Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 20: Chương 20: Tiếp Tục Phát Triển!




CHƯƠNG 20, TIẾP TỤC PHÁT TRIỂN!

Áo đỏ bằng gấm rực rỡ như hỏa hồng nhẹ khoác trên vai, mái tóc đen tuyền như mực tuyệt đẹp tùy ý dùng một sợi tơ buộc sau đầu, ngón tay trắng nõn đầy đặn, cầm kim vừa thành thạo vừa chăm chú …

Đây là một mỹ nhân tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành, động tác cẩn thận tỉ mỉ may vá áo ngoài thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.

Đương nhiên,mỹ nhân làm gì cũng đẹp, nhưng mà… tên mỹ nhân này rất hung tàn đấy!

Lý Mật rụt cổ ngồi xổm góc tường, trên mặt treo hai dòng lệ rong biển, không ngừng chảy xuôi, quanh thân đã muốn mạng nhện chăng đầy.

‘Ô ô ô ….’ Không còn mặt mũi gặp người nữa.

Khúc Y Nhiên đỡ trán, ‘Đừng khóc nữa Lý Mật, cậu vừa khóc thì khóc đến trưa luôn a.’ thật không biết con quỷ này lấy đâu ra lắm nước mắt như vậy.

Nếu nước mắt rong biển mà thành thực thể, không khéo phòng cậu đến lũ lụt mất.

Lý Mật quẹt cái mũi hồng hồng thút tha thút thít đáp, vẻ mặt đau khỏ tui thân cực kì, ‘Anh ta…anh ta xé quần áo của tui rồi!’ Không phải chỉ lại chui vào trong ngọc nhìn một tí thôi sao, nháy mắt đã bị một túm châm đánh bay ra đây.

Tình cảnh kia thật sự thảm thiết.

Khúc YNhiên chính mắt chứng kến một màn kia bị biểu tình của y chọc cười, ‘Ha ha, người ta hiện tại không phải đang may lại đồ cho cậu sao, cậu xem Đông Phương có bao nhiêu cố gắng chứ.’

Lý Mật kinh dị rụt cổ, tự lui thành một quả cầu nhỏ, tiếp tục chen chúc vào góc tường, nửa người đã kẹt trong góc tường mà vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục chui vào tường, ‘Ô ô, đó là cái áo viện trưởng cô nhi viện tự tay khâu cho tui đó!’

Kết quả qua nửa ngày liền biến thành Đông Phương Bất Bại tự tay khâu rồi.

‘Hơn nữa, tuy rằngtui đã chết nhiều năm nhưng tốt xấu vẫn là một cái linh hồn hiện đại mà, anh ta ấy à, chính là cái cổ đại thổ (phỉ)… khụ khụ, người cổ đại.’ bén nhạy tiếp thu được sóng điện ánh mắt của giáo chủ đại nhân lập tức sửa miệng, tốc độ cũng thật mau.

Kết quả “bụp” một tiếng, một cái áo chuẩn xác đáp trên đỉnh đầu y.

Thanh âm giáo chủ bình thản vô ba, ‘Xong rồi.’

“Hừ hừ!’ Lý Mật trong lòng hận đến ngứa răng, cứ tưởng anh ta chỉ là đồ thổ phỉ thời cổ đại không ngờ còn có tay nghề may vá.

Xem anh ta có thể khâu thành dạng gì?

Lý Mật không ôm bất kỳ hi vọng gì mở áo ra xem, nhất thời bị cái áo mới tinh dọa sợ. Vẫn là kiểu dáng như trước nhưng lại có thêm chút hoa thêu trang trí…

Chỉ là một cái áo hưu nhàn màu trắng bình thường giờ thoạt nhìn tinh xảo cực kì!

Holy shit! Quả nhiên lúc sống là làm nghề may, tay nghề thật tốt!

Tâm tính thiếu niên đúng là bùng nổ mau mà bình ổn cũng mau, người ta nếu đã khâu áo cho mình tốt rồi mà còn so đo, hình như hơi bị bụng dạ hẹp hòi giống mấy thằng ẻo lả?

‘Cảm ơn anh, anh…Đông Phương?’ Lý Mật cũng không có gan kêu là Đông Phương đại gia.

‘Không ngại.’ Giáo chủ đại nhân cất kim, dừng một chút lập tức đứng dậy đi đến góc tường, đến khi bóng đen hoàn toàn bao phủ Lý Mật đang ngồi chồm hỗm, dựng lại cổ áo cho người nào đó, thấp giọng nói, ‘Về sau muốn vào trong ngọc phải gõ cửa trước.’

Lý Mật, ‘…’

Làm gì có cửa!

Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại mày nhăn lại thật chặt, lập tức lại nói, ‘Gõ ngọc cũng được.’

‘Oh, đã biết.’ Lý Mật ngoan ngoãn gật đầu.

Đã nếm thử công phu dùng kim xuất thần nhập hóa của Đông Phương Bất Bại, y tự nhiên ngoan cực kì, dù sao thì áo đã sửa lại tốt lắm… thái độ của anh ta coi như không tồi… khụ, phải tìm chỗ mà khoan dung độ lượng thôi!

