Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 26: Chương 26: Phát Triển




CHƯƠNG 26, PHÁT TRIỂN

Đàn anh mang hai người dạo quanh khuôn viên đại học A một lần, thư viện dù là ngày nghỉ cũng đã kín chỗ, sân vận động đầy đủ thiết bị không thiếu những nhóm thiếu nam thiếu nữ tràn đầy tình yêu với thể dục thể thao, trong phòng tự học yên tĩnh, có người chuẩn bị bài vở cho năm học mới, có người lên mạng chát QQ… thậm chí bọn họ còn lượn lờ qua văn phòng HSV vài lần.

Phương Thiên Trác tổng kết ra một câu, văn phòng HSV so với mấy gian phòng tự học còn mục nát hơn, sờ lên tường một phát thì có hàng tá vôi vữa rơi xuống. Đàn anh tỏ vẻ, mấy cái này chứng minh lịch sử lâu đời của trường học.

Muốn nói đến nơi đáng mong chờ nhất thì chính là canteen, tuy hôm nay còn chưa có chính thức mở cửa nhưng Khúc Y Nhiên và Phương Thiên Trác cũng lượn qua đó nghiên cứu bảng giá một hồi.

“Vậy mà còn có món điểm tâm ngọt? Tôi không có nhìn lầm chứ! Có bánh ngọt củ sen? Ha ha, còn có đùi gà nướng với nem cuốn thịt gà…” Phương Thiên Trác có chút hưng phấn, kẻ mê thịt và đồ ngọt có vẻ rất thích nơi này.

Khúc Y Nhiên cũng phi thường vừa lòng, “Rau cũng có rất nhiều món.”

Cậu thích mấy món nhẹ, chỗ này có rất nhiều đồ trước kia cậu thường ăn.

Phương Thiên Trác nhịn không được thở dài, “Cậu thật là không biết hưởng thụ đó Thủ khoa, tối qua lúc ăn cá rõ ràng là cậu đóng gói về mà lại chẳng động mấy đũa.”

Đàn anh cười dài nói, “Thế còn không phải chú mày được lợi à?”

“Thì thế.” Phương Thiên Trác nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh nho nhỏ, dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, thân hình thon dài lại lộ ra một hương vị cường tráng, nhất là lúc đi cạnh Khúc Y Nhiên lại càng rõ ràng, một thiếu niên thon gầy như ngọc và một thiếu niên khoẻ mạnh làn da mật ong.

Đàn anh đẩy mắt kính cẩn thận đánh giá hai người một phen, dù là ai thì cũng thuộc loại hình rất được hoan nghênh.

Đương nhiên đám mỹ nữ như lang như hổ kia có lẽ càng thích Phương Thiên Trác hơn một chút, đàn ông cường tráng thì có cảm giác an toàn hơn nhiều, phải biết rằng đại học A nữ nhiều nam thiếu, sói nhiều thịt thiếu.

Bạn học Khúc trông gầy yếu thế kia chỉ có các em gái phía nam mới thích.

Ngày mai canteen mở, đêm nay đi thăm dò quanh trường một chút, sáng mai đến ăn sáng, có cháo bát bảo, bánh trứng, còn có bánh thịt hun khói, mùi vị cũng không tồi, đến chậm thì không còn chỗ đâu.” Đàn anh nói xong lập tức bật cười vì nghĩ tới cái gì đó, “Anh lại quên mất ngày mai các chú bắt đầu đợt quân huấn nhỉ, muốn ngủ nướng cũng không được.”

“Đúng vậy.” Nhắc tới tập quân sự, Phương Thiên Trác ỉu xìu xìu.

Đã đen thế này lại còn phơi nắng không biết có thành củ khoai tây đen không?

Chẳng qua lia mắt về phía Khúc Y Nhiên lại thấy cân bằng. Chỉ cần nghĩ đến thiếu niên trắng trắng hồng hồng này cũng đen thành hạt đỗ như mình, Phương Thiên Trác lập tức thấy khoan khoái, rốt cuộc không cần buồn bực nữa.

“Brr brr brr”, di động Khúc Y Nhiên rung rung trong túi quần.

Hai người kia ánh mắt kinh ngạc đảo quanh con Iphone 5, đợi đến khi đối phương đi ra một khoảng cách, đàn anh năm 3 mới lắc đầu nói, “Cái thứ đồ chơi này bây giờ không phải cứ có tiền là mua được.”

Nghe nói bên Mỹ vừa đưa ra thị trường chưa được mấy ngày, toàn thế giới cũng chưa có mấy nước phát hành thế mà thằng nhóc này đã có xài rồi? Là ship về hay qua nước ngoai mua đây?

Ánh mắt Phương Thiên Trác nheo lại thành một đường thẳng, “Đúng vậy, có tiền cũng không mua được.”

Khúc Y Nhiên không đi quá xa liền nhận điện thoại, “Alo, xin chào.” Bởi vì là dãy số lạ nên cậu lễ phép xin chào trước.

