Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 25,CUỘC SỐNG TRƯỜNG HỌC BẮT ĐẦU.

Bây giờ mới là tháng tám còn chưa có tới ngày khai giảng chính thức nhưng đại học nào cũng đưa tin sớm để sinh viên tụ tập đông đủ, mục đích sáng loáng loáng, tập quân sự. Đây chính là điểm mấu chốt mà đám tân sinh viên mới vào trường nhất định phải trải qua. Chỉ có qua được tuần tập quân sự này, bạn mới coi là chính thức dung nhập vào đại học đó.

“Khuôn viên của đại học A có thể chia làm 4 khu, khu dạy học, khu nghiên cứu khoa học, khu vui chơi và khu KTX. Các đàn em, nơi chúng ta đang đứng chính là khu vui chơi ở đại học A, nơi này bao gồm sân thể dục cùng các CLB, canteen sinh viên, hội sinh viên cùng phòng radio vân vân. Có ai có thắc mắc gì không?” một học trưởng năm 3 đeo một cái đít chai dày cộp, vóc dáng cũng hơi thấp giới thiệu cho bọn Khúc Y Nhiên và Phương Thiên Trác.

Phương Thiên Trác có chút khoa trương giơ tay phát biểu, “Đàn anh, em có vấn đề, vân vân …là cái gì?”

Chỉ thấy nam sinh kia đẩy kính mắt sang sảng cười ha hả, “Vân vân có nghĩa là anh cũng không rõ lắm, cần mấy chú tự mình đi khai quật. Anh cũng là lần đầu tiên đi giới thiệu  trường học cho người ta, là lâm trận mới mài gươm thôi, cũng không chuyên nghiệp gì! Mấy loại việc này trước kia do người bên bộ phận tuyên truyền làm, gần đây có cái đại hội chào đón tân sinh viên nên ban tuyên truyền đang bận rối rít, mới chạy sang mượn tạm ban tin tức mấy người của bọn anh.”

Vốn Khúc Y Nhiên với Phương Thiên Trác định chiều nay đi kí tên đưa tin, kết quả sáng sớm người trường học phái tới đã tìm tới cửa.

Đứng nhất nhì toàn trường tự nhiên sẽ được nhà trường coi trọng chút ít.

Nhất là bạn trẻ “nổi bần bật” từ khoa Lí nhảy tót sang khoa Văn Khúc Y Nhiên, lại là trọng điểm “quan tâm”. Một khi bạn trẻ này có ý định quay về khoa Lí thì nhà trường nhất định duy trì thế chân vạc!

Đương nhiên, Khúc Y Nhiên hoàn toàn không có cái ý tưởng này, mấy cái tính toán của thầy cô giáo đương nhiên không làm được.

“Thủ khoa ơi thủ khoa, chú đối với mấy phương diện ở trường mình có vấn đề gì không? Thầy giáo tối qua còn dặn anh muốn trọng tâm giới thiệu cho chú về công xưởng, giới thiệu những công nghệ tiên tiến hoàn mĩ bên khoa nghiên cứu  kĩ thuật, giới thiệu về lịch sử  phát triển và hình thành của khoa lí, phì – nhưng mà anh không có cách nào giới thiệu được, anh đây học khoa văn mà. Đáng tiếc đáng tiếc, không phải khoa của anh.”

“Em không có ý kiến gì đâu, trường học rất tốt.” Khúc Y Nhiên nhẹ giọng nói, khóe miệng nụ cười nhợt nhạt.

Kì thật cậu có chút không yên lòng, bởi vì lực chú ý không có đặt toàn bộ vào lời nói của vị đàn anh này. Từ khi đi đến khu vực vui chơi này hơi thở chung quanh liền thay đổi hoàn toàn. Nơi này so với mấy khu khác thì càng tối tăm âm lãnh. Nếu bây giờ là mùa đông thì cũng bình thường, chỗ này vị trí gần hướng bắc mùa động lạnh hơn các chỗ khác là đúng rồi, nhưng giờ phút này là tháng hè oi bức nhất, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ.

‘Tôi đã nhận ra rồi, là đồng loại của tôi !’ Oán linh.

Lý Mật rốt cục cũng được tạm tha khỏi vuốt quỷ của Đông Phương, bị trói một ngày một đêm rốt cục sám hối thành thành thật thật nhận sai với Khúc Y Nhiên, cam đoan từ nay về sau không lỗ mãng nữa. Cho dù lần sau có bốn cân tôm hùm ngay trước mặt, y cũng sẽ mỉm cười, tuyệt đối không có chuyện nhào tới một ngụm nuốt luôn!

Khúc Y Nhiên bất đắc dĩ, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì đó, nói với Lý Mật, ‘Cậu đã tích cực tìm kiếm đồng loại thế này thì chuyện này liền giao cho cậu, đi tìm vị trí đại khái của nó đi.’

‘Cái gì mà vị trí đại khái, cậu cũng quá xem thường tôi rồi!’ Lý Mật lập tức bất mãn nói, ‘Hiệu suất làm việc của tôi kém như vậy sao? Linh trâu bò như Đông Phương còn không phải do tôi tìm được.’

