Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 16: Chương 16: Anh Em Khúc Gia




CHƯƠNG 16, ANH EM KHÚC GIA

Nhiên Nhiên, không chào đón ông cùng anh trai cháu đi vào sao? – những lời này quả thực giống như một quả bom mạnh mẽ, chỉ một thoáng mà làm đáy lòng Khúc Lăng Phong nở tung.

Thế nào cũng không đem cậu nhóc tóc đen dịu ngoan như ngọc lại lễ phép này liên hệ với em útđược.Anh vẫn còn nhớ như in bộ dáng ba năm trước của Khúc Y Nhiên, tóc đỏ sáng lạn, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm một ly Vodka, từng ngụm từng ngụm uống, cười đến điên cuồng, hành vi cực kỳ kiêu ngạo.

Là một học sinh trung học, cũng là một đại ca nổi danh trong trường, số bạn gái đã quen có thể xếp thành hailớp học, thậm chí trong đó còn có cả nữ giáo viên thực tập trong trường.

Có một lần nó đang hút thuốc láở ban công vừa vặn bị Khúc Lăng Phong đang vội vã chạy về nhà tìm luận văn tốt nghiệp bắt gặp, khi mà anh đang muốn dập điếu thuốc hung hang giáo dục thằng nhóc này một trận, thì Khúc Y Nhiên cười dài nghiêng đầu, cực kì vô tội nói, “Anh à, anh biết không?Tôi tuyệt đối không thích anh.”

Anh à, anh biết không? Tôi tuyệt đối không thích anh.

Em trai anh nói xong còn quơ quơ tập giấy trong tay. Đồng tử Khúc Lăng Phong đột nhiên co rút lại, chính là luận văn tốt nghiệp anh tìm mãi cũng không thấy, ngày mai phải gửi qua đường bưu điện cho thầy giáo bên Mỹ, trên mặt giấy trắng tinh hiện ra những vệt cháy sém màu đen có bao nhiêu chói mắt?

Cực kì châm chọc, cũng cực kì buồn.

Khúc Lăng Phong nay đã quên chính mình lúc trước trong lòng có bao nhiêu phức tạp, có bao nhiêu tức giận, cũng quên chính mình phải mất bao nhiêu công sức mới chuẩn bị lại một được một bản luận văn mới tinh…

Hôm nay vẫn là người trong trí nhớ, nhưng lại bày ra khuôn mặt tươi cười khờ dại rực rỡ.

Khóe miệng cong cong, ánh mắt nheo lại. Mà trong trí nhớ của Khúc Lăng Phong, vẫn lưu lại đoạn kí ức khi xưa.

Cho đến lúc bị ông ngoại và ông nội gọi tới đây cùng mọi người “đoàn tụ”, anh nhất định biết là sẽ gặp lại em trai, là em trai đạt được danh hiệu “thủ khoa khối đại học A học toàn quốc” trong truyền thuyết, nhưng… không nghĩ tới…lại sẽ là cậu ấy.

Là thiếu niên tóc đen cưỡi chiếc đạp Maserati số lượng có hạn màu trắngđó.

Kì thật nên sớm phát hiện ra, S thị có mấy người có thể lái chiếc xe đạp danh tiếng này.

Hết thảy những điều quỷ dị này đều mắc trong họng Khúc Lăng Phong, làm anh mở miệng cũng không được mà tiếp tục duy trì trầm mặc cũng không xong.

Nhưng mà khi Khúc Lăng Phong hoàn hồn lại từ trong những tâm tư rối rắm, chỉ thấy thiếu niên mỉm cười, đôi môi hồng nhạt cười thành một đường cung duyên dáng, khóe mắt cong cong, như thế nào cũng không chồng lên kí ức ngày xưa, “Anh, anh đã về rồi.”

Thanh âm thiếu niên đặc biệt thanh thúy ghé vào tai anh mà nói.

Ông nội Khúc vừa lòng lên tiếng, mà Khúc Lăng Phong lại bị nghẹn, không tiếng động nhìn lại, một lúc sau mới nhàn nhạt gật đầu.

