CHƯƠNG 24, BẠN CÙNG PHÒNG LÊN SÂN KHẤU
Cán cân, đã lệch.
Rất nhiều chuyện luôn tại thời điểm người ta không phát hiện mà lặng lẽ xảy ra, lúc ngươi muốn làm gì đó để thay đổi thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Trong khoảng thời gian Khúc Lăng Phong cùng với Lâm Phong đến làm khách ở nhà em họ hắn Lâm Tinh, trong phòng ngủ ở đại học A, Khúc Y Nhiên vừa tắm rửa xong cũng nghênh đón bạn cùng phòng bốn năm đại học sắp tới của mình, cũng là thủ khoa nghành kĩ thuật Phương Thiên Trác.
Thành tích nhập học của Phương Thiên Trác xếp thứ hai trong trường nhưng bị Khúc Y Nhiên xếp thứ nhất đá xuốngbốn mươi mấy hạng.
Khúc Y Nhiên cũng không biết đại học A phân chia phòng ngủ dựa theo thành tích,cho nên càng không biết – không phải ai cũng được ở tòa KTX mới xây xong này, được hưởng đãi ngộ tốt đẹp hai người một gian như thế này đâu.
Tóc đen ẩm ướt, nước theo đường cong nơi cổ mà nhỏ giọt xuống làm cổ áo tắm đều ướt sũng.Khúc Y Nhiên trên đầu phủ sẵn một tấm khăn mặt trắng, khóe miệng ý cười nhợt nhạt lại làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, “Xin chào, bạn cùng phòng.”
“Xin chào,” Phương Thiên Trác dõi theo khóe miệng cười nhợt nhạt kia, một lúc sau cũng gợi lên khóe môi, “Từ D thị tới, Phương Thiên Trác, cậu là người địa phương S thị à?”
“Khúc Y Nhiên, người địa phương.” Khúc linh môi sư mỉm cười nói xong, trong lòng có chút kinh ngạc.
Thì rađây là chủ nhân của tầm mắt ở nhà hàng, tuy rằng không thấy rõ diện mạo của cậu ta nhưng bóng dáng này tuyệt đối không sai, hơn nữa còn cò kiểu quần áo giống nhau này càng thêm khẳng định suy đoán của Khúc Y Nhiên.
“Trước kia chúng ta đã gặp nhau chưa?” Vì thế cậu hỏi.
Phương Thiên Trácung dung thản nhiên nụ cười càng đậm, “Đương nhiên là lần đầu gặp mặt rồi, tôi vẫn sinh sống ở D thị, đây là lần đầu tiên bước ra khỏi quê hương đó. Trước kia ấy à, mỗi ngày đều có thói quen sáng ra chạy vài vòng dọc theo bờ biển hoạt động tay chân, đúng rồi, cậu có biết chỗ nào thích hợp tập thể dụcbuổi sáng không? Đột nhiên liền không thấy biển, có chút không quen.”
Khúc Y Nhiên lau lau đầu mấy cái, gật gật đầu, “Tôi biết một cái công viên gần đây, người đi tập thểdục buổi sáng cũng không nhiều lắm, không gian cũng rất rộng rãi.” Cậu nghĩ nghĩ, lập tức lại bổ sung, “S thị không có biển chỉ có hồ nhân tạo thôi.”
“Thế cũng không tồi.” Phương Thiên Trác nheo mắt, gạt một lọn tóc của cậu, tầm mắt nhìn theo giọt nước chậm rãi chảy từ hầu kết Khúc Y Nhiên xuống cổ áo tắm rộng thùng thình. Mà kẻ thần kinh thô Khúc Y Nhiên kia vẫn hồn nhiên dùng khăn mặt lau tóc, tuy cao 1m75 nhưng vẫn thấp hơn Phương Thiên Trác một cái đầu.
Trước kia lúc học trung học vóc dáng Khúc Y Nhiên có thể xếp ở vị trí hàng đầu, lên đại học thì không được như vậy nữa, đại học A tụ hội toàn sinh viên ưu tú của cả thị, có cô gái cao gần mét bảy đi giày cao gót vào cũng không thấp hơn Khúc Y Nhiên là bao, mấy kẻ cao to mét tám mốtthì tùy thời có thể vớ được.
