CHƯƠNG 18, GIÁO CHỦ ĐẠI NHÂN
Khúc Y Nhiên thử đánh bay ý tưởng muốn “đi” cùng cậu của anh trai nhưng anh trai được di truyền đầy đủ tính cứng đầu của ba Khúc lại giống như…càng thấy hứng thú hơn.
Bê đá đập chân mình đây mà, Khúc Y nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo vị anh trai “mới nhận chức” này đi tới nhà mình.
Đương nhiên thuận lợi tới được nơi phải cảm ơn Lý Mật đã ăn gian chỉ dẫn vì Khúc Y Nhiên hoàn toàn không biết đường.
Phòng ở bên ngoài không có to giống nhà ông ngoại nhưng lại có vẻ vô cùng xa hoa, trang hoàng theo đúng tiêu chuẩn nhà giàu.
Ngoài cửa là một chữ thật to “Khúc trạch”(trạch = nhà) do ông ngoại Đường tự tay viết. Con chữ cứng cáp có lực, nhưng kì quái là phòng ở bị bao quanh bởi một hơi thở cổ quái, lại không có một chút oán hận tử khí nào.
Vậy không phải là oán linh rồi.
Khúc YNhiên trong lòng có đánh giá.
‘Cậu nói anh ta mặc quần áo cổ đại?’
‘Đúng, màu đỏ, đặc biệt xinh đẹp… tuy rằng tôi không có nhìn ra được triều đại…’ y học khoa lí, học văn không tốt.
‘Cổ đại sao…’ Khúc Y Nhiên tuy rằng có xem qua đoạn trí nhớ ngắn ngủi nhưng không chính thức gặp qua linh kia, kí ức đó quá ngắn, cơ bản là thiếu niên kia vừa bị người áo đỏ liếc mắt cho một cái đã bị dọa choáng váng rồi.
Lý Mậtvốn dựa vào câu “người nữ áo đỏ” của Khúc Y nhiên mà tìm, kết quả y phát hiện người nữ áo đỏ trong phòng tuy xinh đẹp như hoa, xinh đẹp vô cùng nhưng hầu kết rõ rành rành, chân so với con gái cũng lớn hơn nhiều. Theo đạo lí mỹ nữ thời cổ đại hẳn đều là chân gót sen ba tấc (người xưa có tục bó chân vì quan niệm chân càng bé càng đẹp) nhưng mà người kia số giày ít nhất phải cỡ 43 nha.
Ngay tại thời điểm linh môi sư đang thả hồn treo ngược cành cây thì giọng nói củaKhúc đại ca đột nhiên vang lên, dọa một người một quỷ giật mình.
“Sao còn không đi vào?”
Khúc Y Nhiên ánh mắt đảo tới đảo lui, “Em…không mang…chìa khóa…”
Khúc Lăng Phong, “…”
Vậy em muốn đến đây làm cái gì?
Khúc Y Nhiên đã tiếp thu tín hiệu của Lý Mật, có chút bối rối lại không yên nhìn anh trai nhà mình, “Ừm…có thể trèo tường vào.”
Khúc Lăng Phong, “…”
Khúc Y Nhiên nuốt nước miếng tiếp tục nói, “Tầng một có một cái cửa sổ sát đất không khóa.”
Khúc Lăng Phong, “…”
Cho nên dù không mang chìa khóa chúng ta vẫn có thể đi vào, ý em chính là như thế này?
Khúc đại ca thật lâu không tiếng động, Khúc y nhiên càng không yên, vội vàng nói, “Anh, hay là anh cứ về trước đi.”
“Không cần.” Thanh âm Khúc Lăng Phong thản nhiên lại kiên trì.
“Nhưng mà…”
“Lí do.” Khúc Lăng Phong ngắt lời cậu, hỏi, “Lí do em đến chỗ này là gì?”
“Tìm nguyên nhân em bị thương trúng tà.” Cậu thật sự là không bịa ra được cái lí do nào, chi bằng ăn ngay nói thật.
“Trúng tà, bị thương?” Khúc Lăng Phong dù có chút ngẩn ngơ nhưng rất nhanh bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy…cho nên ba mẹ không muốn cho em đến nơi này, nhưng mà..,em muốn biết chuyện gì đã xảy ra.” Biết rõ có cổ quái lại chậm chạp không chịu quan tâm là tối kỵ của linh môi sư.
