Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19, KẾT QUẢ RA SAO.

Khúc Y Nhiên trong lòng không vui.

Từ lúc mới bắt đầu công việc đã bắt đầu tiếp xúc đủ loại quỷ quỷ quái quái, chỉ dẫn cho vô số tử linh, gần đây còn thu nhận một oán linh không muốn rời đi… nhưng tất cả đều là những người đã chết chậm chạp không muốn rời khỏi nhân gian, nhưng “Khúc Y Nhiên” lại chân chân thật thật là một người đang sống.

Bởi vì chú thuật mà tiêu tan một sinh mệnh đang sống!

Khúc Lăng Phong nhẹ nhàng không tiếng động thả di động vào túi, làm sao vậy, mới một phút trước thiếu niên còn mỉm cười ngây ngô với cái gương mà giờ trong mắt lại tràn đầy nồng đậm đau thương.

Buồn, đau, phẫn nội trộn lẫn với nhau.

Anh theo bản năng vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bả vai có chút đơn bạc của em traimới phát hiện…em trai nhà mình sao lại gầynhư cây sào trúc?

Cả người giống như chỉ còn mỗi xương, cậu bình thường không có ăn cơm tử tế sao?

Không…không phải, một màn cùng thiếu niên ăn cơm tối nay ăn anh vẫn còn nhớ được.

Không có dấu hiệu kén ăn, ngay cả cà rốt hồi trước ghét nhất cũng đều bị cái miệng nhỏ nhắn ăn toàn bộ.

Anh đưa tay khoát lên vai thiếu niên, thấy cậu vẫn như trước nhìn không chuyển mắt cái gương đã đóng một tầng bụi, mày nhăn lại thấp giọng kêu, “Nhiên Nhiên.”

Thân thể Khúc Y Nhiên run lên, chậm rãi quay đầu nhìn anh, đáy mắt đau buồn chưa tan còn thật sự nói với anh, “Anh, em xin lỗi.”

Đến lúc nàybuồn đau thê thương trong lòng mới hoàn toán tán đi.

“Khúc Y Nhiên” quả thực là đã hồn phi phách tán nhưng vì trong lòng cómột phần vẫn nhớ đến mình bức anh trai rời khỏi nhà mà lưu lại, không có tan biến cùng linh hồn.

Một tiếng xin lỗi kia nói ra mới chân chính giải được niềm tiếc nuối trong lòng.

Khúc Y Nhiên vẫn là lần đầu tiên thấy mình bị linh ảnh hưởng, câu nói kia là của thiếu niên nhưng cũng có một phần là của cậu.

Bởi vì…cậu không cứu được linh hồn nguyên bản của thiếu niên trở về, cũng vô pháp mà kể lại chân tướng câu chuyện với anh trai.

Cho nên, thực xin lỗi.

Khúc Lăng Phong bị em trai xin lỗi không hiểu ra sao cả, nhưng đối mặt với biểu tình chấp nhất kia lại nhẹ nhàng gật đầu, “Anh nhận.”

“Cảm ơn, anh.’ đáp lại Khúc Lăng Phong là nụ cười sáng lạn như hoa của thiếu niên.

Nụ cười kia vô cùngcuốn hút khiến Khúc Lăng Phong cũng cong khoé miệng, nhưngtươi cười vừa mới giương lên một độ cong nhợt nhạt thì thấy thiếu niên hỏa tốc quay lại tiếp tục cười ngốc với cái gương.

“…” Nhất thời sắc mặt Khúc gia đại ca cứng ngắc.

Nụ cười vẫn còn đọng lại một nửa bên mặt, bên lạnh bên không, trông thế nào cũng thấy buồn cười.

“…” Lý Mật bị hình thức ở chung của hai anhem nhà này và thân phận của Khúc Y Nhiên làm cho choáng váng.

