Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 28: Chương 28




CHƯƠNG 28

Màn đêm dần bao phủ, ngày mai chính là ngày  Khúc Y Nhiên chính thức nghênh đón cuộc sống tập quân sự hai tuần lễ rồi.

Nhưng mà đêm nay vẫn còn việc cần cậu giải quyết đấy!

Tập quân sự được tiến hành ở khu Bắc đại học A, trong thời gian này không thể tùy ý ra vào, ăn uống tập luyện tất cả được tiến hành ở khu Bắc đại học, các tân sinh viên chỉ được phép mang đồ dùng tắm rửa đơn giản, quần áo lót, áo ngoài, quần dài với giầy đều dùng mẫu thống nhất do nhà trường phát.

Như vậy thì nhất định phải thu phục được linh dễ thấy nhất trong trường kia trước khi tuần tập quân sự bắt đầu. Khúc Y Nhiên quyết tâm, mang theo hai linh lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng mở cửa phòng. Lúc này Phương Thiên Trác vốn đang ngủ đến mê mệt không biết trời trăng gì lại đột nhiên mở tròn hai mắt, ánh trăng nhàn nhạt bị rèm cửa hai tầng ngăn bên ngoài, trong phòng rất tối, ánh mắt cậu ta nhìn qua cửa cũng không bắt được góc áo của Khúc Y Nhiên.

Đã trễ thế này cậu ta còn đi đâu?

Khúc Y Nhiên đang rảo bước đi xuống lầu một đột nhiên dừng lại một chút, Lý Mật lúc này đang léo nhéo đề cử để cho y đi tìm nữ sinh kêu Tưởng Tư Viễn, thấy cậu dừng lại có chút kì quái vuốt cằm nhìn, “Sao thế? Rốt cục đã phát hiện sở trường của tôi rồi hả?’

‘Không, bạn cùng phòng của tôi thì ra không ngủ.’ Khúc Y Nhiên phi thường tự nhiên lờ đi cái sự tiến cử của người nào đó. Muốn tìm một nữ sinh trong cả một trường đại học như thế này cũng không phải dễ dàng như vậy.

‘Hả? Sao cậu biết hắn ta không ngủ?’

‘Trực giác.’ Trực giác của linh môi sư vô cùng đặc thù, nói hơi mơ hồ là họ có năng lực biết trước.

Chính là cái tài biết trước bé tẹo này lại bị người ngoài nghề thổi phồng lên, cho dù là linh cảm cũng không phải lúc nào cũng có, thứ này không phải do con người khống chế mà hết thảy là do thiên ý cho phép.

‘À à.’ Lý Mật ngây ngốc gật đầu, kết quả đột nhiên phát hiện hơi thở Đông Phương ngay trước lúc bọn họ chấm dứt đối thoại đã tiêu thất, nhất thời ủ rũ, ‘Thật là…làm sao phải cầu anh ta đi thăm dò, tôi đi cũng được mà…’

‘Đông Phương có thể còn cậu thì không được.’ Khúc Y Nhiên “dịu dàng” đả kích.

Lý Mật, ‘…’ thật là trực tiếp mà.

Bởi vì lúc này vẫn chưa có chính thức khai giảng nên dù có muốn đi tra tên nữ sinh viên nọ cũng không được, thầy cô giáo còn chưa chính thức đi làm, cửa văn phòng lúc nào cũng đóng chặt.

Người trong trường thì cơ bản chia làm hai loại, một là lũ tân sinh viên đang chờ đợi tuần tập quân sự, hai là các thầy cô giáo và đàn anh đang chuẩn bị “Đại hội chào đón tân sinh viên”, Khúc Y Nhiên mới đến đại học A hai ngày, trừ bỏ bạn cùng phòng Phương Thiên Trác đang chuẩn bị cho tuần tập quân sự thì cũng chỉ biết mỗi đàn anh ngày đó mang bọn họ đi dạo.

Không ngõ tắt, không quan hệ, chỉ có thể trước nhờ Đông Phương thôi.

Lúc này bọn họ còn chưa biết có thứ gọi là diễn đàn trường học, Khúc Y Nhiên là vì luôn mù các sản phẩm điện tử còn Lý Mật thì trừ bỏ mấy môn tự nhiên ra cũng không am hiểu mấy thứ khác.