Khúc đại ca trầm mặc một lát, ngay lúc Khúc YNhiên nghĩ anh sẽ không tỏ thái độ thì anh lại đạm mạc nói, “Vào đi.”
“Oh.” Khúc y nhiên gật gật đầu, lập tức ngẩn ra, “A? a…”
Vì thế hai anh em cùng trèo tường vào sân.
Lý Mật bay trong không trung không nói được gì, khó hiểu.Hai anh em nhà này, so với người nam áo đỏ còn cổ quái hơn.
Theo chỉ dẫn của Lý Mật tìm được cái cửa không khóa kia vào nhà, khí lạnh âm trầm quạt thẳng vào mặt làm người ta tóc gáy dựng đứng, lưng phát run.
Đương nhiên này không phải là do người nam áo đỏ cố ý phát ra, linh nào tồn tại quá lâu một chỗ không thể ròi đi cũng có tình huống này mà thôi.
Khúc Y Nhiên cảm nhận được một hơi thở rất nhạt rất bình đạm, không oán không hận giống như đã sớm tiếp nhận hết thảy rồi.
Nó thủy chung ở trong toilet cũng không có dấu hiệu bay ra, xem ra là bị pháp chú trói buộc tại chỗ rồi.
Dù sao…dù là người chết thì có ai muốn trường kì nhập hộ khẩu trong toilet đâu.
Nhưng mà, vì sao một cái linh như thế lại chủ động chạy ra dọa người?
Khúc Y Nhiên như có điều suy nghĩ, Khúc Lăng Phong cũng có suy nghĩ.
Chuyện bọn họ suy nghĩ đương nhiên là không giống nhau, nhưng cái biểu tình giống nhau kia làmLý Mật phải cảm thán một phen, quả nhiên là anhem, có đôi khi nhìn kĩ hình dáng huôn mặt quả thực rất giống.
Lý Mật khỏi cậu, ‘Đi lên sao? Nam quỷ kia chắc chắn đã cảm giác được chúng ta đến.’
Khúc Y Nhiên nói, ‘Tất nhiên là lên rồi.’
Trong lòng nói với Lý Mật xong, liền tội nghiệp nghiêng đầu nhìn anh trai đang bất động thanh sắc.
“Anh…”
“Ừ, đi thôi.”
“…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Y Nhiên dài ra, xem ra anh trai nhà mình nhật định phải bám theo, thôi, đến lúc đó có gì ngoài ý muốn xảy ra để cậu đứng ra bảo hộ anh ấy chu toàn là được rồi.
Linh môi sư tuy rằng được xem như một loại nghề nghiệp bí ẩn nhưng cũng không phải là một nghề ám muội.
‘Không sao đâu, anh cậu lại đâu có thấy linh, cậu tập trung câu thông (khai thông, nối liền, trò chuyện) với nam quỷ kia là được rồi.’
‘Nói thì nói thế.’ Nhưng chẳng nhẽ cứ đứng đối diện cái gương trong toilet không nói gì chắc, không kì quái sao?
Nay, cũng không có biện pháp so đo cái gì kì quái hay không, Khúc Y Nhiên đã đi đến cửa toilet, đem sợi dây có linh khí trên cổ tay nắm chặt.
‘Xin chào.’ Tới địa bàn của người ta tự nhiên phải chủ động chào hỏi rồi.
Lý Mật cũng học bộ dáng Khúc Y Nhiên nói, ‘Xin chào.’
Liền thấy trong gương một thoáng mơ hồ, một bóng người dần dần hiện lên, chậm rãi rõ ràng.
Quần áo đỏ tươi như lửa, mái tóc đen bóng buông xoã, dây lưng màu đỏ tùy tiện thắt bên hông, thoạt nhìn cực kì tùy ý nhưng lại đẹp đến kinh tâm động phách, nếu cười rộ lên nhất định sẽ càng thêm chói mắt làm người say mê…
Khúc Y Nhiên xoa xoa mi tâm, trong lòng bắt đầu hoài nghi thiếu niên đời trước không phải là bị sắc đẹp mê hoặc đến choáng váng đầu óc đấy chứ.