Có chút bất đắc dĩ lại thấy có chút buồn cười, anh Khúc a anh Khúc, đừng nói một người bình thường thấy cậu cười ngây ngô với cái gương, ngay cả mình là kẻ “không bình thường” trông thấy còn sợ nữa là.

Nhưng mà, Khúc gia đại ca cũng thật trâu bò, tình huống quỷ dị như vậy, em trai thần quái (thần bí, cổ quái) như vậy mà cái gì cũng không hỏi lại còn nghiêm trang đáp lại, thậm chí còn cùng em trai ngây ngô cười trong phòng vệ sinh.

Là mình kiến thức quá hạn hẹp hay xã hội này tiến bộ quá nhanh?

Lý Mật đột nhiên cảm thấy có lẽ mình nên ra ngoài nhiều một chút, nghẹn trong trường thi nhiều năm như vậy, hình như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ thú vị.

Nói cho cùng, kì thực lúc Lý Mật chết mới chỉ là một thiếu niên vừa qua tuổi 18 mà thôi.

Nhưng mà… này, sao lại thế này? Nhóc Lí quỷ kinh hãi!

Tui vừa mới thất thần vài giây mà cậu sao đã cùng một kẻ không rõ lai lịch kí hiệp ước không bình đẳng? Khúc Y Nhiên ơi là Khúc Y Nhiên, linh khí kia không phải cho tui ở sao?

‘Đông Phương Bất Bại! Thứ tự trước sau có hiểu hay không! Anhtuy rằng nhiều tuổi hơn nhưng tôi đến sớm hơn anh đấy, theo vai vế hẳn anh nên gọi tôimột tiếng ‘tiền bối.’ Lý Mật nóng nảy, đến ngay vụ vai vế trong trường học cũng lôi ra.

‘Biết, kẻ đến trước thì sau đổ.’ Thanh âm giáo chủ địa nhân nghe qua đặc biệt bình thản.

Lý Mật, ‘…’

Người này tuyệt đối không phải là nhân vật lớn gì trong lịch sử! Không phải tui học lịch sử không tốt mà là Đông Phương Bất Bại kì thực trước kia làm thổ phỉ!

Lý Mậtgiận điên, xắn tay áo chuẩn bị kiên quyết bảo vệ địa bàn nhưng lại bị tú hoa châm sắc bén lơ đãng sáng ngời của Đông Phương Bất Bại dọa sợ, nhất thời rụt cổ, giống như bong bóng cao su bị xì hơi, khí thế hoàn toàn bị dập tắt.

Được rồi, cái thứ đồ chơi kia thoạt nhìn đâm người khá đau đấy.

Quỷ tốt không ăn thiệt trước mắt, tui tạm thời nhịn anh!

Vì thế Lý Mật đem toàn bộ hi vọng đều đặt trên người linh môi sư, ‘Dear, cưng nói gì đi chứ.’

‘Nói cái gì? Cậu kích động vậy làm cái gì? Khúc Y Nhiên thấy kì quái, ‘Đông Phương chỉ là tạm cư trú trong linh ngọc thôi, tôi nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp tốt. Huống hồ linh khí cũng không phải chỉ chứa đượcmột linh? Bên trong hẳn là còn rất rộng đi. Trước mắt tôi còn chưa có thể tinh lọc cổ hồn ngàn năm được.’ Cho nên cần để linh ngọc tiêu hao bớt phần nào tử khí nặng nề.

Thực sự là năng lực hữu hạn, cậu cũng là lần đầu tiên gặp phải cổ linh như thế nào, có thể tùy tiện dẫn người ta đi luân hồi mà được sao?

Khúc Y Nhiên hỏi Đông Phương, ‘Người âm giới phái ra đã tới nơi này chưa?’

‘Có.’ Giáo chủ đại nhân bình tĩnh sửa sang lại mấy cái kim, mí mắt cũng không nâng lên thản nhiên nói, ‘Lũ ô hợp.’

