Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 23: Chương 23: Tiếp Xúc Thân Mật




CHƯƠNG 23, TIẾP XÚC THÂN MẬT

Nhà hàng cách đại học A không xa lắm, chậm rì rì đi bộ về cũng chỉ mất tầm 15’.

Khúc Y Nhiên thực sự không muốn ngồi xe trở về, bụng trướng như nhét một quả bóng cao su thật to, bụngno kinh khủng, cảm thấy cúi người một chút thôi là có thể nôn ra…

Khúc gia đại ca cơ bản không động đũa, cái nồi một ký rưỡi cá với các loại thức ăn kèm đều vào bụng Khúc Y Nhiên. Thật không biết Lý Mật làm thế nào mà một hơi ăn hết được nhiều thứ như vậy.

Cái loại no căng bụng này thực sự quá khó chịu, trước kia Khúc Y Nhiên có thói quen chỉ ăn no tám phần, để cho dạ dày hơi yếu có một chút không gian mà thở dốc.

Giống Lý Mật ăn uống chè chén quá độ thế này cậu không phải lần đầu tiên nhìn thấy,nhưng hôm nay thân thể lại là của cậu, chịu tội cũng là dạ dày của cậu.

Khúc Y Nhiên thật muốn hung hăng giáo dục Lý Mậtmột chút, lại nhìn thấy Lý Mật bị trói y như con nhộng nhích qua nhích lại trong ngọc, còn trưng lên cặp mắt sũng nước thì cũng không nghĩ nổi gì nữa. Vừa nhìn đã biết là bị Đông Phương dạy dỗ qua=.=

Quên đi, y cũng là vô ý, tên nhóc này tham lâu như vậy rốt cuộc được một lần động đến đồ ăn nóng hầm hập, tốc độ ăn có thể sánh cùng dận tị nạn Châu Phi, có thể hiểu được, vì y thật sự đã đói lâu lắm.

“Aiz…” Vì vậy, Khúc Y Nhiên chào tạm biệt anh trai, một thân một mình chậm bước đi trên đường, vừa tiêu hoá một bụng thức ăn, vừa đau khổ mà xoa xoa dạ dày đi về KTX.

Trên gương chiếu hậu vẫn ánh lên bóng dáng thiếu niên, cho đến khi hoàn toàn biến mất ở khúc rẽ, Khúc Lăng Phong mới thu hồi tầm mắt, khởi động xe.

Ăn uống no đủ vốn là điều phi thường hạnh phúc nhưng đối với Khúc Y Nhiên mà nói lại vô cùng thống khổ.

Cứ tưởng là bụng no căng có thể chịu được, giờ thì chậm chạp mà đau quặn lên, dạ dày bắt đầu bất mãn kêu gào rồi.

Xem ra dạ dày Khúc Y Nhiên ngày thường được bảo dưỡng không tốt lắm, một chút khó chịu cũng không chịu được.

Vẫn là đun ít nước ấm uống vậy, thuốc dạ dày không thể uống bậy.

Huống hồ đây mới là ngày đầu tiên cậu đến đại học A, còn chưa có đi tìm hiểu xung quanh cũng không biết gần đây có hiệu thuốc nào không, so sánh ra thì cứ về phòng KTX đáng tin hơn.

Kéo bước chân nặng nề Khúc Y Nhiên rốt cục về được đến phòng ngủ.

Không nghĩ tới sau khi ăn bữa cơm trở về bạn cùng phòng đã thu dọn hành lí tốt lắm, chiếc giường khác cũng đã sạch sẽ, chăn gối cũng được xếp rất gọn gàng, đệm giường màu trắng không có một nếp nhăn làm người ta có cảm giác cẩn thận tỉ mỉ.

Khúc Y Nhiên đem đống cá đóng hộp cất đi, cắm ấm điện, cởi giầy thể thao và dây thắt lưng rồi thở phào nhẹ nhõm, tựa vào bên giường tiếp tục ôm dạ dày vuốt vuốt.

Hiện tại bạn cùng phòng đi ra ngoài, đợi cậu ấy trở về nhất định phải hỏi cậu ta có ăn cá không…còn phải hỏi…cậu ấy thuộc hệ nào…

Mí mắt Khúc Y Nhiên dần trầm xuống, dựa vào gối đầu mơ màng ngủ.

Nửa tiếng sau cửa phòng ngủ “ba” một tiếng bị người mở ra.

Ánh sáng âm u trong phòng làm người mới tới theo bản năng nhíu mày, ánh mắt quét nhanh quanh phòng, cuối cùng chuẩn xác dừng ở trên người thiếu niên đang mơ màng ngủ nhưng vẫn không quên che chở dạ dày kia.

Áo trắng mỏng không che được thân hình hơi gầy, thiếu niên cứ như vậy tùy ý dựa vào giường nhìn qua càng gầy, sắc mặt cũng tái nhợt.

Không thoải mái cũng không nói? Cứ như vậy ngốc nghếch chạy về KTX?

