Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 27: Chương 27: Tiếp Tục




CHƯƠNG 27, TIẾP TỤC

Trở về KTX Phương Thiên Trác đi đến trước cửa ngón tay vô tình đẩy nhẹ, kết quả cánh cửa lại bất ngờ “két” một tiếng mở ra.

“Hả? Tôi nhớ rõ là lúc chúng ta đi ra ngoài đã khóa cửa rồi mà.” Cậu ta thấp giọng thì thào, sau khi bước vào phòng ngủ cả hai đều bị nội thất trong phòng hù cho nín lặng.

“Này…” Khúc Y Nhiên xoa xoa thái dương.

Bác Lưu ơi, đây là bác dẫn người hủy đi phòng của cháu rồi sửa lại đúng không?

Đúng vậy, không cần hoài nghi, đây tuyệt đối là dấu vết tuyệt tác của bác Lưu.

Đồ dùng trong nhà mà Khúc Y Nhiên mang tới trước đó đều ở đây cho tới giữa trưa giờ đã không cánh mà bay mất, căn phòng giờ có thể nói là trông rực rỡ hẳn lên, đệm giường được thay bằng một tấm nệm Simons sa hoa thoải mái, bàn học đã qua đo lường kích cỡ chuyên nghiệp, còn có một tủ sách nhỏ và ghế mát xa, ngăn kéo bàn đầy đủ mọi thứ văn phòng phẩm…

(đệm Simons)

Nhưng mà trên tường khi nào thì lòi ra hai cánh cửa? Oh, thì ra là tủ âm tường (¯ロ¯|||)

Không gian bên trong rất rộng, ngay cả móc treo áo quần cũng có hết, khó trách căn phòng thoạt nhìn rộng ra nhiều, thì ra là do tủ quần áo to đùng đã biến mất.

Rèm cửa sổ được đổi thành rèm hai tầng màu xanh nhạt, trên tường có vài bức tranh trừu tượng mà người phàm không thưởng thức nổi làm đẹp, bắc tường trắng tinh đơn điệu đã trở nên có sức sống hẳn lên.

Đương nhiên số đồ dùng của Phương Thiên Trác cũng không tránh được “bàn tay độc ác” của bác Lưu, theo lời bác thì là, “Bạn cùng phòng Nhị thiếu của chúng ta, nhất định phải được ánh sáng của Nhị thiếu chiếu rọi, sao có thể dùng mấy thứ đồ keo kiệt của nhà trường như tấm ván gỗ làm giường, bàn học đè phát đã sụp cho được?”

“Khúc, Khúc Y Nhiên, chuyện này là như thế nào…?” Phương Thiên Trác thực sợ bị dọa nhưng vẻ mặt lại có chút phức tạp hình dung không ra.

Trong khoảng thời gian ngắn thế mà có thể khoét tường ra đặt tủ âm tường vào, là cả một đội công trình đến KTX sao? Chẳng nhẽ mấy phòng cách vách không có phản ứng gì sao?

Khúc Y Nhiên cười cười xin lỗi cậu ta, “Xin lỗi nhé, mang thêm phiền toái cho cậu rồi, là người nhà tớ làm đó.”

Phương Thiên Trác nhìn theo mỉm cười bên môi cậu, đột nhiên phì cười, chỉ vào cái giường bị cơ số túi này nọ che lấp, “Mấy thứ này đều là của cậu? Cũng thật đồ sộ.”

Khúc Y Nhiên nhìn cũng có chút đau đầu, “Đúng vậy.”

Anh, rốt cuộc anh mua cho em bao nhiêu thứ vậy?

Nhìn khá nhiều nhưng đến lúc mở ra thì còn nhiều hơn nữa, từng bộ từng bộ đều đem nhét trong tủ âm tường, đến khi tủ đầy chật thì thôi mà vẫn còn thừa quần áo.