Còn về giáo chủ… chỉ thấy qua giáo chủ lấy kim đâm người ta, chưa thấy qua Đông Phương Bất Bại ôm notebook đi dạo diễn đàn.

‘Đừng có rối rắm mấy cái việc nhỏ ấy, nếu cậu bây giờ đi thăm dò dư liệu thì lấy ai dẫn tôi đi tìm linh hồn trong cái đàn cổ kia chứ?’

‘Cũng đúng nhỉ, tôi vẫn còn có tác dụng rất lớn.’ Lý Mật gãi gãi đầu, bắt đầu đứng đắn dẫn đường cho Khúc Y Nhiên trong sân trường.

Một người một quỷ đi qua một sân khấu rộng lớn đã được dựng tàm tạm, đi sát ngay qua vậy mà Khúc Y Nhiên vẫn không nghĩ ra được trọng điểm. Cậu không chỉ phải chuẩn bị bài phát biểu thay mặt tân sinh viên mà còn phải biểu diễn một tiết mục đơn trong hôm đại hội chào đón tân sinh viên nha.

Lý Mật lại nhớ ra tình huống của Khúc Y Nhiên, che miệng cười trộm lên.

‘Đã đến, chính là nơi này, cửa hình như bị khóa rồi, xem tôi làm thế nào mở ra nha!’ từ lúc biến thành linh tốt Lý Mật không có năng lực nào khác, chỉ có thể thay đổi thân hình và độ sâu cạn. Với người thì không có ảnh hưởng nhưng với vật thì khác.

Xem y viu một tiếng chui vào ổ khóa, văn vẹo một hồi cửa mở thì biết.

‘Cám ơn nhiều.’ Khúc Y Nhiên đẩy cửa đi vào đồng thời còn không quên cảm ơn Lý Mật một câu, ‘Kì thật cậu cũng rất giỏi, không cần phải uể oải đâu.’ Lý Mật là Lý Mật, Đông Phương là Đông Phương, đều tự có ưu điểm của riêng mình.

‘Ha ha ha, đó là đương nhiên!’ Đông Phương không ở đây, tên quỷ từ lâu bị áp bức rốt cuộc cũng dám ngửa mặt lên trời mà cười lớn tiếng, sẽ không lo bị kim đâm, cuộc sống tươi đẹp dường nào!

Ai, cuộc sống đau khổ quá đi, ai bảo y có một “bạn cùng phòng” thích yên tĩnh đâu cơ chứ!

Chỗ này là phòng mà CLB nghệ thuật và các thầy cô hay dùng để cất nhạc cụ, trông ngoài cửa tuy có hơi cũ nát một tí, vôi vữa trên tường cũng bong tróc hơi nham nhở nhưng trong phòng cũng sạch sẽ lắm, cơ bản đều có người hằng ngày đúng giờ đến dọn dẹp.

Phần lớn nhạc cụ được bảo dưỡng tỉ mỉ đều để trên giá, chỉ con số ít đàn thiếu đứt dây bị chất trong góc tường, chắc là chưa kịp xử lí. Trong đó chính là cái đàn cổ theo như miêu tả của Lý Mật.

Đàn cổ, hay còn gọi là đàn Dao, đàn Ngọc hay đàn bảy dây, là một trong những nhạc cụ xưa nhất của Trung Quốc, chính là so với những nhạc cụ hiện đại thịnh hành như piano, kèn Clarinet, kèn Saxophone thì đàn cổ đã dần dần bị lãng quên. Huống chi là một cây đàn cổ thiếu dây? Nằm trong một góc không người hỏi thăm, trên thân đàn tích một tầng bụi thật dày, đã không còn nhìn rõ hoa văn trang trí phía đuôi đàn nữa. Khúc Y Nhiên chạy lại gần, ngồi xổm xuống xem, đem cây đàn đặt trên mặt đất, lấy chiếc khăn tay anh hai mua cho từ trong túi quần, chăm chú chà lau thân đàn, đuôi đàn.

