CHƯƠNG 22,ANHEM RỐI LOẠN
Hai anh em không lên tiếng nhưng lại phối hợp ăn ý, rất nhanh hành lí của Khúc Y Nhiên đã được quy hoạch xong.
Tuy vậy Khúc gia đại ca lại phát hiện phòng của em trai thiếu không ít thứ này nọ, tỉ như đồ dùng rửa mặt chải đầu đặt chỉnh tề trên giá kim loại nhưng khăn mặt lại không có chỗ treo, trên bàn học trụi lủi, đèn bàn cũng không mà giá sách cũng không, giường gỗ đơn sơ phía trên cũng chỉ trải một tấm thảm mềm mỏng dính, muốn vào thấy ván giường cứng đơ, trường cũng không cho được một cái đệm nằm thoải mái…
Thấy thế nào cũng không hài lòng, Khúc Lăng Phong cũng không am hiểu phương diện này cho lắm bèn trực tiếp gọi điện thoại về nhà, “Bác Lưu à, nhanh phái người đến KTX đại học A cho cháu.”
“Đại thiếu gia, nhị thiếu cậu ấy…” bác Lưu hơi không rõ, nghe khẩu khí lạnh như băng này của đại thiếu gia, chẳng nhẽ nhị thiếu vừa đến trường không được mấy giờ đã “gây chuyện” rồi?
Thật là rắc rối mà! Đại thiếu gia một người còn không xử lí được, còn phải phái người qua xử lí sao?
Bác Lưu thấy mình nghĩ đúng rồi, đầu dây bên này Khúc Lăng Phong xoa xoa huyệt thái dương, giọng hơi dịu đi, “Tại phòng ngủ đơn giản quá, bác gọi người tới sửa sang lại giúp nó.”
Bác Lưu trong lòng đã hiểu, là do mình hiểu lầm, “Là nhị thiếu muốn phá phòng đi đúng không, tôi kêu bọn tiểu Triệu đi giải quyết.”
Khúc Lăng Phong, “…”
Khúc Y Nhiên, “…”
Bác Lưu, giọng bác cũng hơi to đấy.
Khúc Y Nhiên sợ run một lát, ha ha thấp giọng cười, trên mặt hiện lên má lúm đồn tiền, tươi cười ấm áp như gió xuân.
Mà ngay cả Khúc Lăng Phong có thói quen đơ mặt cũng cong khóe miệng, hai người vô cùng bội phục sức tưởng tượng phong phú của ông lão bên kia điện thoại, “Bác Lưu, bác nghĩ nhiều rồi, phòng ngủ Nhiên Nhiên không có giá sách lẫn đèn bàn, còn thiếu một cái tủ quần áo nữa.”
Chợt nghe bác Lưu bừng tỉnh, lập tức thở dài, “Điều kiện kém như vậy, nhị thiếu quả thật nên đập đi!”
“Ha ha a…” Khúc Y Nhiên sau khi nghe xong cười càng lớn, khóe miệng cong cong, đáy mắt trong suốt một mảnh, “Anh, anh nói em có nên đập phòng đi không?”
Không tự giác bị tươi cười cuốn hút, ý cười đáy mắt Khúc Lăng Phong càng đậm, “Trước đi ăn uống no đủ rồi trở về đập sau, thay quần áo đi, anh dẫn em đi ăn cá chiên khối sốt.”
“Vâng.” Kết quả thiếu niên xoay người lấy quần áo trong tủ rồi không kiêng dè gì mà thay quần áo trước mặt anh, có thể thấy sự tín nhiệm sâu sắc với anh trai nhà mình.
Vải dệt nhẹ cọ vào làn da trắng nõn rồi “xoạt” một tiếng hoàn toàn bị xốc lên, đường cong lưng rõ ràng, thắt lưng thon gọn, bụng không có một vết sẹo lồi, lại nhìn qua một chút góc độ khác…chính là trước ngực…hai hạt châu khéo léo lại đầy đặn, xương quai xanh tinh xảo theo hầu kết rung động thoạt nhìn phá lệ gợi cảm.
Thân thể thiếu niên ngây ngô lại hơi gầy bao hàm cả sức sống phấn chấn.
Hô hấp trong nháy mắt hỗn loạn phi thường xảo diệu, không có bị bất cứ ai phát hiện, lại không nghĩ rằng trong phòng còn có hai tên không thuộc phạm vi “người”.
Khúc đại ca dường như không có gì mà xoay người đi ra ngoài, một màn vừa xem cứ bị tua lại vô số lần trong đầu, càng giống như bị người nhấn nút quay chậm.
Những rung động trong lòngKhúc gia đại ca cuối cùng lại tổng kết một câu: em trai quá gầy, cần đại bổ.
‘Khúc gia đại ca cũng thật là không được tự nhiên, đều đã lớn cả rồi mà xem em trai mình thay quần áo cũng phải chạy!’Lý Mật hoàn toàn nghĩ không thông.