“Trời vẫn còn nóng mà, cậu mua quần áo thu đông làm gì.” Phương Thiên Trác đã nằm trên giường lớn lăn tới lăn lui vài vòng, đúng là rất thích mà, so với cái phản gỗ lúc trước không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Khúc Y Nhiên đầu đầy hắc tuyến, “Ặc, là hiểu lầm.”

Mấy thứ quần áo này đều là anh trai mua, ngay cả cái áo gió duy nhất Khúc Y Nhiên quẹt thẻ mua đưa cho anh trai kia cũng có thêm một cỡ nhỏ được đưa đến cùng. Ngoại trừ quần áo còn có tất, giày trắng, hòm thuốc còn có một túi nhỏ đồ trang điểm cho nam…’

Kem chống nắng, kem thoa sau khi phơi nắng, mặt nạ đắp sau khi phơi nắng, gel bôi sau khi phơi nắng…

Thấy mà Phương Thiên Trác cũng đầu đầy hắc tuyến, “Cha mẹ cậu cũng quá cẩn thận.”

Khúc Y Nhiên giật giật khóe miệng, “Là anh mình.”

Phương Thiên Trác, “…”

Khúc Y Nhiên rốt cục cũng sửa sang được đống hành lý nhiều thêm cho xong, mấy bộ quần áo tội nghiệp mang từ nhà theo đành phải nhét dưới đáy hòm rồi. Tự nhiên nhiều ra thêm một đống quần áo mới, Khúc Y Nhiên có chút không biết làm sao, nhưng lại nghĩ đây là tâm ý của anh trai, tất nhiên là phải mặc rồi, cảm giác bối rối cũng dần lui xuống. Cầm ngọc của anh trai, lấy nhiều quần áo cùng đồ dùng hằng ngày từ anh trai, còn theo anh trai đi ăn cơm, được anh trai nhìn như lạnh lùng cẩn thận chăm sóc…

Mua quà này nọ đáp lễ, khẳng định mắt thẩm mĩ của mình không phù hợp với sở thích của anh trai. Vì thế Khúc Y Nhiên trong lòng tính toán khi nào đi đào mấy khối linh thạch, không tổn thương linh khí mà điêu khắc thành quà tặng cho anh trai. Có thể dưỡng thân nhuận thể, lưu thông mạch máu.

“Oáp, hình như hơi mệt? Tôi đi tắm trước nha Khúc Y Nhiên.” Phương Thiên Trác lăn từ trên giường xuống, lấy một chiếc khăn mặt trắng từ trong balo ra đi vào nhà tắm.

Khúc Y Nhiên đang nghiên cứu tờ hướng dẫn sử dụng của kem chống nắng, thấp giọng ứng thanh, “Ừ.”

Thể chất của cậu không phải tốt lắm, giờ lại có linh khí rất sâu nên cho dù có chạy vài vòng cũng sẽ không đổ mồ hôi.

Kì thật nơi tắm rửa trong phòng KTX cũng chả gọi là phòng tắm gì mà chỉ là một gian không lớn, có bồn cầu, trên tường có bồn rửa tay nhỏ và gương, bên cạnh là vòi hoa sen, dưới có vòi nước, đây là tổ hợp phòng tắm + nhà vệ sinh, đến cả chỗ vắt khăn mặt cũng không có. Nhưng hôm nay bộ dáng của nó lại hoàn toàn thay đổi.

Phương Thiên Trác đứng ở trước cửa phòng tắm sửng sốt một lúc, mặt dại ra, cổ cứng nhắc xoay qua tầm mắt hướng về Khúc Y Nhiên vẫn còn đang thật sự nghiên cứu tờ hướng dẫn sử dụng kia, một lúc sau mọi biểu tình kinh ngạc phức tạp đều thành một tiếng thở dài không tiếng động.

“Tuy không biết người nhà cậu rốt cuộc nghĩ gì nhưng mà…a…” Phương Thiên Trác thuận tay mở rộng cửa nhà vệ sinh + phòng tắm ra.