Khúc Y Nhiên kéo khóe miệng, ‘Vì Đông Phương bị chú tại chỗ không thể động.’

Bằng không với tiêu chuẩn của cậu mà đến gần người ta được?

Theo ý niệm câu thông, Khúc Y Nhiên chợt nghe một tiếng “sưu”, 3 cây tú hoa châm đồng thời bắn ra, phân biệt cắm ở bên cổ Lý Mật, bên đùi còn có… đũng quần.

Thiếu chút nữa là vào nơi yếu hại rồi, hiu hiu hiu T T, của quý tí nữa thì đi tong rồi.

Đông Phương người này cũng quá độc ác! Có cần phải ác độc như vậy không hả, tuy tôi là quỷ nhưng quỷ còn có tôn nghiêm mà!

Lý Mật rưng rưng cắn răng, cuối cùng không nói một lời yên lặng bay đi tìm oán linh.

Cùng lắm chỉ dám ai oán trong lòng một chút, y cũng chưa có gan lớn đến nỗi tùy tiện làm càn trước mặt Đông Phương, lại càng không dám oán hận gì.

Nhịn chứ sao, sức chiến đấu chênh lệch quá nhiều, vị kia là ông lớn, còn y ngay cả cấp đàn em tép riu cũng không đáng.

Người phóng tú hoa châm lại trầm tĩnh như tuyết khẽ vuốt mái tóc dài, rất nhanh thu dây châm (xem phim thì biết là mấy cái kim này có đi kèm dây, khi phóng ra dễ thu hồi ), phất tay áo trở lại trong ngọc, tư thái kia, khí thế kia, Khúc Y Nhiên có chút mơ hồ, rốt cục Đông Phương có thân phận gì?

Cho dù thân thể đã rơi xuống và bị thiêu cháy nhưng linh hồn vẫn có khí thế cường đại và nền tảng võ công thâm hậu, thấy thế nào cũng không giống một nhân vật nhỏ, lại càng  phải thợ may hay thổ phỉ gì đó như Lý Mật suy đoán…

“Y Nhiên? Y Nhiên? Bạn học Khúc! Ngẩn ngơ trước mặt đàn anh, hơi bị không nể mặt nhau rồi đấy.”

“A…em xin lỗi, đàn anh.” Khóe miệng Khúc Y Nhiên tràn ra một chút tươi cười, làm tim Phương Thiên Trác và đàn anh đều hơi sững sờ.

Thằng nhóc này cười đến là tinh khiết. Tinh thuần đến cực điểm, chính là cực hạn yêu nghiệt.

Vẫn là Phương Thiên Trác hoàn hồn nhanh, động tác có chút bất ngờ ôm cổ Khúc Y Nhiên một phen, cười dài cảm thán nói, “Đôi ta một người đứng nhất một người đứng nhì nhưng thái độ trường học đối xử lại khác biệt nhiều lắm nha, không có quan tâm tôi mấy? Làm sao bây giờ, hình như hơi bị buồn, bằng không tối nay cậu mời tôi ăn cơm đi. Đúng rồi, đàn anh, canteen hôm nay đã mở cửa chưa? Tốt nhất là đừng mở cửa, em muốn hung hăng chém thằng nhóc này một nhát!”

“Thật là trùng hợp, cateen hôm nay mở cửa.” Hắn theo thói quen nhấc mắt kính, cùng Phương Thiên Trác liếc nhau cười nói, “Anh mày đây luận văn còn phải bỏ, chạy đến đây chỉ dẫn cho lũ đàn em chúng mày, có phải cũng nên làm cái gì hay không?”

“Em mời mọi người ăn cơm.” Khúc Y Nhiên không chút do dự nói.

Phương Thiên Trác như không có việc gì buông cổ cậu ra, đỡ trán, “Một chút cảm giác thành tựu cũng không có.”

“Đàn em Khúc rất là mềm lòng, Tiểu Phương đừng có bắt nạt người ta.”

“Đàn anh…đừng gọi như thế mà…” Tiểu Phương? Cái xưng hô quỷ gì đây.

Đuổi kịp bước chân hai người ra khỏi khu vực vui chơi của trường học, dựa theo yêu cầu của các thầy cô giáo, đàn anh năm ba cố ý mang Khúc Y Nhiên lượn vài vòng khoa Lí.

Nhưng mà so với Phương Thiên Trác, rõ ràng là Khúc Y Nhiên không có hứng thú, hơn nữa khi nhìn vào đống công thức rậm rạp trên bảng đen thì đầu liền đau, một giây cũng không muốn ở trong này thêm nữa.

Nếu là Lý Mật có thể y sẽ vui đến nhảy cẫng lên, đáng tiếc y đi tìm oán linh mất rồi.

Cũng may mà thằng nhóc ấy không ở đây.

Tuyệt đối không học Lý =.=!

Ý nghĩ này càng thêm chắc chắn hơn.

Phương Thiên Trác còn thật sự đánh giá chung quanh, đột nhiên hỏi, “Đàn anh, anh có ở trong hội sinh viên (HSV) không?”

