Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 21: Chương 21: anh Em “Thân Mật”




CHƯƠNG 21,ANH EM “THÂN MẬT”

(dùng từ hữu ái, hữu trong bằng hữu, ái trong ái tình, nôm na là tình bạn, thân mật)

Trong tủ quần áo của Khúc Lăng Phong chỉ tồn tại 3 màu: đen, trắng, xám bụi, khiêm tốn đơn giản. Lâm Phong thường đánh giá là vô vị.

Mà tủ quần áo vốn có của Khúc Y Nhiên thì lại sặc sỡ như hoa, chỉ có hoa văn bạn không nghĩ ra được, không có màu sắc bạn không tìm được.Các loại họa tiết đồ án kỳ quái đủ kiểu, áo khoác bụi phủ đỏ thẫm rực rỡ, T-shirt trước ngực vẽ một bộ xuowgn khô, quần jean rạc toé loe, cạp trễ đến dộ chỉ có thể miễn cưỡng che được mông, lộ ra hơn nửa phần lưng và cạp quần lót…

Tóm lại đều là những thứ mà linh môi sư bảo thủ không thể nào tiếp thu nổi. Đây cũng là lí do vì sao cậu chỉ mang theo một ít quần áo, cái tủ quần áo kia của thiếu niên thật sự toàn là những thứ người phàm mặc không nổi mà.

Khúc Y Nhiên cũng chỉ tìm được vài cái áo sơ mi cùng T shirt trắng sau đó nhờ Đông Phương Bất Bại sửa sang qua rồi mới dám cho vào túi mang theo. Quần thì không tìm được một cái nào tử tế, mặc tạm một cái quần short mới miễn cưỡng có mặt mũi đi gặp người. Phong cách quần áo trước kia của Khúc Y Nhiên ngoài ý muốn lại giống với Khúc gia đại ca, cơ bản đều là đen trắng xám, kiểu dáng đơn giản thoải mái là được, không cần nhiều mấy thứ họa tiết trang trí làm gì.

Cho nên so với cửa hàng thứ hai này cậu càng thích cửa hàng quần áo nam đầu tiên hơn.

Nhưng mà, anh trai hình như thích cửa hàng thứ hai hơn?

Khúc Y Nhiên theo sát phía sau anh trai, lúc này cũng quên luôn Ngụy Tấn đã bị giao cho “nhiệm vụ” quang vinh, còn quên luôn hai con quỷ bị cậu để trong xe.

Hai anh em nhà họ Khúc về phương diện hay quên (cố tình quên?!) thực sư quá là mạnh mẽ.

Vào cửa hàng không quá lâu, Khúc Y Nhiên cùng anh trai tách ra chọn những thứ mình cần, đến khi ngẩng đầu lên thì cậu ngơ ngác thấy người bán hàng đi sau anh trai trong tay đã có một ngọn núi nhỏ quần áo rồi. Trừ bỏ màu trắng ra thì đều là màu xanh nước, nhưng mà cũng nhiều quá đi, ít nhất cũng phải mườicái. Tuy rằng tháng tám rất nóng nhưng sắp đến mùa thu rồi mà.

“Anh, mấy thứ này đều mua cho em sao? Kì thật mùa hè không cần nhiều quần áo lắm đâu, có hai bộ để em thay đổi thường xuyên là được. Đúng rồi, em còn muốn đi mua tất.” Mùa hè cậu vốn thích để chân trần đeoguốc gỗ, đi đâu cũng kêu “cộp cộp” khiếnngười ta ngoái nhìn. Trong nhà thực ra cũng có tông cùng guốc gỗ này nọ nhưng mấy cái họa tiết trên đó thật không dám khen tặng.

Ánh mắt Khúc gia đại ca lơ đãng đảo qua lố tất trong tay Khúc Y Nhiên, trắng tinh không họa tiết, cũng là loại mình hay dùng nhất.