‘Là ngươi.’ Biểu tình người nam áo đỏrất nhạt, không đến mức lạnh như sương nhưng cũng không tính là nhiệt tình.
Khúc Y Nhiên gật gật đầu, tiếp đó đối với nó cười thân thiện, ‘Chúng ta hẳn đã gặp qua rồinhưng người đó không phải tôi. Lần đầu tiên gặp mặt, xin chào, tôi họ Khúc, là một linh môi sư.’
Dùng ý niệm đối mặt với gương cùng linh câu thông, Khúc Y Nhiên từ lúc bắt đầu “công tác” liền quên luôn hết thảy, giống lúc câu thông cùng Lý Mật ở trường thi.
Cho nên…Khúc đại ca cứ như vậy bi kịch bị em trai lãng quên, em trai còn cái gì cũng không làm mà cứ cười ngây ngô với cái gương, lại còn gật đầu?
Lại trúng tà rồi?
Người nam áo đỏ liếc mắt nhìn người đàn ông mặt mày đang nhăn thành một đoàn đằng sau cậu một cái, trong lòng cũng có chút phán đoán, cằm nhẹ nhàng gật coi như đã biết, nhìn chằm chằm khóe miệng tươi cười làm người ta thoải mái kia của Khúc Y Nhiên, bình thản nói, ‘Đông Phương Bất Bại.’
Lý Mật, ‘Một cái tên thật khí phách!’
Khúc Y Nhiên, ‘Một cái tên rất êm tai.’
Đông Phương Bất Bại, ‘…’
Bốn chữ Đông Phương Bất Bại kia hoàn toàn không mang đến cho bọn hắn tí khiếp sợ nào.
‘Các ngươi chưa từng nghe qua tên bổn tọa.’ Không phải câu nghi vẫn.
Lý Mật ngượng ngùng gãi đầu, ‘Cái kia, tôikhối A, khối C không tốt lắm.’
Khúc Y Nhiên cũng ngượng ngùng sờ sờ hai má, ‘Tuy tôi học khối C thật, nhưng…lịch sử hình như không có người nào tên Đông Phương Bất Bại?’
Giáo chủ đại nhân, ‘…’
Điều kiện sinh hoạt của Lý Mật từ nhỏ đã đơn sơ trong cô nhi viện, thời thơ ấu đơn điệu lại vất vả, căn bản không biết cái gì gọi là TV và tiểu thuyết võ hiệp, sau khi đến trường thì một lòng một dạ học tập, thời gian rảnh rỗi đều đi làm thêm kiếm sinh hoạt phí, bằngkhông làm sao có được thành tích thủ khoa?
Khúc Y Nhiên tuy không trải qua tình cảnh ở cô nhi viện giống Lý Mật nhưng cũng gần như thế, một lòng một dạ học tập còn lại thời gian đều dùng để dẫn linh luân hồi, giải quyết những sự kiện thần quái này nọ, bằng không thì sao lúc thi đại học lại có thể tiếng Anh điểm tối đa, ngữ văn sai một vài phần nhỏ đâu?
Haingười ai cũng biết Đông Phương Bất Bại là ai, càng không biết tên tuổi người này có bao nhiêu vang dội!
‘Đông Phương, có thể nói tình huống của anh cho tôi không.’
‘Không có gì để nói cả, như ngươi đã thấy, ta ra không được.’
Không phải bị nhốt trong toilet mà là vẫn bị nhốt tại chỗ này từ rất lâu rồi.
Sau khi chết không có lập tức biến mất ngược lại biến thành một u hồn phiêu đãng ở chỗ này, không có không cam lòng hay oán hận, nhìn qua thị thị phi phi, ân ân oán oán, giáo chủ đại nhân tâm tư đã sớm lắng đọng, bình thản đối mặt với tất cả.