“Anh ahả? À, có, anh có tham gia kì dự tuyển hội viên nhưng trượt, lí do là thiếu tích cực, thái độ không đủ chăm chú.” Sự việc đã qua hai năm rồi, hắn cũng không thèm để ý đã từng bị người ta phê bình là cứng nhắc không có tinh thần phấn chấn nữa. Buồn bực một hồi sau khi vào được ban tin tức lại như cá gặp nước, giờ cũng đã thành nhân vật nòng cốt rồi, năm nay còn được đề bạt chức phó ban. “Sao, đàn em Phương muốn gia nhập hội?”

“Hề hề, đều nói vào HSV có nhiều chuyện hay lắm, nếu có cơ hội quả thật em cũng muốn vào xem.” Phương Thiên Trác thoải mái thừa nhận.

“Thằng nhóc này, HSV thì có chuyện gì mà hay? Đều là một đám những kẻ “thành tinh” thôi. Được cái, đó cũng là một nơi rèn luyện rất tốt.”

Cửa cao, đương nhiên đi vào không phải những chiến sĩ bình thường rồi.

“Năm nào HSV cũng có một suất miễn xét tuyển cho bọn tân sinh viên đấy.”

“Hội trưởng khâm điểm ạ?”

“Xem như là thế.”

Thấy ánh mắt đàn anh có chút mơ hồ, Phương Thiên Trác trong lòng có chút suy đoán, vì thế tròng mắt đảo, nói thử, “Sẽ không phải là một trong hai đứa em đấy chứ?”

“Bingo, đoán đúng rồi.”

Tầm mắt hai người đồng thời tập trung trên người Khúc Y Nhiên, mà kẻ này giờ mới chậm chạp phản ứng lại, ngơ ngác hỏi, “Làm sao thế?”

“Không có gì, chúc mừng sớm cậu mà thôi.”

Khúc Y Nhiên mờ mịt, “Có chuyện gì đáng chúc mừng sao?”

Phương Thiên Trác vỗ mạnh vai cậu, “Chúc mừng cậu chính thức gia nhập HSV đó, tân thủ khoa.”

Khúc Y Nhiên, “…”

Trong lúc mình suy nghĩ rốt cuộc đã bỏ lỡ thứ gì rồi?

Dưới tình huống mơ mơ màng màng, cứ như vậy bị cáo đã biết mình “được” chọn làm hội viên năm nhất của HSV.

Học trưởng năm ba vừa mới chuẩn bị giải thích tình huống một chút cho Khúc Y Nhiên thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vỗ đùi vội vàng nói với cậu, “Đúng rồi, đàn em Khúc, gần đây HSV đang tổ chức đại hội chào đón tân sinh viên, thời gian định vào buổi tối ngày mấy đứa chấm dứt tuần học quân sự. Làm đại biểu tân sinh (vì là thủ khoa) thì chú không chỉ phải phát biểu mà còn phải đăng kí một tiết mục văn nghệ đơn nữa, nội dung không giới hạn, chú có thể tự do phát huy.”

Khúc Y Nhiên, “…”

“Tiết mục? Tại sao?”

“Bởi vì chú là đại biểu tân sinh, lại là hội viên miễn xét tuyển tự nhiên phải thể hiện tại đại hội một phen rồi, đây là lẽ thường.”

“Khi nào thì em thành tân sinh đại biểu rồi? Có thể không đi được không?”

Thực đáng tiếc, đàn anh nói như chém đinh chặt sắt, “Không thể.”

Vốn Phương Thiên Trác còn có chút hâm mộ ghen tị nhưng đột nhiên lại thấy không sao, vẫn là tự mình đi tham gia xét tuyển hội viên thôi.

Con đường không tầm thường như Khúc Y Nhiên, hơi bị khó đi à nha!

Đàn anh lại đẩy mắt kính không quên nhắc nhở, “Hai ngày này báo nội dung tiết mục cho HSV, đừng khẩn trương quá, tập quân sự hết hai tuần cơ, còn khối thời gian cho chú chuẩn bị.”

“Dạ.” Tuyệt không đủ, em còn chưa biết biểu diễn cái gì đây!

Phương Thiên Trác lại hỏi, “Thế HSV chính thức nộp đơn xét tuyển ở đâu?”

“Ha, sao chú còn gấp gáp hơn cả nó thế?” đàn anh nhếch miệng cười, khuôn mặt hơi mập thoạt nhìn càng tròn, “Đàn em Khúc diễn tiết mục xong sẽ chính thức đưa tin (tuyển người), chú muốn nộp đơn thì đợi sau khai giảng chính thức, bây giờ không ít năm hai năm ba còn chưa có xin ra đâu.”

“Vậy à, cảm ơn đàn anh.” Phương Thiên Trác hai tay nhét túi quần cười thảnh thơi, “Tùy duyên thôi, đến lúc đó để cho tân thủ khoa Khúc Y Nhiên xét em vào.”

Đàn anh chỉ lắc đầu cười không nói gì.

HSV chính là chỗ ai cũng không xét được ai vào đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.