Thiếu niên tùy ý lùi về phía sau, động tác tự nhiên nhưng lại mang theo ưu nhã trời sinh.

Ba năm, một người có thể biến hóa nhiều bao nhiê?

Trong lòng Khúc Lăng Phong có một cảm giác không nói nên lời, anh tạm thời dời tầm mắt, không hề nhìn đến dung nhan như ngọc của thiếu niên, ánh mắt dừng tại chỗ mẹ đang được chacẩn thận ôm trong ngực rưng rưng nhìn mình, lần thứ ba thấy nghẹn.

Nhìn mẹ trông vẫn trẻ trung như trước, giữa hai hàng lông mày là tiều tuỵ không xoá được, trong mắt là thương nhớ khôn nguôi còn mang theo chút bất an khẩn trương.Mà cha trông vẫn trầm ổn như thường, chỉ có bàn tay nắm chặt cùng môi khẽ mím tiết lộ là chú cũng có khẩn trương trong lòng.

Trong căn phòng này, đều là những người chí thân của mình.

Khúc Lăng Phong sắc mặt không thay đổi, trong đầu lặp lại hình ảnh đôi mắt trong sáng vừa rồi của thiếu niên, giọng nói trầm thấp ám ách kêu lên, “Ba, mẹ.”

“Lăng Phong… trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Ba Khúc là người đã trải qua bao sóng to gió lớn ở chốn chính trị, có chút thất thố nhưng không đến nỗi kích động đến không kiềm chế được giống mẹ Đường.

Chú buông lỏng hai tay ôm vai Đường Hiểu Hiểu, đi tới, nhẹ nhàng ôm thấy đứa con lớn đã cao quá đầu mình, tảng đá đè nặng trong lòng nhiều năm rốt cuộc cũng được buông xuống, “Trở vể thì tốt rồi, ba và mẹ đều rất nhớ con.”

Câu nói đơn giản nhất, nhưng lại chân thật nhất.

Thật sự rất nhớ con trai.

Lúc Khúc Lăng Phong học đại học cũng không ở trong nước, nhưng khi đso hai vợ chồng hằng năm đều bay sang đó thăm con vài lần, mỗi lần nghỉ hè nghỉ đông con trai đều chủ động bay về nhà đoàn tụ nghỉ ngơi, nhưng ba năm gần đây, một lần cũng chưa gặp lại.

“Mới chớp mắt đã cao đến vậy rồi, năm đó con chui thế nào ra khỏi bụng mẹ đây?” Mẹ Dường lau nước mắt, đi sát theo sau ba Khúc, trên mặt nở nụ cười thoả mãn.”

Ba Khúc quay đầu lại liếc vợ mình một cái, “Em đây là đang trá hình…tranh công?”

Mẹ Đường tức giận trừng mắt nhìn chú, “Thế thì làm sao, dù sao thì trong bụng anh cũng không chui ra được đứa nào.”

“Được rồi anh sai rồi, đừng mất mặt trước các con chứ, hử”

Trên đầu mẹ Đường dài ra hai cái sừng nhọn nhọn, (#‵′)凸, bà đây mất mặt lúc nào?

Ba Khúc biết mình nói sai, vội vàng dỗ dành vợ yêu, bằng không đêm nay phải ngủ phòng sách mất, hiếm có dịp con trai trở về, ông đây không thể mất phong độ như vậy được.

Hai anh em Khúc gia cùng nhìn ba mẹ vui đùa mà bất đắc dĩ, ngoài ý muốn ăn ý liếc nhau, cùng thấy được ý cười nồng đậm trong mắt nhau.

Kết quả Khúc Lăng Phong sửng sốt, nụ cười của Khúc Y Nhiên thật là sáng lạn.

Ông ngoại Đường hết sức vui mừng hỏi, “Anh trai đã trở về, Nhiên Nhiên vui không cháu?”

Khúc Y Nhiên đáp ngay, “Dạ vui.”