Nhớ lại bao quần áo bé tẹo kia của thiếu niên lại nhìn trang phục thiếu niên đang mặc nhẹ nhàng khoan khoái, Khúc gia đại ca liền nói, “Tất lấy thêm mấy lố nữa mà dùng.”

“A? Vâng.” Dù sao mùa đông cũng cần dùng, mấy lố chả hết.

Mặt không chút thay đổi gật gật đầu, ánh mắt giống như hàn băng quét đến phía sau, người bán hàng giật mình, thân thể cũng không tự giác căng cứng.

“Quần áo trong này có bộ nào đặc biệt vừa mắt không.” Ánh mắt Khúc Lăng Phong luôn cố ý vô tình quay qua phía người bán hàng, nhưng lại hỏi em trai mình.

Khúc Y Nhiên lắc đầu, “Em mặc cái gì cũng được, anh, hay là anh chọn giúp em đi.”

“Được.” Khúc Lăng Phong vuốt cằm.

Kì thật tiêu chuẩn chọn lựa của anh rất đơn giản, màu sắc nhạt thôi, trừ quần áo đặt may còn có chỗ độc đáo ra thì mấy thứ quần áo bình thường cũng không đặc biệt lắm. Vốn Khúc gia đại ca muốn mua cho em trai mình một vài cái đại khái thôi, chủ yếu quyền quyết định vẫn là trong tay Khúc Y Nhiên. Nhưng nhìn đến “vẻ mặt tin tưởng ánh mắt của anh trai” kia, trong lòng Khúc gia đại ca rung động, thanh âm lạnh lùng thản nhiên nói với người phía sau, “Tìm số đo thích hợp với em trai tôi, tất cả chuyển đến phòng 304, tòa nhà S, đại học A.”

“Vâng…vâng…” người bán hàng đầu đầy mồ hôi lạnh, hai tay gắt gao ôm đống lớn quần áo, chỉ sợ bất cẩn một cái làm rơi cái nào xuống đất.

“Anh…như thế có phiền toái không?” còn muốn người ta tự mình đưa đến, mình tiện đường trực tiếp mang đi còn không hơn sao.

Thiếu niên lại lộ ra biểu tình sóc con, còn thực sự đi hỏi một vấn đề cực kì đơn giản.

Khúc đại ca lập tức dời ánh mắt, bàn tay to bất ngờ xoa tóc mái nhỏ vụn đen nhánh tỏa sáng của thiếu niên, “Không phiền, lại chọn vài cái áo khoác thu rồi bảo bọn họ chuyển đến luôn thể.”

Động tác phá lệ vô cùng thân thiết này làm hai anh em nhà họ Khúc đều sửng sốt.

Khúc Y Nhiên chưa bao giờ bị đối xử như vậy, từ nhỏ đã bắt đầu sinh hoạt một mình độc lập, được người Khúc gia Đường gia tình cảm ôn nhu quan tâm là thứ mà cậu chưa bao giờ được hưởng qua, mà anh trai thoạt nhìn như lạnh băng không thích thân cận người khác, kì thật lại là một người phi thường cẩn thận săn sóc.

Cảm giác có người nhà, thật tốt.

Khúc Lăng Phong sau khi không tự giác mà xoa đầu em trai thì cũng giật mình, dẫn Khúc Y Nhiên vào mua quần áo thực ra chỉ là do ngoài ý muốn.Tuy cùng em trai không thân lắm lại vài năm không gặp mặt, nhưng nói gì cũng là người một nhà, ra ngoài ở KTX mà trong người chỉ mang theo có vài bộ quần áo làm sao được? Tính cách bao che khuyết điểm của anh trai lập tức bị bại lộ hoàn toàn.

Cũng chỉ định mua vài bộ mà thôi nhưng ngay lúc Khúc Y Nhiên nói ‘choanh hoàn toàn quyết định’ đã thay đổi hoàn toàn, ý tưởng đó biến mất không còn dấu vết.

“Cái áo khoác này thế nào?” màu vàng nhạt rất thích hợp với làn da trắng nõn của thiếu niên.