Phương Thiên Trác nhìn xuống cậu thật lâu mới cười giễu cợtmột tiếng. “Tóc cậu càng lau càng loạn đó, sắp thành ổ gà rồi. Tôi có mang theo máy sấy, cậu có dùng không?”
Nói xong cậu ta đi đến ngăn tủ nhỏ bên cạnh giường lấy máy sấy từ trong ngăn kéo ra trực tiếp đặt vào tay Khúc Y Nhiên.
Khúc Y Nhiên cũng ngượng từ chối, “Cảm ơn, cậu muốn tắm rửa chưa, nghe nói tối 9h sẽ cắt nước nóng, mười một giờ sẽ cắt điện đấy.”
“Sớm như vây? So với thời tôi còn học trung học còn khoa trương hơn.” Cậu ta kinh ngạc nhưng không đề cập đến vụ tắm rửa.
Khúc Y Nhiên trong lòng mặc dù kì quái cũng chỉ nói, “Thì ra cậu từ trung học đã trọ học ở trường rồi à.”
“Cũng không phải, chỉ là nghe nói thôi, tôi có mấy đứa bạn là học sinh nội trú, còn tôi là học sinh ngoại chú. Nghe mấy đứa đó nói đêm nào cũng mười hai giờ đêm bắt đầu cắt điện cắt nước, quản lí KTX sẽ khống chế lượng điện dùng mỗi tháng, kể cả máy sấy lẫn thảm điện cũng không cho dùng, lúc sạc điện thoại toàn phải lén lút, bị phát hiện nghịch máy tính còn phải nộp hai lần tiền KTX phí.”
Khúc Y Nhiên nghe xong thở dài, “Còn khống chế lượng điện dùng? Đại học A vẫn chưa biến thái như vậy nhỉ.” Đây là từ mà cậu học của Lý Mật, Lý Mật mỗi ngày đều dùng để chỉ Đông Phương, riết rồi cậu cũng thuộc luôn.
Con ngươi tối đen của Phương Thiên Trác không chớp mắt dõi theo sườn mặt của cậu, bắt chước ngữ khí cảm thán của Khúc Y Nhiên nói, “Đúng vậy, may mà đại học A không có biến thái như vậy.”
Chủ đề liên quan đến KTX dừng ở đây, Khúc Y Nhiên cũng không am hiểu bắt chuyện cùng người khác, chào hỏi người ta trừ mấy câu ngốc ngốc kiểu “xin chào” cũng không nghĩ được cái gì khác.
Phương Thiên Trác cũng không tiếp tục tìm đề tài mới, không khí lập tức chìm xuống.
Hai người ai cũng không nói gì, mắt to trừng mắt nhỏ cả nửa ngày, kết quả lại thấy ý cười trong mắt đối phương, khóe miệng đồng thời cong lên.
Phương Thiên Trác thở phào, nhún vai thoải mái nói, “Tôi cứ nghĩ là thủ khoa phải khó ở chung lắm cơ.”
Khúc Y Nhiên bị nói như thế thì hơi 囧, “Cậu…biết tôi…”
“Tất nhiên rồi, tên cậu cả trường ai mà không biết thì OUT(ngoài vùng phủ sóng) rồi.” Phương Thiên Trác vỗ vỗ vai cậu khoan thai nói, “Cậu không biết mấy tờ tạp chí tâng bốc cậu có bao nhiêu khoa trương đâu, làm tôi cứ tưởng bạn cùng phòng mình là “siêu nhân” cơ đấy! Đeo đít chai dày cộm che mất mặt này, tran bóng nhẫy dầu này, giày vải thủng lỗ, áo bạc trắng…”
“Cậu tưởng tượng hơi bị phong phú đấy anh bạn.” Khúc Y Nhiên dở khóc dở cười nhìn cậu ta.
Thật ra thì trong tủ giày của Khúc gia có vài đôi giày vải thủng lỗ thật, kiểu dáng giống mấy đôi hài thời tiền triều, nhưng màu sắc lại chói mắt, còn đỏ hơn cả quần áo của Đông Phương, thật làm người ta dậy không nổi dục vọng muốn xỏ nó vào chân.
“Nhưng mà…” Phương Thiên Trác đổi giọng, miễn cưỡng tựa vào tường phía sau Khúc Y Nhiên, sờ sờ cái mũi bóng loáng, “Tôi rất phục cậu, đến cả chủ nhiệm cấp ba cũ của tôi cũng nói đề thi năm nay đặc biệt khó, thế mà cậu còn thi được điểm cao như vậy.”