Cậu không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại người hữu duyên không chỉ không so đo cậu đụng vào ô tô đắt tiền của người ta mà còn rất hào phòng tặng đồ cho mình, người này lại là anh trai, đáy lòng tự nhiên vui vẻ vô cùng.

Ngày ấy chỉ mải nghĩ phải làm sao thì người ta mới không đòi mình bắt đền, sau lại bị ngọc hấp dẫn đi toàn bộ lực chú ý, Khúc Y Nhiên vẫn chưa đánh giá Khúc Lăng Phong một cách đàng hoàng, hôm nay có cơ hôi, tầm mắt liền giống như kẹo da trâu dính lên người anh trai mình.

“Anh rất đẹp trai, người tốt lắm.” Trong mắt Khúc Y Nhiên một mảnh thanh minh.

Ánh mắt kia cực kì chuyên chú nhưng không làm người khác phản cảm, Khúc Lăng Phong cảm thấy hỗn tạp trong lòng.

Câu “Người tốt lắm” liền ầm ầm vang lại đây, khiến Khúc Lăng Phong càng thêm hỗn loạn, cả người hỗn độn trong gió, đúng như tên anh, Lăng Phong.(Lăng trong tảng băng, Phong trong vùng có luồng không khí lạnh gặp luồng không khí nóng)(ý chỉ tảng băng gặp kk nóng nên bị vỡ vụn, chỉ cảm giác của anh hiện giờ)

Thật muốn thời tiết thay đổi mà.

Bữa tối do bác Lưu và mợ Vương phụ trách, đều là những món yêu thích của mọi người.

Mợ Vương luôn thươnganh cả Khúc gia, nhìn thấy Khúc Lăng Phong mãi mới về mà đỏ hốc mắt, vì thế tâm tình kích động của bà đều thể hiện hết ở phòng bếp.

Một bàn toàn món ngon, có thể so với ngày tết.

Khúc Lăng Phong ngồi ở chỗ vừa nhìn đã biết là đã được chuẩn bị tỉ mỉ.

Bên tay trái là mẹ Đường yêu thương nhập tràn không ngừng gắp rau, bên phải là em trai đang tao nhã ăn cơm không tiếng động.

Một chiếc áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản nhưng cậu mặc lại mang đến cảm giác lịch sự tao nhã, mà trên tay áo được khảm một khối phỉ thúy xanh biếc, cứ chớp lên mỗi khi cậu nhấc tay, ánh mắt anh đều không tự giác bị hấp dẫn nhìn theo.

Nhìn phía trước lại thấy dưới cổ tay áo không cài kín là một sợi dây nhỏ màu đen, đang treo khối ngọc tròn

Khúc Lăng Phong yên lặng thu hồi tầm mắt, nhưng Khúc Y Nhiên tinh tế nhận ra tầm mắt nhợt nhạt như lông chim thoáng qua của anh, buông đũa xuống, lôi rasợi dây đen trên cổ tay, “Anh, anh còn nhớ cái này không? Là hôm qua anh đưa em đó.”

Giọng nói tuy không to nhưng lại khiến hai người bên cạnh giật mình.

“…” Khúc Lăng Phong mới cắn một miếng thịt bò đang chuẩn bị nuốt xuống thì nghẹn.

“…” Đường Hiểu hiểu đem nước trái cây trong miệng phun lên người chồng mình.

Cha Khúc vô tội trúng đạn, nhưng bất chấp nước dâu tây trên áo mình mà trước xin lỗi các vị trưởng bối thay vợ, “Xin lỗi ba, Hiểu Hiểu thất lễ rồi.”

“Ha ha ha, không sao không sao.” Khúc Đường hai nhà đều là con một, đã nhiều năm rồi mọi người mới tụ tập đông đủ như thế này, hai ông đều rất vui vẻ.

Ông nội Khúc ngồi bên cạnh Khúc Y Nhiên đương nhiên là nghe được lời của cháu trai, cười toe toét.