Chỉ là đầu dây bên kia vẫn duy trì trầm mặc, Khúc Y Nhiên còn “xin chào” thêm lần nữa đối phương mới phản ứng lại, “Nhiên Nhiên, là anh.”

Thanh âm trầm thấp giống như hương cà phê mới ra lò, Khúc Y Nhiên giật mình thốt lên, “Anh…?”

“Ừ.” Khúc Lăng Phong lúc này đang đứng trên tầng cao nhất của công ty mới thành lập cạnh cửa sổ sát đất sáng ngời, biểu tình thản nhiên nhìn xuống hơn nửa S thị, lại ngay lúc nói một chữ kia biểu tình tự dưng dịu đi, “Tủ với đồ dùng hằng ngày bác Lưu đã cho người sắp xếp tốt rồi, quần áo cũng đưa đến, em tự mình sắp xếp lại. Lúc tập quân sự nhớ chú ý nghỉ ngơi cùng vệ sinh thực phẩm, thân thể có chỗ nào không thoải mái thì không cần cố chịu đựng…”

“Anh yên tâm đi, em biết tự chăm sóc cho mình mà.” Khúc Y Nhiên cảm thấy trong lòng cực kì ấm áp, ngoài lạnh trong nóng chính là để hình dung anh trai nhà mình.

Bất kể là lái xe đưa mình đến trường, mua thêm quần áo cho mình hay dẫn mình đi ăn cơm, anh trai tuy biểu hiện không nhiệt tình lắm nhưng từ những chi tiết nhỏ lại lộ ra là anh là một người rất biết săn sóc tinh tế.

Một anh trai tốt như vậy, em trai nào lại đuổi đi được chứ.

“Anh, anh cũng phải chú ý thân thể, mợ Vương nói anh ăn uống thất thường, như vậy không tốt đâu, nhất định phải ăn cơm đúng giờ nha.” Khúc Y Nhiên dặn dò lại.

Công ty vừa bước vào vận hành anh trai nhất định công việc bề bộn, sức khỏe là rất quan trọng, không thể chỉ vì bận rộn mà không lo cho thân thể được.

“Ừ, anh biết. Anh không lo lắng cho em nữa.” Bên kia điện thoại Khúc gia đại ca còn mạnh miệng, Khúc Y Nhiên tự nhiên là không thấy vẻ mặt anh trai chậm rãi cong khóe miệng, nhưng mà thư kí nam Mary đang cứng còng đứng ngoài cửa văn phòng chuẩn bị tìm Boss xin chữ kí văn kiện thì =口= hoài nghi Boss nhà mình hôm nay trúng tà.

“Em dai M, làm sao thế?” Lâm Phong đang cà lơ phất phơ hai tay nhét túi đi ngang qua.

Mary khó có lúc không thèm để ý Lâm Phong gọi ngoại hiệu của mình, vẻ mặt sắp khóc ôm cứng lấy tay Lâm Phong không buông, “Anh Lâm ơi, em thấy quỷ.”

Lâm Phong vô tình ngoáy ngoáy lỗ tai, “Gì? Cậu lại điên cái gì đấy?”

“Boss, Boss cười.”

“Đờ, xem cậu bị dọa thành cái gì, không phải chỉ là một nụ cười thôi sao? Thằng cha đấy có lúc nào mắng người mà không cười lạnh đâu? Nhóc con không có tiền đồ này.”

Lâm Phong chửi y một phen, nhẹ người chui vào văn phòng Khúc Lăng Phong.

Kết quả sau khi chui vào hắn cũng choáng váng.

Anh trai cười đến là như gió xuân phơi phới này, thật sự là thằng mặt than mà hắn biết hơn 20 năm nay?!

Dời ơi, đừng nói là Mary, đến hắn còn bị dọa sắp đái ra quần.

Nhất là nghe đến đoạn Khúc Lăng Phong mỉm cười nhỏ giọng dặn dò với đối phương bên kia điện thoại, “Lúc tập quân sự phải chú ý bôi kem chống nắng, anh đã phái người đưa đến rồi. Còn có một hòm thuốc nhỏ, bên trong có thuốc cảm nắng và kiết lị dự phòng, đồ ăn trong trường mà không quen thì gọi anh biết không?”

Gọi cho anh trai không phải gọi về nhà.

Lâm Phong hoàn toàn quỵ rồi, giờ là thời nào rồi mà còn bị kiết lị… còn có thuốc dự phòng cảm nắng là từ đâu mà làm ra? Còn có loại thuốc này sao?

Cúp điên thoại, anh trai trong lòng hoàn toàn đắm chìm vào em trai của mình giờ mới phát hiện ra kẻ “xâm nhập”Lâm Phong, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, “Vào sao không gõ cửa?”

“Anh…” Lâm Phong nghẹ luôn, lời này nói ra cực kì mới mẻ nha, “Anh vào văn phòng chú mà cần phải gõ cửa á?

Khúc Lăng Phong hơi nhéo mắt lại, con ngươi đen sẫm, “Nghe nói bên Mỹ đang thiếu người.”

