Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 17: Chương 17: Huynh Đệ Phát Triển




CHƯƠNG 17, HUYNH ĐỆ PHÁT TRIỂN

Bác Lưu đi hầu haiông bạn già đang chơi cờ đến khí thế ngất trời, mợ Vương còn bận việc đến việc đi trong phòng bếp vì thế việc thu thập bàn ăn “tự nhiên” thành của Khúc Y Nhiên.

Đêm nay trái tim vốn vô cùng kiên cố củaKhúc gia đại ca thực sự bị em trai mình kích thích không biết bao nhiêu lần.

Đem rác bỏ vô một túi to, lại cầm khăn ăn phun dung dịch chà rửa mà lau lau bàn, vẻ mặt kia còn thật sự rất chuyên chú khiếnKhúc gia đại ca không cách nào nhìn thẳng.

Lý Mật lảo đảo nhẹ nhàng chui ra từ trên cổ tay Khúc Y Nhiên, treo lơ lửng trông không trung, thấy Khúc gia đại ca ở phía sau có chút rối rắm xem báo lại không yên lòng, vẫn tập trung nhìn Khúc Y nhiên, đột nhiên cảm thấy có chút là lạ, “Anh cậu…vẫn là cái dạng này?’

Động tác trên tay Khúc Y Nhiên dừng một chút, lại tiếp tục lau bàn, ‘Nói thực thì tôi cũng không biết.’

Lý Mật, ‘???’

Khúc Y nhiên sắp xếp lại từ ngữ một chút, dùng từ đơn giản nhất tổng kết ra một sự thực cực kì ngắn gọn, ‘Vì chúng tôi quan hệ không tốt lắm.’

‘Oh?’

‘Tuy rằng rất nhạt nhưng vẫn cảm giác được.’ Khúc Y nhiên nhắm mắt lặng im 30 giây, tiếp theo lại khẳng định vô cùng mở mắt ra.

Lý Mật lắc lắc đầu cười cười, ‘Cậu đó, thần, ngoại trừ biết xem quỷ quái còn biết xem cả người?’

Khúc Y Nhiên biểu tình thản nhiên, ‘Cũng không phải thần đâu, kì thực linh môi sự cũng rất khổ bức.’ (khổ sở, bức bối).

Trời sinh từ trường khác với người thường, linh môi giả (những người có thể chất thấy được ma quỷ) từ nhỏ rất khó có thể lớn lên, có thể thường xuyên bắt gặp những hình thể mắt thường không thấy được bay bên cạnh mọi người, nhất định là không trải qua được một cuộc sống bình thường rồi.

Biết quá khứ, xem tương lai, mở mắt trời, tất cả đều là chuyện của linh môi sư, những cũng chính là chỗ khác người của bọn họ.

Biết nhưng không thể nói ra, chỉ biết trơ mắt nhìn sinh mệnh vô tội trôi đi, nhất là những người thân hoặc nhưng người quen của mình, cảm giác này thực sự rất khó chịu.

Khúc gia bởi vì có thể chất linh môi nên truyền thừa đến nay chỉ còn mình cậu.

Nghiêm túc nói ra những “khổ bức”, Khúc Y nhiên làm Lý Mật nghẹn lời, càng thêm rối rắm nhìn cậu hỏi, ‘Cậu học ai nói như thế?’

‘Cao Tuấn.’

Lý Mật hết nghẹn, ‘Được rồi, tôi biết ngay mà.’

Y đã bay ra cũng không muốn quay lại ngọc nữa, nhà của ông ngoại Đường đã có niên đại rất xưa, trong phòng khách tầng một có rát nhiều các món đồ cổ các thời kì, có vài món đồ cổ tranh chữ toát ra ánh sáng nhà nhạt lại ấm áp khiếnLý Mật cảm thấy cực kì thoải mái, nhịn không được càng muốn tới gần.(đồ cổ có linh khí nên bạn Lý Mật sán vào)

Khúc Y Nhiên cũng không quản y, loay hoay đem cái bàn lau sạch rồi mang mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ trang trí bày lại chỗ cũ, lúc này chọt nghĩ ra, theo bản năng gọi, ‘Lý Mật.’