Kết quả Đông Phương Bất Bại nhìn từ cằm Lý Mật xuống dưới, nhất thời… giáo chủ đại nhân lộ ra ẻ mặt cực kì hiếm lạ là thấy rối rắm.

Lý Mật còn ngốc nghếch hỏi, ‘Làm sao vậy?’

‘Không có gì.’ Đông Phương Bất Bại lại khôi phục vẻ mặt đạm mạc, ‘Cởi quần ra.’

Lý Mật kinh hãi, ‘Vì sao?’

Đông Phương Bất Bại, ‘Đũng quần rách rồi.’

Lý Mật QAQ ‘…’

Khúc Y Nhiên mỉm cười nhìn một màn phi thường hài hòa tại góc tường, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên tiếp tục thu thập hành lí của mình.

Vì cậu đã mang Đông Phương đi nên căn nhà kia đã khôi phục như lúc đầu, tuy nhiên lập tức Khúc gia đại ca lại dọn vào ở, nghe nói tập đoàn anh ấy sáng lập đã mở rộng từ Mỹ về Trung Quốc, cũng đã thành công đem một phần công ty chuyển về gia hương, trước mắt đang là giai đoạn khẩn trương kiến thiết mở rộng…

Người Khúc gia tự nhiên rất cao hứng con mình có thể ở lại S thị, lúc đêm đã trưng cầu ý kiến của “chính chủ” Khúc Y Nhiên, cậu tự nhiên là đồngý rồi, cậu mới nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, còn kèm theo cả đơn thông báo của kí túc xá trong trường.

Kí túc xá là năm nay mới xây xong, hai người một phòng, tuyên truyền đầy những hình ảnh màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn điều kiện không tồi.

Trong ấn tượng của Khúc Y Nhiên, một gian kí túc xá đại học ít nhất là phải chen từ bốn đến sáu người. Tuy rằng mình có thể dùng xe trong nhà có người đưa đón hằng ngày nhưng tới tới lui lui cũng rất phiền, hơn nữa trên đường cũng dễ bị chậm trễ. Nếu thật muốn tìm chỗ có thể nghỉ ngơi thả lỏng trong đại học cũng khócho nên vẫn là làm đơn xin vào ở KTX, cuối tuần về nhà, bình thường trọ ở trường học.

Buổi chiềuNguỵ Tuấn đến phụ giúp Khúc Y Nhiên xách hành lý còn không dám tin hỏi lại, “Y Nhiên mày tính vào KTX ở thiệt hả? Tình huốngnhà mày đâu có giống nhà tao, nhà tao kêu là muốn tao có thể rèn luyện độc lập mới đá tao ra khỏi cửa, còn cha mẹ mày lại không nỡ cho mày ở KTX ấy chứ.”

“Không có việc gì, ba mẹ đều đồng ý rồi.” Chính là ông ngoại cùng ông nôi thì mẹ nói, tạm thời chưa cần cho hai người biết chuyện này.

Đương nhiên Khúc Y Nhiên cũng đồng ý, mình cũng không phải trẻ con nữa, không thể để các ông bận tâm đến cậu mãi được.

Ngụy Tấn lấy làm kì quái, “Không nghĩ tới chị Đường cũng đồng ý, xem ra mày khá là quyết tâm. Về sau chúng ta lại là bạn học, ha ha, Khúc đại thủ khoa, mày phải tùy thời giúp đỡ tao đấy nhá.”

Ngụy Tấn vừa đủ điểm đỗ đại học A,tuy rằng còn không bằng thủ khoa cả nước là Khúc Y Nhiên, nhưng cũng đã là giỏi hơn rất nhiều người.

“Mày cũng vậy.” Khúc Y Nhiên cười nói.

Cậu cũng rất vui vì có thể lại học cùng trường với Ngụy Tấn, nhưng mà Ngụy Tấn học y mình lại học văn, tuy lúc lên lớp nghe giảng không gặp nhau nhưng KTX cũng gần thôi, lúc đi ăn cơm vân vân hẹn nhau cũng tiện.

Ngụy Tấn hình như nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười lớn, “Ha ha ha, Phương Ngôn nói học đại học nhất định không cần cùng Cao Tuấn làm bạn học, kết quả hai đứa nó đều đỗ đại học B. Phương Ngôn này cả đời đừng mong trốn khỏi Cao Tuấn!”

“Cùng một hệ?”

“Phì, đúng vậy.”

“Phì—“

Đời ngườii thật sự là khéo trùng hợp.

Đương nhiên đời người cũng tràn ngập những điều không tưởng.

Tỷ như lúc cậu cùng Ngụy Tấn mang hành lí đang muốn nhờbác Lưu kêu xe đi đến KTX, thì Khúc gia đại ca lại cầm chìa khóa xe mở cửa đi đến, động tác cực nhanh mà đoạt lấy hai cái túi to trong tay Khúc Y Nhiên sau đó lập tức đi về phía cổng.

“Anh đưa em đi.”