Lâm Phong khóe miệng khẽ giật, lập tức đeo khuôn mặt tươi cười nịnh hót kiên quyết cam đoan, “Lần sau anh nhất định gõ cửa, nhất định gõ cửa, bên Mỹ mà thiếu người thì cứ triệu hồi em dai M vạn năng không phải là được rồi sao.”

Mary đứng ngoài cửa hóa đá luôn, cứ như vậy vô tội mà cũng trúng đạn.

Bên kia đại học A, Khúc Y Nhiên cúp điện thoại, trở về đám ba người đang tham quan trường học, ngượng ngùng cười cười, “Xin lỗi nha.”

Đàn anh nói, “Ha ha, là người nhà gọi tới hả?”

Khúc Y Nhiên gật đầu nói, “Vâng, là anh trai em.”

“Anh ruột á?”

“Đúng vậy.”

Phương Thiên Trác ánh mắt lóe lóe, vuốt cằm nói, “Thì ra tân thủ khoa còn có anh trai ruột, thật hâm mộ nha, tôi chả có anh trai, chỉ có một thằng nhóc em bướng bỉnh thôi.”

“Các chú tốt vậy, ai, anh là con trai độc nhất trong nhà, áp lực rất lớn đấy.”

“Đàn anh lời này cũng không đúng, có áp lực nới có động lực mà, phải không, bạn Thủ khoa.”

“Vẫn là gọi thẳng tên đi.” Khúc Y Nhiên còn muốn nói gì đó nhưng lại bị thân ảnh đột nhiên bay ra của Lý Mật hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

‘Anh Khúc, tôi đã về rồi.’

‘Ok, về KTX trước đi.’ Đồng thời cùng một quỷ hai người nói chuyện rất dễ phân tâm, cũng may là bọn họ đã thăm quan xong rồi, đàn anh cũng rất muốn thả hai vị đàn em thủ khoa này về KTX, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Khúc Y Nhiên phải đăng kí tiết mục.

Khúc Y Nhiên ậm ừ đáp lời nhưng trong lòng cũng không để ý nhiều. Dù sao thì…chuyện đâu sẽ có đó.

‘Tìm được rồi à?’ Khúc Y Nhiên cố ý đi chậm theo sau Phương Thiên Trác.

‘Đúng, tìm được rồi.’ Lý Mật ngẩng đầu ưỡn ngực, hoàn toàn không nói gì về vụ mình có bao nhiêu gian khổ mới tìm được cái linh kia. Vài lần vồ hụt mới vất vả tìm được ngọn nguồn phát ra oán khí trong một phòng để dụng cụ âm nhạc cũ.

Đương nhiên chỗ khác cũng có vài điểm không thích hợp nhưng cậu ta năng lực có hạn, lại cái gì cũng không làm được vì thế sớm bay về báo cáo tình huống cho linh môi sư thì hơn.

‘Anh Khúc, trường học này không yên ổn.’ có lẽ đối với người thường mà nói thì chả có gì cả nhưng với những người có khả năng đặc thù thông linh quan âm dương mà nói thì tình hình khá phức tạp.

‘Cái linh mà cậu bảo là một người áo trắng trú ngụ trường kỳ trong một cây đàn cổ, còn về phần câu thông với nó đành nhờ cậu, tôi bất lực.’ Mấy thứ hơi thở kỳ quái khác y đành chịu thôi.

Nhưng mà trong lòng Lý Mật đang rất vui vẻ, y cũng có thể dùng xưng hô “nó” cho kẻ khác rồi, ha ha.

‘Địa điểm là chỗ nào?’ Khúc Y Nhiên cũng không kinh ngạc về vụ không yên ổn trong lời Lý Mật, trường học là nơi tụ tập nhiều người nhất trong thành thị, chuyện xấu nhiều linh càng nhiều, trong quân doanh cũng thế, chỉ là trong quân doanh thì rất ít khi đặt ở trun tâm thành thị, Khúc Y Nhiên càng không có cách nào chạy vào quân doanh để đi dẫn hồn cho binh lính được.

‘Được, xem ra là tôi chưa trải đời nên ngốc nghếch mà kích động, địa điểm ngay gần phía sau sân khấu mà HSV đang dựng, buổi tối tôi dẫn cậu đi, ban ngày có không ít người đang bài trí bối cảnh.’ Cậu ta có thể bay vào nhưng Khúc Y Nhiên thì không thể.

‘Được rồi.’ Nếu linh kia thủy chung đều ngụ trong đàn mà không di ra ngoài dọa người thì cũng không ảnh hưởng gì đến chung quanh.

Lúc này trong ngọc truyền đến một tiếng nói như ngọc vỡ, ‘Ngẩng đầu.’

‘Oh,’ Khúc Y Nhiên đúng lúc làm theo, tránh việc đụng phải một gốc cây đại thụ, ‘Cám ơn Đông Phương.’

‘Ừ.’ Thanh âm rất nhạt, lập tức biến mất,

Một kẻ trọng sinh, một con quỷ chấp nhất muốn thi đại học, một cổ hồn thần bí, tổ hợp ba kẻ kì quái nhưng ngoài ý muốn lại rất hài hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.