‘Có!’ Bạn quỷ theo phản xạ có điều kiện đứng nghiêm trong không trung.

‘Ông nội ông ngoại từng tặng tôi một căn nhà gần đây, cậu đi tìm xem vị trí cụ thể đi.’ Cậu nhớ rõ bác Lưu có nói qua, căn nhà kia vừa vặn gần nhà ông ngoại, lúc trước tặng cậu căn nhà còn lo cậu sẽ thường xuyên đến ăn chùa nhà ông ngoại.

Lý Mật rất kì quái, nhà gần đây cũng không thiếu, ‘Tìm như thế nào? Phòng kia có cái gì đặc biệt không?’

‘Không có cái gì đặc biệt.’ Khúc Y Nhiên đột nhiên cong môi cười, độ cong tuyệt đẹp, ‘Có một nữ linh tình trạng không khác cậu hồi trước là bao mà thôi.’

Lý Mật đầu đầy hắc tuyến, ‘Được rồi, tôi đi tìm thử.’

Quả thật là đủ đặc biệt.

Xem ra làm linh môi sư rất khổ bức đi, thể chất đặc thù, tùy tiện đi đâu cũng có thể gặp được thứ “không phải người”.

Lý Mậtvô cùng tự nhiên mà đi xuyên tường, từ khi y biến thành “linh tốt” thì năng lực oán khí tuy mất nhưng lại có thể “tự chủ” điều khiển được công năng “độ sâu cạn” của cơ thể.

Nghĩ hiện thì hiện, muốn trong suốt thì trong suốt

Hiện là khi bình thường, trong suốt là khi xuyên tường xuyên cửa.

Lý Mật đi rồi, Khúc Lăng Phong lại sửng sốt.

Anh tuy rằng đang cầm tờ báo nhưng không tập trung vào đám con chữ nhro xíu chằng chịt mà cứ thời thời khắc khắc dán vào em trai nhà mình.

Khúc Y nhiên tỉ mỉ dọn dẹp lại cái bàn, bố trí lại những vật trang trí đặc biệt xinh đẹp, mấy cái này Khúc Lăng Phong dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không có gì đặc biệt quá.

Chân chính làm anh thất thần là nụ cười mỉm không hề báo trước kia, như ngọc như hồng (như ngọc thạch, như cầu vồng, nói chung là rực rỡ tươi đẹp), trong suốt thanh thấu… thật sự là làm người ta không tìm được từ ngữ tốt đẹp nào hình dung tươi cười tinh khiết đó.

Khúc Lăng Phong không thể tin được đó chính là em trai của mình.

Bề ngoài thay đổi thì không tính, chỉ là chỗ tuổi trẻ thanh xuân, vóc dáng cao lên, hình dáng, ngũ quan càng thêm rõ ràng tuy tính cách nội liễm đi cũng không phải là không được, dù sao cũng đã học trung học, nhận qua chín năm giáo dục bắt buộc nhưng là khí chất… thần thái này…động tác tao nhã này…

Ba năm, thật sự có thể làm một con người biến hóa lớn như vậy được sao?

Chỉ một thoáng, Khúc Lăng Phong giống như thấy được chính mình cõng một đứa nhỏ mập mạp đang hoa chân múa tay vui sướng chạy như điên khắp nơi trong sân nhà Khúc gia…Anh đoạt lấy bình sữa trong tay bác Lưu cho vào cái miệng chúm chím của bé, anh cầm lấy cáy cái tã khô thay cho bé…anh còn ôm bé đi chơi chông viên, anh dẫn bé tới khu vui chơi…

Là khi nào thì bắt đầu… em traianh nhìn từ nhỏ đến lớn lại trở nên xa lạ cuồng ngạo…

Đúng, chính là từ trung học cơ sở. (tiểu học->quốc trung->cao trung->đại học)

Lúc đầu là đề tài nghiên cứu cùng tư liệu ‘mất tích’ bí ẩn, sau đó là luận văn tốt nghiệp quan trọng nhất bị hủy…rồi đến…em trai híp mắt nói với anh, “Anh, anh đi đi, Khúc gia có mình tôi là con trai là đủ rồi, anh không phải rất thích nước ngoài sao, vậy thì đi đi đừng trở về nữa.”