Thằng em ngốc này.

Khúc Lăng Phong nhanh bước lại, bàn tay khô ráo ấm áp bao lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo đặt trên bụng thiếu niên. Làm như vậy thì có hiệu quả gì? Tay nó so với dạ dày còn lạnh hơn!

Khúc gia đại ca chỉ tiếc rèn sắt không thành thép xoa xoa dạ dày cho thiếu niên, lần đầu tiên làm như thế này cho người khác, động tác cứng ngắc nhưng lại vẫn luôn khống chế lực tay không cần quá mạnh, bàn tay to ấm áp vuốt ve theo chiều kim đồng hồ, lựa độ vừa đủ, tìm cảm ấm áp cũng vừa đủ.

Thiếu niên hình như được “hầu hạ” thư thái, mũi phát ra một tiếng thỏa mãn hừ nhẹ, nhợt nhạt nhẹ nhàng chọt vào lòng người.

Một tay nắm tay cậu, lòng bàn tay cậu mát lạnh dễ chịu một tay còn lại thì lăn qua lăn lại nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người. Khúc Lăng Phong nhớ lại quá trình lúc em trai còn nhỏ thường xuyên lén chạy tới quan bar uống trộm rượu làm hỏng dạ dày, lúc này mới xoa xoa bụng của cậu, lúc này mới phát hiện, trí nhớ ngày trước…thì tra đã mơ hồ.

Dạ dày thư thái không ít thì người tỉnh.

Đầu Khúc Y Nhiên thì không quay qua mà mắt mở to, đôi con người bị sương mờ bao phủ, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của anh trai nhà mình. Vì thế không nghĩ nhiều mà bản năng phun ra một câu, “Anh…anh đã trở lại rồi.” Nói xong cũng không keo kiệt chút nào mà cười mỉm ngọt ngào làm Khúc Lăng Phong sửng sốt, đây là, còn mơ ngủ? (chưa tỉnh ngủ)

Không được anh trai đáp lại, Khúc Y Nhiên híp mắt lại kì quái hỏi, “Anh…anh muốn uống nước không? Anh không uống thì cho em uống được không? Em, đầu có chút choáng váng, a, anh đừng động.”

Thiếu niên khởi động thân thể ngồi dậy, không quá 3s lại mềm nhũn đổ lại trên giường, bởi vì đè nặng lên tay Khúc Lăng Phong, anh cũng không phòng bị thế là cả hai cùng đổ, cứ như vậy bị em trai mang lên giường còn chính xác đè lên người Khúc Y Nhiên.

Thiếu niên bởi vì cử động quá đột ngột, nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng tự nhiên trên người thấy nặng, cậu tủi thân hít hít cái mũi, “Anh, em cũng thấy quay cuồng rồi.”

Cánh tay Khúc Lăng Phong bị thiếu niên đè kín nhất thời không rút ra được, không nghĩ tới lúc em trai rời giường còn có một màn “độc đáo” như vây?

“Có phải là nóng lên không, sốt?” Khúc Lăng Phong dùng cánh tay không bị đè còn lại xoa trán thiếu niên.

Thiếu niên cười tủm tỉm nhắm mắt lại dùng hai má cọ loạn vào lòng bàn tay to “Không sốt, muốn uống nước.”

Khúc Lăng Phong, “…”

Giờ phút này chúng ta hẳn nên lấy mỗi giây hơn chục để đo tần suất tim đập của Khúc gia đại ca.

Thịch Thịch Thịch.

Hai người lăn lộn trên cái giường đơn kia mất năm phút, sau Khúc Y Nhiên hoàn toàn tỉnh, Khúc gia đại ca cũng thành cônggiải cứu cánh tay vẫn bị đè từ nãy của mình.

“Ngáp, em ngủ khi nào ậy, anh, anh sao vậy? Mặt đỏ quá, không phải là bị sốt chứ?” Khúc Y Nhiên vẻmặt lo lắng.

“Không có gì.” Khúc Lăng Phong mất tự nhiên cúi đầu sửa sang lại áo không hề có dấu hiệu hỗn độn nào. “Anh mua cho em thuốc tiêu hóa, uống vài viên thì dạ dày sẽ thoải mái hơn.”

“Tốt quá, cảm ơn anh.”

Khúc Y Nhiên mở hộp thuốc tiêu hóa ra, theo chỉ dẫn là uống ba viên, một đôi bàn tay to đem cốc nước dí vào ngực cậu, “Không nóng, uống nước đi.”

“Vâng.” Khúc Y Nhiên cảm thán anh mình thật săn sóc tỉ mỉ, đến cậu khát nước cũng biết, cậu có biểu hiện rõ ràng vậy sao?

Đầu ngón tay chạm qua lòng bàn tay em trai, Khúc gia đại ca tim lại đập nhanh, mau chóng xoay người sang một bên, lập tức khôi phục lại hình tượng anh traichững chạc.