Khúc Y Nhiên cầm lấy cái áo nhưng lại ướm lên người anh trai, “Em thấy anh mặc cái áo này đẹp hơn đấy, anh, em mua cho anh cái này!”

Hô hấp Khúc Lăng Phong đột nhiên cứng lại, ánh mắt càng ngày càng tối, “Muốn tặng cho anh?”

“Vâng, anh có cần không?” Khúc Y Nhiên treo lên khuôn mặt tươi cười,có chút không rõ hỏi.

Anh traisẽ thiếu áo khoác mặc sao?

Hai người đồng thời cầm một bộ quần áo, người bán hàng đi theo phía sau đến thở mạnh cũng không dám nhìn đến cảnh tượng quỷ dị lại hài hòa này dọa cho suýt tiểu ra quần.

Tươi cười chân thành mà chuyên chú như vậy, vô luận từng có bao nhiêu không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy em trai, giờ phút này đều không khỏi mềm lòng.

“Đương nhiên là cần.” Giọng nói Khúc Lăng Phong trầm thấp.

“Anh bán hàng ơi, áo này lấy số của anh em rồi đưa đến… ừm… đưa đến chỗ nào ta? Ừm, anh ơi, địa chỉ nhà mình là bao nhiêu?” Khúc Y Nhiên nói đến một nửa đột nhiên có chút ngượng ngùng đỏ mặt nhỏ giọng hỏi.

Khúc Lăng Phong cười thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc báo ra địa chỉ, “Đưa đến đường XX, Khúc gia đại trạch.”

Lúc này người bán hàng hoàn toàn bị dọa đến tiểu ra quần.

Hai thiếu gia…nhà họ Khúc.

Khúc Lăng Phong mang theo em trai mình ra khỏi cửa hàng, để lại người bán hàng một mình trong gió hiu quạnh.

“Khúc gia đại thiếu không phải đang ở nước ngoài sao?”

Người kia thật là Khúc gia nhị nhiếu? Cậu ta không phải khinh thường phong cách cửa hàng chúng ta nhất sao?”

“Cơ mà …hai người đều…đpẹ dai ngất ngây, Khúc gia nhị thiếu cứ tưởng bình thường không ngờ lại là một tiểu mỹ nam!”

“Khóc, đừng nói nữa, mấy người ai đi đưa quần áo, tôi đem cơ hội xem mỹ nam nhường cho mấy người!”

Lời này vừa nói, nguyên bản tiểu đội đang khí thế ngất trời liền tự động tản ra.

Khúc gia nhị thiếu từng vặn vẹo cửa hàng của họ đủ kiểu, cho dù bây giờ nhìn có vẻ bình thường thế nhưng ai cũng không có lá gan đi khiêu chiến “cực hạn” của cậu ta.

Lúc này bên trong xe Ngụy Tấn đã tựa vào ghế da ngủ vù vù, muốn mua quần áo không thành còn bị hai linh lơ đãng liên thủ đốn ngã.

Lý Mật đột nhiên ngẩng đầu, không hề phòng bị mà nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen thẫm, theo bản năng giải thích với Đông Phương Bất Bại, ‘anh Khúc là người tốt nhưng quan hệ của cậu ấy cùng anh trai không tốt lắm, này cũng không thể trách cậu ấy, cũng không thể trách chủ nhân thân thể đời trước được.’

Không trách thì không trách nhưng quan hệ này vẫn phải có tiến triển tốt mới được.

Cho dù là tiền nhiệm hay đương nhiệm đều rất vô tội, Lý Mật muốn lén lút làm cho bọn họ chút việc, cho nên vô cùng dứt khoát làm cho Ngụy Tấn chuẩn bị đi làm cái bóng đèn công suất lớn vào cửa hàng mua quần áo ngất đi.

Lý Mật nói xong lại tò mò hỏi giáo chủ, ‘Thế vì sao anh lại ra tay?’