Khối đất này đã từng là một trường đua ngựa, một phần hoàng cung, thậm chí còn thành… mấy thứ này giáo chủ đại nhân có thể chấp nhận được, duy chỉ không tiếp nhận nỏi nó lại biến thành “nhà xí”, lại có kẻ ngay trước mặt hắn rành rành mà đi tiểu bài tiết…
Vì thế, cái lần thiếu niên bị giáo chủ hiện thân dọa sợ cũng là lần đầu tiên trong trăm ngàn năm qua giáo chủ đại nhân chủ động trồi lên gặp người.
Kì thực sự tình chỉ đơn giản như vậy.
Khúc Y Nhiên cũng Lý Mật nghe xong tình huống đại khái thì dài mặt.
Lý Mật có chút ngạc nhiên về thân phận của Khúc Y Nhiên, ‘Cho nên cậu là xuyên qua đến đây?’
Khúc Y Nhiên gật đầu, ‘Cũng có thể nói là như thế, tôi vẫn đang tìm linh hồn nguyên bản của thân thể này nhưng không có tiến triển gì.’
Đông Phương Bất Bại đột nhiên nói, ‘Ngươi có thể không cần trả lại.’
Khúc Y Nhiên, ‘??’
Đông Phương Bất Bại, ‘Hồn y đã tiêu tán.’
Khúc Y Nhiên quá sợ hãi, ‘Vậy là sao?’
Giáo chủ đại nhân đã nhiều năm chưa có nói nhiều như thế này nghĩ nghĩ, quyết định dùng phương thức khác kể cho cậu, vì có vài thứ không thể dùng ngôn ngữ để trần thuật được.
Lấy tú hoa châm (kim thêu) bên hông ra, “lả tả bá” trong không trung vẽ ra những dấu vết kì quái, Khúc Y Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt tối đen liền ngã vào trong đoạn trí nhớ ngắn ngủi của Đông Phương Bất Bại, chính là lúc thiếu niên cùng Đông Phương Bất Bại gặp mặt.
Khúc Y Nhiên khiếp sợ phát hiện, “bản tôn Khúc Y Nhiên” trên người bị hạ chú, mà chú kia bởi vì ngoài ý muốn đụng phải tử khí ngàn năm trên người Đông Phương Bất Bại mới có thể bị hóa giải.
Tuy nhiên hồn phách “Khúc Y Nhiên” bởi vì đã bị va chạm thật lớn nên không còn đầy đủ, không thể thừa nhận nên rất nhanh tiêu tán, lại sau, linh hồn cậu bị an bài đến trong thân thể “Khúc Y Nhiên”.
Trí nhớ ngủ say trong đầu cũng có chút hiện rõ, người khác nhìn có thể không phát hiện dị thường nhưng Khúc Y Nhiên đã thông suốt sự tình xảy ra lúc trước.
Có người tặng “Khúc Y Nhiên”một khối đáhứa nguyện đã bị hạ nguyền rủa cổ xưa, kích phát ra tất cả những ước số phản nghịch trong lòng “Khúc Y Nhiên”, cho nên thời THCS y mới hầu như thay đổi thành một con người khác, thậm chí còn lời lẽ cay độc đuổi anh trai của mình đi.
Bí ẩn dần dần hiện ra nhưng lại có một bí ẩn còn lớn hơn nữa đang chờ đợi.
Thời điểm năm đó Khúc gia, Đường gia gặp nạn, Khúc gia đại ca người ở nơi nào?
Dùng thủ đoạn như vậy để đuổi anh trai đi… có phải hay không cũng là một phần trong âm mưu?
Có thể là mở dầu, có lẽ là quá trình, có thể đem hai nhà có căn cơ sâu như vậy mà đồng thời phá đổ, nhất định là kế hoạch đó được tỉ mỉ thiết lập từ lâu.
Khúc Y Nhiên nắm chặt tay, hiếm khi nổi giận đùng đùng.
Mất tiền, mất chức… mấy thứ đó chỉ là vật ngoài thân, nhưng làm cho linh hồn “Khúc Y Nhiên” hoàn toàn tiêu tán, hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội làm người kiếp sau cũng không có!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng như ngọc của Khúc Y Nhiên nhăn nhó, Khúc Lăng Phong ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng nhấn nút tạm dừng quay video trên di động, không dấu vết đóng lại nắp điện thoại.
Mấy thứ mắt thường nhìn không thấy nhưng công nghệ cao lại có thể.