Không biết đã bao lâu không nghe được tiếng “anh trai” của em hai nhà mình.

“Nhiên Nhiên.” Khúc Lăng Phong thấp giọng thì thào.

Linh môi sư nhạy bé kinh ngạc quay đầu nhìn anh, “Anh?”

“Chuyện gì?” biểu tình trên mặt bỗng nhiên phai nhạt xuống.

“Không, không có gì.” Khúc Y Nhiên vô cùng khó hiểu oán thầm, không phải anh kêu tui trước sao, sao lại hỏi ngược lại tui có chuyện gì?

Bất quá nhìn mặt anh trai mình đột nhiên lạnh đi, Khúc Y Nhiên có chút sám hối rũ mắt xuống nhìn chằm chằm quả táo đỏ tươi mê người trong tay mình. Ăn mảnh đau bụng, quan hệ hai anh em vốn đã không tốt mình lại còn cố tình không tinh tế mà ăn mảnh trước mặt anh hai, khó trách người ta lại bày mặt lạnh với mình…

“Em xin lỗi.” Khúc Y Nhiên ngẩng đầu cười với anh trai đang còn mờ mịt kia, sau đó “Ba” một tiếng đem quả táo ngon lành bẻ thành hai nửa, đưa nửa to cho anh mình, “Nhất thời em không thấy dao gọt hoa quả, anh, em có rửa tay rồi.”

Ánh mắt híp lại thành một đường, cười đến giống như sóc con giơ hạt thông lấy lòng mình.

Khúc Lăng Phong ma xui quỷ khiến mà nhận lấy miếng táo, nhưng không có dấu hiệu là sẽ ăn.

Khúc Y Nhiên kì quái nhìn anh, chính mình cắn một miếng táo rõ to, một bên nhấm nuốt một bên nhỏ giọng báo cáo, “Anh, táo rất ngọt mà.”

Nói xong khóe mắt lại cong lên.

Trong lòng Khúc Lăng Phong đột nhiên cứng lại, một tiếng “anh” kia được thốt ra cỡ nào tự nhiên…

Vì thế khiLý Mật nhanh chóng du đãng trở về liền nhìn thấy “một cảnh tượng kinh dị” hai an hem đang ngồi chugn một chỗ cùng gặm táo, tròng mắt thiếu chót nữa thì lọt ra ngoài.

Được rồi, bây giờ y là linh tốt, loại hình thái kinh dị của oán linh đó vẫn không nên làm thì hơn.

‘Anh Khúc, tìm được nhà rồi.’

‘Rất nhanh.’

‘Khụ, đúng vậy.’ Ai bảo cái nhà kia có treo một chữ “Khúc” chói lọi trước cửa đâu, hơn nữa toàn bộ căn nhà còn bị một hơi thở cổ quái bao phủ, Lí Mật có thể khẳng định, chính là căn nhà này rồi. Tuy đúng đại để nhưng về phần tiểu tiết thì có chút lệch lạc, ‘Anh Khúc, người mặc quần áo đỏ kia…là nam quỷ mà.’

‘Hả?’ Khúc Y Nhiên ngẩn ngơ, ‘Sao lại thế, cô ta có tóc dài, còn mặc váy đỏ!’

Lý Mậtche trán, ‘Người ta không phải mặc váy chỉ là vạt áo có hơi dài chút thôi. Thật sự là nam quỷ đó! Tôi còn cố ý vào toilet coi một vòng. Nam thì sao không thể để tóc dài được, nam nhân thời cổ đại không phải đều để tóc dài sao.’