“Tranh!” khăn tay vô tình chạm vào dây đàn. Âm sắc có chút mơ hồ, chắc là do đã lâu chưa được chỉnh qua. Lau đàn mới nghe cứ tưởng là một chuyện vô cùng đơn giản nhưng Khúc Y Nhiên lại hết sức chăm chú đắm chìm vào trong đó, làm thực cẩn thận. Lý Mật nhìn mà sửng sốt, nhưng rồi rất nhanh liền bình thường trở lại, anh Khúc không phải vẫn như vậy hay sao? Cho dù là gặp mình hay Đông Phương, hay là cô bé trong nhà tắm lúc buổi chiều… đối đãi với mỗi người, mỗi quỷ, mỗi một chuyện nhỏ đều thật sự rất chú tâm, nghiêm túc, còn chưa có thấy qua bộ dáng cậu ấy hàm hồ đâu.

“Người bạn bên trong đàn, mời hiện thân đi.” chà lau xong đống bụi bặm, cây đàn đã khôi phục lại màu ban đầu, chính là đã qua rất nhiều năm, nước gỗ cũng không sáng rõ lắm, chỗ khắc hoa nơi đuôi đàn cũng không còn rõ ràng. Nhưng chỉ cần lấy tay sờ nhẹ lên sẽ phát hiện những đóa hoa này được chạm trổ cỡ nào cẩn thận tinh xảo. Chỉ một lúc sau, một làn khói trắng toát ra từ cây đàn. Sương mù mờ mờ, giữa trung tâm sương khói này hiện lên một thân ảnh màu trắng. Tóc đen được cẩn thẩn búi trên đỉnh đầu, được cột lại bằng một sợi vải tơ tằm tối màu, áo bào thuần sắc trắng không có họa tiết trang trí gì, đôi giày vải màu xanh đen trên chân, tay áo thật dài theo động tác chắp tay của ông mà lặng im lay động, là ánh mắt không tự giác bị hấp dẫn.

Chỉ là khuôn mặt ông trắng bệch, đối mặt với kẻ mình không hề biết tuy rất khiếp sợ và bất an nhưng vẫn đang lễ phép chủ động nói, “Tại hạ Bá Nha.”

“Tại hạ Y Nhiên.” Khúc Y Nhiên cũng học theo bộ dáng của ông chắp tay đáp lễ nói.

Bá Nha đứng thẳng dậy, trước mặt là một người ôn hoà như ngọc, phía sau là một linh hồn đần độn, tương phản mãnh liệt này làm mặt ông lộ vẻ tươi cười, ngũ quan vốn cũng không xuất chúng nhất thời rực rỡ sống động hẳn lên.

Thật sự là một người thần kì mà, Lý Mật trong lòng cảm thán.

Khúc Y Nhiên cũng thở dài nhưng không quên chính sự, “Bá Nha tiên sinh, vì sao lại ở trong đàn không chậm chạp không chịu đi.”

Tươi cười của ông ảm đảm nhanh chóng, vẻ mặt bỗng dưng buồn bã, “Tại hạ… thật ra tại hạ là … đang đợi người.”

“Đợi người?” Khúc Y Nhiên và Lý Mật không khỏi đồng thời cùng nghĩ đến một người. Đàn bảy dây, gọi là Bá Nha, chẳng lẽ người đang đợi là Chung Tử Kỳ?

“Ngài…đang đợi Tử Kỳ?” Lý Mật ngốc nghếch hỏi, tuy cậu ta học khoa văn không tốt nhưng đại danh của ‘Cầm tiên’ thì đã nghe qua.

“Các ngươi đều biết Tử Kỳ…ta lại chung quy không nhìn được hắn lần cuối…” Bá Nha nở nụ cười nhưng ảm đạm cực kỳ.

Mọi người đều biết đến Chung Tử Kỳ, Bá Nha cũng không lấy làm lạ. Ở trong đàn nhiều năm như vậy, theo nó đi qua rất nhiều nơi, cũng coi như là chính mắt chứng kiến thời đại biến hóa, xã hội thay đổi. Đã từng có một lần, ông có may mắn được nghe một thầy giáo dốc lòng kể cho đám sinh viên nghe “điển cố đánh đàn biết tri âm” của Bá Nha và Chung Tử Kỳ, chuyện xưa cũ của bản thân nghe từ miệng người khác cảm giác có chút kỳ diệu.

Thực ra thì ông là một cô hồn không có hình, chính là người thầy dạy nhạc chủ cây đàn này bị tai nạn ô tô trong một đêm, tuy không bị thương nặng nhưng có chút ít máu phun tung tóe vào đuôi đàn khiến ông có thể hiện thân.