‘Nó rất ầm ĩ.’

‘Quả nhiên…’ hai anh em nhà họ Khúc đi rồi, Ngụy Tấn vẫn còn một mình ở trong xe mà làu bàu, thả loạn oán khí chọc vị đại nhân này không vui.

‘Ôi chao? Anh Khúc sao cậu trở ra nhanh vậy?’ Lý Mật đang bay mơ hồ dừng lại trên cổ tay cậu, ‘Sao không thấy cậu cầm này nọ, không phải đi mua quần áo sao?’

‘Ừ, sẽ có người chuyển đến.’

‘Là thế à, bây giờ mua sắm cũng tiện lợi thật.’ So với cái niên kỉ lạc hậu của bọn y thì tốt hơn nhiều.

Không đúng, Đông Phương đến từ thời cổ đại mà.

Ngụy Tấn ngủ thẳngmột giấc đến trường mới bị đánh thức, hắn vốn là muốn giúp Khúc Y Nhiên chuyển đồ thu dọn này nọ, nhưng mà có Khúc gia đại ca làm công dụng của nó hoàn toàn không được phát huy.

Người nào đó rốt cục thức thời một phen, huống hồ chính cái ổ chó của nó trong KTX còn chưa có sửa sang lại tử tế đâu, “Hành lí của tao còn chưa có sắp xếp vào tủ, tao về trước, bên này có Khúc đại ca nên chắc không có vấn đề gì đâu.”

“Ừ, mày đi đi, cảm ơn nhé.”

“Thật là, với tao còn khách khí làm gì.”

Hai anh em nhà họ Khúc nhìn Ngụy Tấn rời đi, Khúc Lăng Phong đánh giá phòng ngủ coi như là đầy đủ này một phen nói, “Không quen chỗ thì gọi cho anh.”

Thực ra định nói là “gọi về nhà” nhưng lời đến miệng lại thành “gọi cho anh”.

Khúc Y Nhiên đang cầm một cái khăn trắng lau bụi, lấy mu bà tay gạt gạt tóc mái trên trán đâm vào mắt, “Em cứ từ từ thích ứng thì được rồi. À, đúng rồi anh, bọn em sắp phải tập quân sự tạm thời không thể về nhà, anh nói với ba mẹ một tiếng, bao giờ em tập xong lại về nhà ăn chùa.”

Khúc Lăng Phong gật đầu, “Phải biết tự chăm sóc.”

“Vâng.”

Khúc Y Nhiên tiếp tục lau bụi, Khúc Lăng Phong lại đi đến sửa sang lại cái giường của em trai.

Nếu dựa vào tiêu chuẩn KTX bình thường thì phòng ở đại học A không nghi ngờ gì là tốt hơn hẳn, nhưng so với điều kiện của Khúc gia thì vẫn còn kém nhiều lắm, là một cái trên trời một cái dưới đất.

Một phònghai giường gần nhau, hai bàn học gỗ cũng song song nhau chiếm đi hầu hết không gian, chỗ còn lại thì miễn cưỡng để được tủ quần áo, cho nên…hai người ở chung phải dùng chung một cái tủ quần áo?

Khúc Lăng Phong nhíu mày, “Ngày mai phái người mang một cái tủ quần áo nữa đến cho em.”

“Không sao đâu anh ơi, quần áo em cũng không nhiều lắm, nửa tủ là đủ rồi.” Khúc Y Nhiên nói xong chợt nghe Lý Mật ghé vào lỗ tai cậu nói thầm, ‘Bảo anh cậu mang đến đi, tối tôi ngủ trong tủ quần áo.’

Y cũng không có lá gan lại vào trong ngọc cướp địa bàn với Đông Phương Bất Bại.

Khúc Y Nhiên gật gật đầu, vì thế lại kiên trì nói với anh trai mình, “Vậy có thể mang đến…cái tủ nhỏ một chút?”

“Được.” Bị biểu tình sóc con chọc vui, anh trai sảng khoái đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.