Lý Mật, ‘…’

Khúc Y Nhiên gật đầu, đúng vậy, mấy tên âm quỷ yếu kém đấy thấy Đông Phương đã muốn vòng đường khác, tú hoa châm đối với người thường vô dụng nhưng đâm trên người quỷ thì lại có tác dụng rất lớn.

Đông Phương có thể an ổn đồn trú trong này lâu như vậy, phỏng chừng khối đất này đã bị Âm dương giới liệt vào top list “không ai quản” rồi.

Mở một con mắt nhắmmột con mắt, nhóm qủysai dù có hợp lại cũng không phải là đối thủ của Đông Phương, cho dù hắc bạch nhị lão sĩ diện bị mất mặt bởi đám thủ hạ không nên thân cũng không dám đến đây châm ngòi gây sự, chủ yếu là vì không đánh lại ngườita.

Bình thường chỉ cần Diêm vương không đặc biệt truy vấn, bọn chúng sẽ làm bộ như không biết, ai muốn vô duyên vô cớ rước thêm việc vào người chứ, tiền lương cũng không có tăng, cùng lắm lúc nào làm việc tránh chỗ đó ra là tốt rồi.

Linh kia tuy trị số vũ lực hơi cường đại chút, nhưng trăm ngàn năm qua chưa gây ra chuyện gì, ngoại trừ một ít lâu la không có mắt chủ động đi chọc hắn… tuy nhiên cuối cùng vẫn là bị giáo chủ hung hăng giáo huấn, kết cục vô cùng thảm thiết.

Không chọc người thì người không chọc lại, nếu đã biết điểm mấu chốt của Đông Phương Bất Bại, không chọc vào là ổn.

Đầu năm nay ấy mà, tôn trọng làm nên một xã hội hài hòa.

Nhưng mà Khúc Y Nhiên ngoài ý muốn xuất hiện đã đánh vỡsự bình tĩnh trong dĩ vãng.

Thể chất đặc thù nhưng vẫn là người phàm, cậu mang Đông Phương Bất Bại to gan bị quỷ giới chụp cho cái mũ “lão đại kim thêu” đi rồi, đến lúc hắc bạch nhị lão biết được thì phản ứng ra sao đây? Trước mắt làkhông biết rồi.

Giáo chủ đại nhân cũng không muốn đi cùng ai cả, nhưng nghĩ lại không muốn tiếp tục ngốc ở cái nhà vệ sinh này nữa, tình huống chính là đơn giản như vậy.

Cho dù buồng vệ sinh có được trang hoàng xa hoa thanh lịch thế nào cũng chỉ là buồng vệ sinh, ngũ cốc luân hồi về với đất, ăn uống xả, hai (xả gồm hai cái nhỏ nữa, tiểu tiện và đại tiện) trong bốn nhu cầu vẫn phải giải quyết ở nơi này.

Khúc Y Nhiên nhắm mắt, lấy tay vỗ nhẹ vài cái lên mặt kính, nắm chặt linh ngọc trong tay miệng lẩm bẩm chú ngữ.

Theo những chú ngữ cổ xưa mà cậu niệm, thân ảnh Đông Phương Bất Bại ngày càng nhạt, cuối cùng từ từ thoát ra khỏi mặt kính, thành công bị hút vào trong linh khí.

Lý Mật mặt nhăn giống bà lão,bị người khác chiếm lấy sào huyệt, mà còn không có can đảm lẫn thực lực đánh bừa với linh kia

Mình chính là linh tốt, ngoại trừ chút bản lĩnh nho nhỏ thì cũng không có gì đặc biệt, người kia còn chưa có bị tinh lọc, có tính công kích, lực sát thương lại còn thật lớn, nhìn liền thấy kinh hãi…

Quên đi, tui vẫn là bay loạn bên ngoài thôi, dù gì cũng đã bay nhiều năm như vậy, thành thói quen rồi.

Vài “người” không bình thường ở đây đều có suy nghĩ của riêng mình, vì thế ai cũng xem nhẹ “người bình thường” duy nhất —Khúc gia đại ca.