Giáo chủ đại nhân nhẹ nhàng liếc ymột cái, rồi bay theo Khúc Lăng Phong ra ngoài.
Anh emcó thể sau nhiều năm mà đối mặt cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng trong một góc vắng người, thật là có chút… không dễ dàng…
Từ lúc học THCS Khúc gia lão nhị chưa từng có vẻ mặt hòa nhã với Khúc gia lão đại. Mỗi lần nói chuyện đều là kết cục không lấy gì làm vui vẻ, anh trai vẫn là anh trai như trước, vẫn nhớ rõ em trai thích ăn cá chiên khối sốt, nhớ rõ mỗi năm em trai đều thích nhớ rõ sinh nhật cả âm lịch lẫn dương lịch để đòihai phần quà… sau em trai lại trở nên ương ngạnh, xa lạ.
Thời kì phản nghịch ai chả có, nhưng em trai lại nhiều lần buông lời ngoan độc bức anh trai đi thì thực sự làm anh đau lòng cực điểm.
Nhìn em trai thuần thục gỡ xương cá, cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt nheo lại hạnh phúc nhấm nuốt, Khúc Lăng Phong cầm lên chén trà rũ mắt nhấp một ngụm.
Bí ẩn trên người em trai nhiều lắm, anh cũng không biết mình nên tin tưởnghay nên hoài nghi…
Hoài nghi sao, hoài nghi không được, luôn lơ đãng mềm lòng, lơ đãng chấp nhận.
Tin tưởng sao, vậy những thứ trước kia là giả sao?
Đối với Khúc Y Nhiên, Khúc Lăng Phong tạm thời giữ lại ý nghĩ riêng của mình, yên lặng quan sát.
Vô luận nó tốt hay vẫn còn hư hỏng thì vẫn là em trai huyết mạch tương liên ràng buộc vĩnh viễn với mình, điều này vĩnh viễn không thay đổi được.
Lý Mật bay trong không trung, hâm mộ nhìn một bàn đồ ăn còn có cá chiên khối sốt, ‘Tôi cũng muốn ăn mà! Trước kia không có tiền, điều kiện kém cứ nghĩ để dành mấy phân tiền để hôm nào làm một bữa no nê, kết quả mỗi lần tiền đến tay lại luyến tiếc không muốn tiêu, cứ thấy ăn ở nhà hàng lãng phí quá. Ai…hiện tại ngẫm lại thật hối hận quá, tiền chính là vật ngoài thân, sống không mang theo đến chết cũng không mang theo được, những lời này quá đúng, sớm biết vậy lúc trước khi chết đã tiêu hết cho rồi!’
‘Cậu muốn ăn?’ Khúc Y Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía trên.
Lý Mật ánh mắt sáng lên, ‘Có thể không?’
Khúc Y Nhiên cười cười với y, ‘Tất nhiên là được.’
Ánh mắt đơn thuần thẳng thắn như thế có mấy ai cự tuyệt được chứ.
Giờ đã có linh khí, cậu không lo cho Lý Mật bám trên thân hao tổn tâm lực nữa, có thể không cần để ý điều này.
Lý Mật vội vàng gật đầu, bất quá y lại kì quái hỏi, ‘Thế còn Đông Phương thì sao, anh ta đã bị tinh lọc đâu sao cậu vẫn cho anh ta nhập vào sửa quần áo cho cậu?’
Khúc Y Nhiên nghĩ nghĩ giải thích, ‘Đông Phương với cậu tình trạng khác nhau, anh ấy không phải oán linh. Hơn nữa chỉ cần anh ấy muốn tử khí sẽ không đả thương người.’ Khác biệt rất lớn đấy.
Khúc Y Nhiên không hỏi xem vì sao Đông Phương không rời đi, trong lòng cũng hiểu rõ, anh ta không muốn nói thì mình có hỏi cũng không ra.
Từ lúc gặp được Lý Mật tâm tư đặc thù lại rộng rãi, tâm tư Khúc Y Nhiên cũng khai thông nhiều, không chấp nhất cứ bắt linh đi luân hồi, linh hồn tuy không có sinh mệnh nhưng vẫn có tư tưởng, tình cảm của chính mình, có vài thứ vẫn nên để cho họ tự quyết định, linh môi sư cũng không nên can thiệp làm cái gì.
Tựa như Lý Mật chấp nhất rất lợi hại nhưng cũng là người có chừng mực.
Đông Phương Bất Bại ở trong ngọc lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, Khúc Lăng Phong yên lặng nhìn em trai đang bất động nhìn trần nhà.
“Nhiên Nhiên?”
“A! Anh cả!” Lý Mật vừa nhập vào Khúc Y Nhiên cười sang sảng với anh, “Không có việc gì, không có việc gì, ăn cơm nhanh đi, em sắp chết đói rồi!”