Nhưng mà có cái gì đó, hình như đã khác. Có lẽ bây giờ vẫn chưa thể hiện rõ ràng.

Khúc Y Nhiên uống miếng nước ấm thấy dạ dày cũng thoải mái hơn, hoàn toàn không biết vụ mình ngủ quên trên giường, cũng như anh trai từng hết sức tận tâm mà xoa bụng cho cậu, cũng không biết lúc rời giường mơ ngủ làm ra một mớ chê cười.

Đại ca không nói cậu có biết không?

Đương nhiên là không.

Đại ca có thể nói sao?

Khẳng định không.

Vì thế đây thật sự là một bí mật không thể nói?

Đúng vậy.

Lý Mật bị trói thành bánh chưng đang bị giáo chủ đại nhân trừng phạt trong ngọc, mà giáo chủ đại nhân không có để ý, cũng không phải kẻ thích hóng chuyện, cho dù có nhìn thấy cũng sẽ không nói gì với Khúc Y Nhiên.

Trên đường rời đại học A, Khúc Lăng Phong bắt buộc chính mình phải tập trung tinh thần không suy nghĩ đến hình ảnh em trai dùng hai má đỏ bừng cọ cọ trong lòng bàn tay mình nữa.

Hoài nghi trong lòng đối với em trai còn chưa có triệt tiêu, vết thương lòng ngày trước cũng chưa có khỏi hoàn toàn. Nhưng mà trái tim đập mãnh liệt không chịu khống chế kia phải giải thích ra sao?

Rối loạn.

Không nên như vậy.

Khúc Lăng Phong trầm mặt về tới trụ sở công ty chi nhánh ở S thị, rét lạnh quanh thân như khiến không khí đóng băng làm mấy vị phụ trách các ngành muốn tìm tổng giám đốc kí tên xem văn kiện đều rụt cổ tự động rút lui, không một ai dám đi khiêu chiến cực hạn của Boss. Nhưng mà cố tình lúc nào cũng có một kẻ không biết sống chết. Chính là kẻ đang đeo kính râm to oành vừa mới chạy từ sân bay về đây, Lâm Phong, rốt cuộc đã thành công mang cái mạng già này trốn khỏi văn phòng tội ác ở Mỹ.

Nếu không trốn tới đây hắn sợ là sẽ hộc máu mà chết mất, “Lăng Phong, sao không cho chiến hữu một cái ôm nhiệt tình nóng bỏng đi hả! Mặt đen như thế này, chắc không phải do em trai kích thích đấy chứ?”

Lâm Phong với Khúc Lăng Phong là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp.Năm đó bất hòa giữa hai anh em nhà họ Khúc hắn cũng rõ rành rành, ai có thể nghĩ một nhóc con đáng yêu như vậy trưởng thành lại trở thành một con bạch nhãn lang (kẻ vô ơn), hắn thấy chẳng đáng thay cho Khúc Lăng Phong nhưng trong lòng cũng biết đó là chuyện trong nhà Khúc gia, người ngoài như hắn không có tư cách xen vào. Nhưng hắn rất độc mồm, lần nào nhắc đến ba chữ Khúc Y Nhiên cũng phải chửi mắng một trận, vừa chửi được người lại không mang tiếng thô tục.

Có Lăng Phong che chở không thể bát nạt nhưng chửi cho đã miệng thì được chứ sao. Lúc này đây,quả thật là đã nói trúng, Khúc gia đại ca quả thật là do bị em trai “kích thích” nhưng phải kiểu kích thích kia.

“Chú xem chú đi, đây là tự mình tìm tội mà chịu à? Còn muốn làm công ty chi nhánh bên S thị, trở về ăn đau khổ chưa! Trước kia chú còn viện lí do nó còn nhỏ không hiểu chuyện nhưng mà bây giờ thì sao? Mười tám rồi, trưởng thành rồi, còn tuổi nhỏ không hiểu chuyện? Không nói được gì nữa phải không.”

Khúc Lăng Phong trầm mặc không nói lời nào, Lâm Phong nghĩ anh đang buồn bực, cũng không muốn lửa cháy đổ thêm dầu, giọng mềm xuống, bất đắc dĩ an ủi, “Được rồi, anh trai, em ruột của chú không nghe lời thì bắt nó nghe lời thì có em kết nghĩa nghe lời, Tiểu Tinh nghe nói hai chúng ta đã ề nước, kêu tối nay anh với chú về nhà ăn cơm đấy.”

Khúc Lăng Phong có chút không yên lòng gật đầu, trong lòng suy ngĩ lại không phải là thứ mà Lâm Phong đang nghĩ.

Hình tượng thiếu niên ngày xưa kiêu ngạo tùy hứng đã mờ đi nhiều lắm, nhớ không rõ nữa, giờ chỉ còn lạimột thân ảnh sắc trắng, tóc đen mềm mại, cười rộ lên ôn hoà thoải mái mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.