Cậu ta là thủ khoa D thị lại bị thủ khoa S thị ép đến không xoay được người.
Khúc Y Nhiên trong lòng áy náy, thành tíchkia chỉ có một nửa là của mình, mấy cái đề khoa Lý đều do Lý Mật đáp, “Chỉ là vận may của tôi tốt thôi.”
“Ha ha, cậu rất khiêm tốn, biết không? Bao nhiêu thầy giáo khoa Lý đã sớm tranh giành cậu, thậm chí còn có người còn dự đoán trước tương lai của cậu, nói cậu tiền đồ vô lượng, là một nhân tài quan trọng của quốc gia, không chừng còn giành được cái gì mà giải Nobel toán học, kết quả… phụt, cậu báo học tiếng Trung.” Thầy cô giáo, trường học, báo chí truyền thông trợn tròn hết cả mắt, tin tức động trời này vừa truyền ra lập tức khiến nhân dân cả nước được mở rộng tầm mắt.
Phương Thiên Trác tươi cười vô lương lại thêm một phần tà khí, thiếu niên tuấn lãng trên mặt mang theo vẻ không để ý lại có một khí chất mà người khác không thể bỏ qua, “Bạn học Khúc Y Nhiên, có thể cho tôi biết cậu nghĩ gì không?”
Khúc Y Nhiên còn thật sự trả lời, “Tôi thích văn hơn thôi.”
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Phương Thiên Trác trong mắt lóe lóe, vuốt cằm, “Bạn học Khúc Y Nhiên thật là cá tính 10 phần.”
“Không có đâu.” Khúc Y Nhiên cười cười với cậu ta, mở máy sấy ra sấy tóc.
Tiếng “ù ù” trong phòng ngủ im lặng có vẻ ầm ĩ, Phương Thiên Trác cũng không nói gì nữa, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn chăm chú vào động tác của thiếu niên.
Một việc tùy ý như sấy tóc mà cũng có thể lộ ra tao nhã như vậy,thật khiến người ta tràn ngập bất ngờ.
“Nghe nói canteen ngày nghỉ không mở, bữa tối muốn ăn gì? Phương Thiên Trác nhận lại máy sấy từ tay Khúc Y Nhiên, dây điện đã được gọn gàng quấn ở đuôi máy sấy. Bàn tay cầm máy sấy ngón tay rõ ràng no đủ.Đầu ngón tay cầm máy sấy đầu đặn rõ ràng, vô tình quét qua lòng bàn tay cậu ta, cũng không có cảm giác gì không thoải mái, điều này khiến Phương Thiên Trác cực kì khiếp sợ. Phải biết rằng cậu ta từ nhỏ đã bị bệnh thích sạch sẽ vô cùng lợi hại, cực kì ghét cùng người khác tiếp xúc hay chạm vào, chẳng phải là ngón tay cho dù chỉ là tùy ý xẹt qua cũng không được, ngay cả em trai cậu ta yêu thương nhất cũng không ngoại lệ, còn khoa trương hơn là cách lớp quần áo mỏng cũng không được. Vậy mà cùng Khúc Y Nhiên chạm nhẹ lại không có tí phản ứng nào, không ghê tởm cũng không phản cảm.
“Ăn tối không?” Khúc Y Nhiên trong đầu chợt nghĩ ra, “Không cần ra ngoài ăn, bữa tối đã có đồ ăn rồi!”
Phương Thiên Trác nhìn cậu chạy đi chạy lại, một lát sau trên bàn học nhỏ đã chất đầy một đống hộp, bởi loại hộp giữ ấm đồ ăn này có vẻ tốt, thức ăn cũng không lạnh lẽo như tưởng tượng mà vẫn còn ấm.
Phương Thiên Trác, “Đóng gói nhiều như vậy làm bữa tối?”
Khúc Y Nhiên, “…” tôi có thể nói rằng kì thật đây chỉ là một phần bữa trưa thôi sao?
Khúc Y Nhiên tuyệt không muốn nhắc đến cái vụ (ăn uống bét nhè) kia sợ dọa người, “Ừ, đóng gói về làm bữa tối. A đúng rồi, chính là cái quán ăn mà buổi chiều cậu cũng ở đó đấy.”