Bên trong là một khoảng trời khác.

Có thêm một vách ngăn phân chỗ tắm rửa và đi vệ sinh. Hai người đồng thời sử dụng nhà tắm cũng không ảnh hưởng gì. Những thay đổi khác, không nói tới cũng được.

Phương Thiên Trác đột nhiên có cảm giác mình đang ở không phải là phòng KTX mà là khách sạn. Cuối cùng vấn đề cơm tối của hai người là giải quyết từ cái bàn học của bác Lưu. Bác đã chu đáo chuẩn bị vài hộp giữ ấm, thịt chưng thơm ngào ngạt, đồ ăn nhẹ thái sợi cùng cơm, đều là những thứ Khúc Y Nhiên quen thuộc, hộp giữ ấm tầng cuối cùng còn xếp rất chỉnh tề một đống bánh bao gạch cua.

“Anh trai thục đức quá!”

“Không, cái này là của mẹ tôi.”

“…”

Phương Thiên Trác dùng sức gắp lên một miếng bánh bao tinh xảo, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, nhưng khóe miệng lại giương lên, “Hương vị thật không tồi, mẹ cậu tay nghề rất tuyệt! Nằm trên giường nhà cậu lại ăn đồ nhà cậu, tôi nên báo đáp thế nào đây? Bạn học thủ khoa?”

Cậu ta lại nổi hứng muốn chọc Khúc Y Nhiên bằng cái xưng hô này, miệng nhỏ của Khúc Y Nhiên còn đang tao nhã ăn cơm, nhìn thấy cậu ta có vẻ mặt nghiêm trọng cũng bỏ đũa xuống nghiêm túc, “Cậu chuyển từ D thị đến S thị, đột nhiên rời xa quê hương có rất nhiều thứ không quen, bạn bè chiếu cố nhau hẳn là lẽ thường, hơn nữa…” Khúc Y Nhiên cười khổ một chút, “Cậu không chê tôi làm mọi chuyện rối tinh lên là được rồi.”

Bác Lưu chưa nói gì mà đã vứt bàn học với giường của người ta đi.

Phương Thiên Trác nghĩ thầm, đấy là cậu còn chưa nhìn đến nhà tắm biến thành cái dạng gì đâu. Chẳng qua đáy lòng cũng rung động, Khúc Y Nhiên có bối cảnh gì, vậy mà lại có thái độ gì… một chút cũng không giống lời đồn ương ngạnh không phân phải trái, ngược lại còn rất tao nhã, lễ phép với người khác.

Thật hay giả? Giây phút này cậu ta hoàn toàn không thể đoán được.

“Có gì mà rối tinh rối mù, tôi nên cảm ơn nha, chiếm lợi của cậu nhiều như vậy, Y Nhiên, tôi có thể gọi cậu như vậy không, đợi canteen mở cửa tôi mời cậu đi ăn.”

“Được.” Khúc Y Nhiên cười nhợt nhạt, khóe mắt cong cong, cũng không cần biết cái canteen bé tí ấy thì có được đại tiệc gì, sóc con lông xù vui vẻ, nếu mà anh trai cuồng sóc ở đây nhất định sẽ bị chấn cho đứng hình.

Phương Thiên Trác tuy không bị đứng hình nhưng cũng bị chấn cho mơ hồ, ấn tượng cũng không nhỏ. Vẫn là câu nói kia, tinh thuần đến cực điểm chính là cực hạn yêu nghiệt, thật là không thể đoán được là thật hay giả.

Quên đi, ăn cơm.

Màn đên buông xuống, bầy ma nhảy loạn… tất nhiên là không có khả năng rồi.

Khúc Y Nhiên sau lúc ăn chiều đang định đi rửa mấy cái hộp cách nhiệt thì rốt cục cũng phát hiện nhà tắm có biến hóa, đồng thời còn có một điểm nhỏ bất ngờ. Bởi vì trước sau tự dưng nhiều thêm một cánh không thấm nước màu đen, nên đã kinh động “một bé gái” đặc thù.