‘Ớ…vậy sao?’ Khúc Y Nhiên vuốt vuốt quai hàm (tham khảo động tác vuốt cằm của conan), tí nữa nuốt luôn hột táo.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện ly nước ấm, Khúc Y Nhiên thuận tay cầm lấy.

Cậu uống được vài ngụm mới phát hiện người đưa nước là anh trai vẫn trầm mặc nhà mình, mới cười cực kì sáng lạn, “Cảm ơn anh.”

Lúc này đây,Khúc Lăng Phong thấp giọng ứng thanh, “Ừ.”

Tuy rằng…chỉ có một chữ.

Xem ra, đêm nay có thể đi tìm căn phòng kia tâm sự cùng nam quỷ áo đỏ rồi.

Khúc Y Nhiên hai mắt chuyển động, rất đột nhiên đứng lên nói với anh trai nhà mình, “Em thấy có chút mệt em đi ngủ trước nhéanh.”

“Ừ.” Lại là một chữ.

Kì thật Khúc Lăng Phong trong lòng vô cùng phức tạp, vì lúc trước ông nội cùng ông ngoại đi chơi cờ có nói đêm nay anh cùng em trai ở cùng một phòng.

Khi đó Khúc Y Nhiên còn đang bận dọn dẹp bàn bưng bê bát đũa này nọ nên không biết.

Mắt thấy ánh mắt thiếu niên ngáp dài ướt sũng càng giống sóc con, cậu đi được vài bước rồi rất nhanh quay trở lại, có chút quẫn bách, còn cố ý đè thấp giọng hỏi anh, “Cái kia…khụ…anh ơi, em đêm nay ở đâu vậy?”

Khúc Lăng Phong nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, chính anh cũng không có phát hiện điều này, thanh âm chậm lại, “Tầng ba, phòng thứ hai bên phải.”

“Vâng.” Khúc Y Nhiên bị anh trai nhà mình cười cho nên càng囧, vội vã chạy lên tầng ba.

Ở tầng ba sao, leo cửa sổ hình như hơi khó khăn =.=

“A! thật tốt quá.” Khúc Y Nhiên vén ra bức rèm nhìn ra cửa sổ sát đất trong phòng, không khỏi kinh hô.

‘Có chuyện gì vậy?’

“Ha ha, thì ra ban công có đường thông xuống tầng dưới, không cần phải trèo cửa sổ nữa rồi.”

Lý Mật=口=

“Em muốn trèo cửa sổ đi đâu?” tiếng nói nặng nề theo cửa bật ra.

Khúc Y Nhiên, “!!!”

Lý Mật, “!!!”

Quá kích động nên nói thẳng ra…Khúc Y Nhiên cực kì囧, nhưng mà Lý Mật cậu囧 theo làm cái gì? Lời cậu nói anh tôi cũng không nghe thấy.

Khúc Y Nhiên quay đầu lại có chút gượng ép cười cười với anh, “Anh.”

Sóc con rụt cổ vẻ mặt đáng thương nhìn anh, hơi thở lãnh liệt quanh thân Khúc Lăng Phong hình như ấm lên một tí (?)

“Em muốn trèo cửa sổ đi đâu?”

“Em, nhà của em.”

“Ở gần đây?”

Khúc Y Nhiên gật gật đầu, nhìn qua ngoan ngoãn cực kì.

Khúc Lăng Phong trong lòng có chút buồn cười, sắc mặt dịu đi rất nhiều, “Anh đi với em.”

Khúc Y Nhiên =口=

Lý Mật=口=

Tiểu bạch nhân (khi tranh đấu nội tâm sẽ có 1 thiên sứ nhỏ và một ác ma nhỏ)trong lòng Khúc Y nhiên lặng lẽ rơi lệ, anh hai, anh thế nào lại giống Lý Mật thích đi giúp vui vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.