“Quán nào cơ?” Phương Thiên Trác vẻ mặt mờ mịt.
Khúc Y Nhiên, “Quán chiêu bài ngư ấy (món cá ngon, nổi tiếng nhất), cái quán ở phía Tây.”
Phương Thiên Trác giơ tay vuốt vuốt lại mớ tóc mái trên trán, lỡ đãng che đi ánh mắt, “Phố Tây là phố nào? Sáng nay tôi mới xuống xe lửa, đầu óc vẫn còn choáng váng làm sao biết ngã tư đường S thị mà cậu nói.”
Nói cách khác là cậu ta không hề đi qua?
Khúc Y Nhiên hào phóng cười cười, coi như không thấy biểu tình người đối diện hơi căng thẳng, “Vậy có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu đi. Mau ăn đi, để lâu liền nguội ăn không ngon.”
“A, vậy lần sau dẫn tôi đi, tôi bao cậu ăn.” Phương Thiên Trác cười dài cầm đũa, học theo Khúc Y Nhiên, gạt mớ bong bóng cá lôi ra một miếng thịt. Có thể là do ở biển nên làn da Phương Thiên Trác là màu lúa mì khỏe mạnh, thân hình cũng to hơn so với Khúc Y Nhiên rất nhiều. Nhất là khi hai người ngồi cùng một chỗ, so sánh thì giống như cánh tay thép mạnh mẽ kiên cố cùng với một cánh tay trắng nõn cùng gặp nhau trên đĩa cá, quả thật là hiệu ứng thị giác vô cùng mãnh liệt mà, Phương Thiên Trác nhịn được cảm thán, “So với mấy em gái còn trắng hơn, khí hậu S thị dưỡng nhân hả, không giống D thị thổi toàn gió biển, thổi chonam nữ bọn tôiđều đen luôn.”
Chất tóc và màu da trắng trẻo của Khúc Y Nhiên đã bị Thẩm Mặc và con quỷ Lý Mật trêu chọc không biết bao nhiêu lần, đã sớm thành quen, đáp luôn, “Cái gì mà dưỡng nhân? Cái này gọi là dinh dưỡng không đủ.”
Tiền nhiệm (thiếu niên tóc vàng) kiêng ăn lợi hại, các loại dinh dưỡng đều không đủ, rượu thuốc không rời, thân thể bị chơi đùa suy sút, dạ dày với thận đều không có khỏe mạnh, bằng không có thể gầy thành dạng này sao? Toàn thân chỉ còn mỗi bộ xương.
Khúc Y Nhiên trong lòng thở dài, loại tình huống này cũng không có đường tắt, đành phải chậm rãi điều dưỡng thân thể thôi, ngày thường chú ý chế độ ăn uống nghỉ ngơi, cân đối dinh dưỡng mới là tốt nhất.
Khúc Y Nhiên ăn được mấy đũa liền buông, phần lớn thịt cá đều vào bụng Phương Thiên Trác, trông thật sự giống như chưa đi qua nhà hàng cá kia. Kì thật cũng không cần phải cố ý chứng minh như vậy làm cái gì, mỗi người đều có lí do của chính mình, Khúc Y Nhiên cũng phải là một kẻ nhiều chuyện gặng hỏi người khác.
Thế giới này vốn tồn tại rất nhiều chuyện không thể nói rõ, cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Tác giả P/s: bài này vẫn theo tôn chỉ cp 1×1, rất nhiều em gái muốn thấy cp quỷ linh hay Thẩm Mặc linh tinh gì đó, ta sẽ thả qua PN, không ảnh hưởng đến chính văn chuyện tình của hai anh em.
PPS: lại giải thích một tí vấn đề liên hệ giữa thân thể và linh thể, tuy không lớn lắm. Khúc Y Nhiên đã bị phân thây nhưng linh vẫn đầy đủ, bằng không linh môi sư Nhiên Nhiên câu thông với y chẳng nhẽ là câu thông với từng khối từng khối thịt sao? Giáo chủ tự cung nhưng không có giống Voldermort đem linh hồn của mình cắt nhỏ, cổ đại còn chưa có loại năng lực ma pháp cường đại này, giáo chủ cũng không có trường sinh linh giá cho nên linh hồn của ngài còn đầy đủ, không thiếu linh kiện nha. (giải thích như vậy mn có chấp nhận không?)