Tạm thời không đề cập đến chuyện cái di động ghi lại được những gì, chỉ riêng việc Khúc Y Nhiên nắm ngọc niệm chú rồi hiện tượng sáng lên thần kì đều bị Khúc Lăng Phong xem trong mắt.

Khúc gia đại ca thật giống như Lý Mật hình dung, định lực tốt, tuy sửng sốt nhưng không thể hiện ra.

Thật là một đêm khiến người ta khó quên lẫn khó ngủ, trừ bỏ kẻ thành công thoát li khỏi WC hơn nữa lại có nhà mới là giáo chủ đại nhân cùng linh môi sư trì độn đến mức làm người ta đau đầu kia thì hai kẻ khác hoàn toàn mất ngủ.

Lý Mật ngồi xổm xuống góc tường oán niệm, y có loại lỗi giác rằng mình lại trở về làm oán linh.

Khúc Y Nhiên này thật ngu ngốc mà, không thể tinh lọc thì cậu đem người ta về làm gì chứ! Không sợ ngày nào đó người ta làm phản sao…@#$%^…

Khúc gia đại ca cả đêm ngồi trước máy tính, nghiên cứu đi nghiên cứu lại đoạn hình ảnh kì quái kia.

Trực tiếp dùng công nghệ cao quay videokhông hề có tác dụng, nếu quay phim mà cái gì cũng quay được thì trong đài truyền hình chẳng phải là ngày nào cũng gặp quỷ sao?

Cố tình trong toilet có một cái gương lớn, từ lúc Khúc Y Nhiên gặp chuyện không may chưa có người nào đến lau chùi, trên mặt gương mơ hồ đóng một tầng bụi mỏng, lại bởi vì thế mà ngoài ý muốn quay được một ít thứ gì đó không hài hòa.

Đúng vậy, Khúc đại ca là chụp cái gương chứ không phải chụp em trai nhà mình.

Hình ảnh tuy không rõ ràng nhưng đúng là có bốn bóng dáng. Ngoại trừem trai của anh còn có hai cái nữa.

Đã quay được phim thì tất nhiên cũng phải có tiếng, nhìn tần số được ghi lại trong thời gian đó, tuy Khúc Y Nhiên không mở miệng ra nói lần nào ngoại trừ cười ngây ngô với gương vẫn là cười ngây ngô.

Trọng điểm là… vì sao lại có tiếng động, lại không thuộc về hai anh em bọn họ.

Rất mơ hồ, cơ bản là không nghe rõ nội dung.

Đương nhiên nội dung mấy thứ này có thể không phải là trọng điểm, chân chính trọng điểm chính là tại sao lại có tiếng, tại sao lại nhiều hơn hai bóng dáng.

Đến khi mặt trời yên lặng mọc lên thì Khúc đại ca mới dừng lại, khép lại máy tính. Nằm trên giường yên lặng nhìn trần nhà, thật lâu sau, anh mới cầm điện thoại bên gối lên, không do dự phân phó, “Lâm Phong, phân phối mới của công ty sắp tới sẽ đưa ra tại thị trường S thị.”

Chợt nghe một tiếng la ‘Shit!’ thật to từ bên kia truyền lại, “Không cần đâu! Chú mau trở lại đây! Anh tiếp quảnmột mình không nổi… đang tốt vì cái quái gì lại đưa ra thị trường, hiu hiu hiu, Lăng Phong chú là đồ quỷ sứ chỉ biết hành người khác, chú không biết thương anh, chú chỉ biết bức tử anh…” Chính mình sắp bị đống văn kiện đọng lại bên Mỹ làm cho hộc máu, kết quả nó vừa đi lại không về?

Bạn tốt nói chuyện vẫn không biết điều, lại thấy tinh thần hắn không tồi, Khúc Đại ca cúp điện thoại luôn.

Đây là thông báo, không phải thương lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.