Khúc Lăng Phong, “…”
Khúc Y Nhiên, ‘…’
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng phun ra hai chữ, ‘Ngu ngốc.’
Lý Mậtthần kinh thô đến mức làm người ta giận sôi, đối diện Khúc gia đại ca đang cứng ngắc nhìn y mà một điểm phát hiện cũng không có, còn vùi đầu quét ngang bàn ăn, tướng ăn vô cùng thê thảm. (khác xa Y Nhiên, hèn nào anh hai mặt lạnh là phải.)
Khúc Y Nhiên, ‘Lý Mật, cậu ăn uống đúng mực cho tôi…’
Đông Phương Bất Bại, ‘Y không có thứ đó.’
Sau đó Khúc Y Nhiên nhắm mắt lại luôn, mắt không thấy tâm không phiền, không dám nhìn hình tượng của mình bị Lý Mật tai hại hủy hết, cũng không nhìn đến tròng mắt anh trai đang trừng ra đầy khiếp sợ.
Nếu đã đáp ứng người ta rồi thì cũng không tiện đem người đá đi, quên đi, cứ thế cũng được.
Lý Mật đến cả canh cá cũng uống sạch sẽ, chỉ thiếu cầm nồi lên liếm sạch… bụng nhỏ phình phình, cảm giác no mỹ mãn này thật là sung sướng.
“Anh cả, em no rồi!”
Linh hồn nhỏ bé của Khúc gia đại ca lúc này mới bị kéo trở về, ổn định tâm thần, cố gắng bảo trì không sợ hãi hỏi, “Gọi thêm vài món nữa?”
“Tốt, em không phản đối! Lại gọi thêm một con cá nữa!”dù sao cũng là ăn chùa, lại còn do đối phương chủ động đề nghị Lý Mật làm sao có thể buông tha cơ hội này?
Khúc gia đại ca bị biểu tình của “em trai” bắn phá hoàn toàn bể nát, đến mẩu vụn cũng không thừa mà theo gió bay mất…
Khúc đại linh môi sư rốt cục không nhịn được nữa một đávăng con quỷ ra ngoài, “Cút –“
‘Ôi ôi ôi?Anh Khúc cậu bình tĩnh … cá ăn ngon mà, nói gì thì dinh dưỡng không phải vào bụng cậu hết sao, tôi một chút lợi ích cũng không có.’
Khúc Y Nhiên bẻ bẻ ngón tay, trong mắt ánh lửa bập bùng, ‘Về sau tôi mà cho cậu mượn thân một lần nữa, tôi cùng họ với cậu! Tủ quần áo cũng miễn đi!’
‘Anh Khúc…anh Khúc…em sai rồi…’ Lý Mật lập tức ôm đùi khóc rống, cuối cùng giáo chủ đại nhân nhìn không nổi nữa bèn tha người vào trong ngọc.
‘Ầm ĩ nữa tôi khâu mồm cậu lại.’
‘… OxO’
Vẫn là những lời này có hiệu quả lớn nhất, Lý Mật nửa tiếng động cũng không dám phát ra nữa.
Khúc Y Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía anh trai, xấu hổ cực kì, “Anh…em…xin lỗi, khụ, hơi đói quá…”
Khúc Lăng Phong trầm ngâm không nói, con ngươi lợi hại đảo qua cậu, một lúc sau mới hé môi, thanh âm trầm ổn, “Phục vụ, thêm một con cá nữa.”
Khúc Y Nhiên, “…”
Rõ ràng là Lý Mật tạo nghiệt a! Vì sao lại muốn cậu gánh vác =口=
Khúc Y Nhiên dưới ánh nhìn đầy ôn nhu phức tạp của anh trai nhà mình, hầu như là rung rưng mà nắm đũa chọt chọt phần mỡ cá.
Xử lí nó, nhiệm vụ bất khả thi rồi.
“Anh, ăn nhiều quá không tốt cho dạ dày.” Sóc con đột nhiên nghiêm trang nói điều này với anh trai nhà mình.
Khúc Lăng Phong nghe xong lời của cậu cũng không bất ngờ mà chỉ gật đầu, “Nếu không ăn thì mang về buổi tối ăn.”
“Vâng…” Khúc Y Nhiên cúi đầu chỉ thấy lạnh sống lưng.
Trừ ánh mắt sáng như đèn pha ô tô của Lý Mật thì còn ngoài ý muốn pha lẫnmột ánh mắt khác.
Rất nhạt, rất lơ đãng, nên hình dung như thế nào ta? Lạnh, lạnh lùng mang theo cảm giác chán ghét không nói nên lời, giây lát rồi biến mất, giống như ảo giác vậy.
Khúc Y Nhiên nghiêng đầu nhìn theo phương hướng đó, chỉ thấy một bóng dáng có chút cao lớn đang đi bề phía cửa nhà hàng.