Bốn chữ nhẹ nhàng hung hăng nện vào đầu Khúc Y Nhiên cùng Ngụy Tấn.

Khúc Y Nhiên nửa ngày sau mới hoàn hồn, ngơ ngác nói một câu, “Oh.” Liền ngay lập tức bám gót theo anh trai mình.

Ngụy Tấn ôm một cái túi, sửng sốt một hồi rồi mới chạy theo.

Không có anh trai, không có người xách đồ cho!

Đem hành lí của em trai đặt ở cốp xe, kì thật trừ bỏ giường đệm chăn chiếu ra thì quần áo cũng đồ dùng hằng ngày của thiếu niên ít đến đáng thương, chỉ là cái túi nhỏ nhất.

Khúc gia đại ca tự nhiên là tài xế, nhưng mà lúc Khúc Y Nhiên muốn ra ghế sau ngồi cùng với Ngụy Tấn lthì anh trai lại mở cửa chỗ ghế phó lái, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Khúc Y Nhiên cũng không tiện phản đối ý tốt của anh trai, đành cười cười xin lỗi với Ngụy Tấn, đóng lại cửa xe vui vẻ chạy đến ghế phó lái. Kết quả vốn định đến đây hỗ trợ lại bị hai anh em nhà này cho ra rìa, dọc đường đi đều là hai anh em họ nói chuyện phiếm.

“Mẹ có đưa thẻ ngân hàng không.” Kì thật thẻ kia là của anh đưa.

Khúc Y Nhiên gật gật đầu, “Em mang rồi.”

Khúc gia đại ca vừa lòng nói, “Ừ, trước cổng trường có ATM mở 24h, không có tiền thì ra đó rút.”

“Em biết rồi.”

Trên người Khúc Y Nhiên ngoại trừ ít tiền mặt ra thì cuộc sống trong trường sẽ chủ yếu dựa vào thẻ ATM kia. Cậu bây giờ còn là sinh viên, chưa có thu nhập, chỉ có thể nhận trợ cấp trong nhà… lại không biết rằng thẻ đó là của Khúc Lăng Phong đưa cho mẹ Đường làm trung gian chuyển cho cậu, để mỗi lần cậu rút tiền chi tiêu gì anh đều biết hết.

Ngụy Tấn ghé vào ghế sau, cả người mềm nhũn nằm úp sấp nghe một đoạn hội thoại dặn dò cùng đáp lời không dinh dưỡng.

Quan hệ anh em nhà họ Khúc không phải không tốt sao?

Chậc chậc, mấy cái tin đồn vớ vẩn kia quả thật không thể tin! Lần sau mà có tin đồnhai người này quan hệ không tốt, Ngụy Tấn hắn sẽ là kẻ thứ nhất đứng ra nhổ nước bọt! Chỉ được cái nói bậy, quan hệ như thế này mà dám kêu không tốt?

Kết quả làm Ngụy Tấn cùng Khúc Y Nhiên không ngờ tới là Khúc gia đại ca thế nhưng không có lái xe đến thẳng trường mà cố ýlượn vài vòng chở em trai đến một cửa hàng chuyên bán đồ nam cấp cao trên khutrung tâm.

Ngụy Tấn ngồi phía sau đã bị Khúc gia đại ca tự động bỏ qua, sau khi dừng xe thì kéoem trai nhà mình vào cửa hàng, Ngụy Tấn chỉ có thể như oán linh mà bay sau anh em nhà họ Khúc.

Thì ra là chỗ này à… ông ba nhà mình thường đến đây mua quần áo…

Nhưng mà, Khúc đại ca… anh mang em trai 18 tuổi nhà mình đến cửa hàng quần áo của đàn ông trung niên thật sự không có vấn đề gì chứ?

Thực hiển nhiên, Khúc gia đại ca sau khi mang em trai vào cửa hàng cũng ý thức được điểm này.

Anh mặc mỗi ngày trừ đồ đen ra thì chính là tây trang, nhưng em trai vẫn là một thiếu niên 18 tuổi như hoa, khuôn mặt trắng trẻo tươi ngon mọng nước, thân thể cao gầydong dỏng, thầy thế nào cũng không phải loại khoác áo khoác đính đinh tán, áo sơ mi nghiêm trang… lại càng không thể mặc tây trang đi học…

Khúc gia đại ca rốt cục đã phát hiện sự tồn tại của Ngụy Tấn, nhưng lại chỉ vứt một câu rồi đem em trai đi vào cửa hàng bên cạnh.

“Anh dẫn nó đi mua quần áo, Ngụy Tấn, em trông xe.”

Ngụy Tấn =口= “…”

Không cho em đi cùng thì cứ nói thẳng, làm sao lại bắt em trông xe=.=

Ngụy Tấn uể oải chui trở lại ghế sau, nhưng mà đang ban ngày ban mặt mặt trời lên cao, “Trong xe thế nào lại âm trầm thế này?”

Nó còn đang nói thì có hai cái linh trong xe đồng thời nhìn qua.

Ngụy Tấn đột nhiên càng thấy âm trầm hơn, “Hay là mình cũng đi mua bộ quần áo nhỉ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.