Bá Nha lại cho rằng chính mình là cô hồn dã quỷ mang đến thương tổn ngoài ý muốn cho người thầy kia. Vì thế sau khi hiện được hình, ông bèn cắt nát một dây đàn, từ nay về sau bị xếp trong đống nhạc cụ hỏng, theo đàn im lặng cũng có trái tim của ông.

“Thì ra là thế, chính ông cũng biết không đợi được Chung Tử Kỳ,” thế thì Lý Mật lại càng không rõ, nếu ông ta đã biết rõ, còn chấp nhất cái gì nữa?

Khúc Y Nhiên đối diện với đôi mắt vô thần kia, một câu nói trúng trọng tâm, “Ông đang đợi, người hiểu tiếng đàn của mình.”

Bá Nha kinh ngạc chớp mắt, hơi thở có chút không xong, “Đúng vậy.”

Thế nhân đều nói Bá Nha là Cầm tiên (đánh đàn giỏi như tiên), ông biết mình chỉ là một Cầm si (người mê đàn). Một khúc “Tri âm tri kì” nay đã bị thế nhân cải biên hoàn toàn thay đổi, cái gì hợp tấu đàn tranh, thậm chí có người còn dùng piano để diễn tấu. Ông vui mừng vì âm nhạc tiến bộ nhanh chóng còn đa dạng hóa nhưng cũng thấy khổ chát cho chính mình. Bây giờ lại không có cách nào tự tay gẩy một bản đàn.

Người hiện đại tai mắt trống trải, không ngừng đổi mới, Bá Nha chỉ muốn biết, một khúc “Tri âm tri kỷ” kia, còn có người nghe hiểu và phẩm thấu hay không.

Ngựa vì nghe đàn mà ngừng ăn cỏ, ông lại cô đơn khuyết thiếu một tri âm.

Bá Nha lắc đầu cười hổ, Khúc Y Nhiên và Lý Mật rất muốn an ủi ông – sẽ có người biết mà nhưng lời nói ra dễ dàng chỉ là nói miệng không bằng chứng.

Khúc Y Nhiên hỏi, “Bá Nha, hiện giờ ông có thể đánh đàn không?”

Ông cười càng đau khổ, “Sao phải đánh, đánh lúc nào.”

Lý Mật cực không đành lòng thấy người ta thương tâm khổ sở, đột nhiên nghĩ ra, đề nghị nói, “Anh Khúc, bằng không cho Bá Nha biểu diễn một khúc trước toàn bộ trường học đi, nhất định sẽ có người hiểu được mà!”

“Cậu cho là dễ lắm chắc?” toàn trường sao có thể dễ dàng tụ lại chỗ như vậy được.

“Cậu đó, không phải có sẵn một cơ hội sao!”

“Hả?” Khúc Y Nhiên giật mình. Lý Mật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đỡ trán, “Cậu đó, còn có tiết mục cậu vẫn chưa báo tên đâu.”

Khúc Y Nhiên “!!!”

Được rồi, cậu quả thực là đã vứt nó ra sau đầu. Này quả thật là một cơ hội tốt.

Nhưng mà…

Bá Nha & Chung Tử Kỳ

Dao cầm, Ngọc cầm, Thất huyền cầm

Bá Nha: chức quan Thượng đại phu nước Tấn thời xuân thu, nhạc công trứ danh thời xuân thu, vừa giỏi đánh đàn vừa là nhạc sĩ, nổi tiếng với câu chuyện”Bá Nha đánh đàn tạ ơn tri âm”. Trong “Liệt tử- Thang vấn” có ghi lại: Bá Nha giỏi đàn, Chung Tử Kỳ giỏi nghe. Bá Nha đánh đàn, nghĩ tới núi cao, Chung Tử Kỳ viết: “Tuyệt diệu, cao sừng sững như núi thái sơn!” nghĩ tới nước chảy, Chung Tử Kỳ viết: “Tuyệt diệu, dạt dào mênh mông như Trường Giang Hoàng Hà!” Bá Nha đăm chiêu, Chung Tử Kỳ nhất định là người đó (tri âm). Tử Kỳ chết, Bá Nha cho rằng thế gian không còn tri âm, phá đàn cắt dây, suốt đời không đánh đàn nữa. Tích nói, Bá Nha đánh đàn, cá trong khe bơi ra mà nghe, sáu ngựa ngẩng đầu thôi ăn cỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.