Bé ngồi bó gối không tiếng động nức nở, bả vai run run nhìn qua đơn bạc, bất lực dị thường.

Xác định cửa đã khóa kĩ rồi, Khúc Y Nhiên mới chậm rãi đến ngồi bên cạnh bé gái, ngồi xổm rồi cùng bé nhỏ giọng, “Đừng khóc, ngoan nào.”

“Anh… không cần lại đây.” Bé gái giật mình, bộ dáng tầm 8, 9 tuổi ngẩng đầu liền nhìn thấy Khúc Y Nhiên và…một con quỷ đang nháy mắt liền bị dọa sợ, thân thể càng cuộn tròn.

“Bọn anh sẽ không làm hại em đâu, đừng sợ cậu ta, cậu ấy và em giống nhau mà.” Khúc Y Nhiên bảo Lý Mật không cần dùng biểu tình đấy nữa.

“Cũng là người chết sao?” bé gái cứ thút tha thút thít nhưng hai má khô ráo, khoé mắt không có giọt nước mắt nào chảy ra. Người đã chết từ lâu, sao còn có thể khóc được nữa.

Lý Mật nghiêm trang gật đầu, “Đúng vậy, anh chết đã bảy năm, đã chết lâu rồi.”

“A… em, em mới chết một năm thôi.” Bé gái rụt cổ, lá gan lại lớn hơn một chút, bé thích cảm giác trên người anh trai còn lại (Y Nhiên) rất dễ chịu.

Khúc Y Nhiên nắm chặt linh khí, hỏi, “Sao em lại ở trong này, có thể nói nguyên nhân cho anh biết được không?”

Có thể không? Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, cố nén cảm giác muốn khóc, đứt quãng nói, “Khi đó, chỗ này vẫn là công trường… nghe nói muốn xây KTX…sau đó, có một ngày em đến đại học A muốn tặng đồ cho chị gái nhưng đại học A lớn quá… sau đó, em liền… đi lạc mất.”

“Lúc đi lạc thì sao? Em… chết ở công trường hả?” Lý Mật tiến đến nâng cô bé dậy, thử vỗ vỗ cái váy đen thùi của bé, “Đây là bùn đất?”

“Vâng”, bé gái nhìn cái váy len bẩn thỉu của mình, nức nở nói, “Hôm đấy không lạnh, tuyết rơi thật dày…em trượt chân nên rơi vào đống xi măng chưa khô.”

Lý Mật hỏi, “Không phải do người hại chết sao?”

Bé gái lắc đầu, “Không phải.”

“Vậy sao em không đi.”

“Em…em còn chưa đưa bánh mật cho chị mà.”

“…”

Tuy chỉ là một chuyện cỏn con nhưng lại thành chấp niệm trong lòng cô bé. Rất nhỏ nhưng cũng rất muốn hoàn thành.

“Chị em tên là gì?” Khúc Y Nhiên xòe tay ra, đem linh khí đặt ở lòng bàn tay, đưa tới trước mặt cô bé.

“Tưởng Tư Viễn.” Cô nhóc không tự chủ lộ ra bàn tay nhỏ, mặc dù không sờ được vào lòng bàn tay Khúc Y Nhiên, nhưng bé thấy sự ấm áp theo đầu ngón tay lan toả, chảy khắp người.

“Anh giúp em đưa bánh mật cho chị gái được không?” cậu nhẹ giọng hỏi.

“Em…được ạ…” cô nhóc chớp chớp đôi mắt to, thân thể dần nhạt đi, “Em tin anh.”

Khúc Y Nhiên nhắm hai mắt lại thật lâu sau mới đứng lên chỗ thân ảnh vừa biến mất thấp giọng thở dài, “Anh sẽ không thẹn với tin tưởng của em đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.