Thằng nhóc thối này, phải đợi ông gọi điện thoại mới chịu về, kì thật trong lòng vẫn nhớ thương Nhiên Nhiên chứ đâu.

Ông ngoại Đường cũng nghe thấy câu này rõ mười mươi.

Bàn ăn không lớn, người có vài mống, ai lại không nghe thấy đâu?

Vì thế hiểu lầm này là ván đã đóng thuyền a.

Thật lâu sau Khúc đại carốt cuộc nuốt xuống được miếng thịt bò măc ngang họng xuống.

Giờ này hôm qua anh còn chưa biết thiếu niên này chính là em traiđã vài năm không thấy của mình, giờ này ngày hôm qua anh vẫn còn rất tán thưởng thiếu niên này. Đâu ai biết xoay một vòng lại trở về điểm xuất phát. Cái thứ gọi là vận mệnh này, thật đoán không ra a.

Lý Mậtsau khi tu luyện xong, chui từ trong linh ngọc ra ngồi xuống đang chuẩn hít thở không khí, kết quả vừa ra bỗng thấy một người đàn ông như khối băng mặt âm trầm ngồi bên cạnh Khúc Y nhiên, tuy lần này khí lạnh đã qua thu liễm nhưngdù vậy người vẫn lạnh như băng, nhưng sao mà anh ta có thể ngồi ăn cơm cùng bàn với anh Khúc nhỉ?

‘Sao lại thế này.’ Y mới bế quan một ngày thật giống như đã có gì hay ho xảy ra.

Khúc Y Nhiên, ‘Không có chuyện gì, thì ra anh ấy là anh ruột của tôi.’

Lý Mật, ‘…’

Moá nó —- Cái này còn nói là không có chuyện gì?!!

Không khí trên bàn ăn cũng không tệ lắm, sau bữa tối tất cả mọi người bị ông ngoại Đường “tự nhiên” mà giữ lại.

Ông nội Khúc lên tiếng đầu tiên, “Được, đêm nay hai lão già chúng ta tiếp tục ván cờ nhiều năm vẫn chưa xong.”

Ông cụ đã nói như vậy thì vãn bối rời đi cũng không phải đạo.

Mẹ Đường dù có rất nhiều điều muốn nói với đứa con cả nhưng lời đến miệng đều biến thành tiếng thở dài, đúng vậy, trở về là tốt rồi, người khỏe mạnh là tốt rồi, còn hỏi cái gì nữa?

Bị chồng lôi kéo đi nhìn hai ông cụ đánh cờ, kết quả trong phòng khách ngoại trừ mMợ Vương và bác Lưu đang bận rộn thu thập thì chỉ còn haianh em nhà họ Khúc.

Anh cả trầm mặc không nói, em trai đứng lên bắt đầu hỗ trợ thu thập bàn ăn.

Bbác Lưu thấy nhưng không thể trách, đã trải nghiệm nhiều lần rồi,mợ Vương tuy kinh ngạc nhưng cũng chỉ cười cười không nói gì, mặc cho Khúc Y Nhiên vòng vèo qua lại giữa phòng khách và nhà bếp.

Khúc Lăng Phong lại không trấn định được như vậy, em trai anh từ nhỏ đến quần lót của mình còn chưa giặt qua lần nào. Không giống, thật sự không giống, không phải anh ảo giác, tất cả đều rất chân thật.

Khúc Lăng Phong ma xui quỷ khiến gọi tên cậu, “Khúc Y Nhiên.”

“Anh, anh gọi em?” rút ra hai tờ khắn giấy lau lau tay, Khúc Y Nhiên cười tủm tỉm hỏi.

“Không, không có việc gì.” một tiếng ‘anh’kêu cực kì tự nhiên kia làm những điều anh muốn nói đều nghẹn lại.

Tác giả: (trích) tui đã nói là Khúc đại ca năm đó rời nhà là có nguyên nhân mà, và dây mơ rễ má âm mưu năm đó sẽ dần trồi lên mặt nước, vụ việc luận văn chỉ là mọt góc của tảng băng chìm mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.