CHƯƠNG 29
Quả thật đại hội chào đón tân sinh viên toàn trường hai tuần sau là một cơ hội tốt, Khúc Y Nhiên đã có thể cho Lý Mật nhập thân mình mà chè chén cá chiêu bài trước mặt anh trai thì cũng có thể cho Bá Nha mượn thân. Cậu cho tới bây giờ đều là một lòng một dạ vì linh mà suy nghĩ, có thể nói là sẽ không cự tuyệt tất cả yêu cầu của chúng…chỉ cần cậu có thể làm được, liền nhất định đi làm. Nay cậu và thân thể Khúc Y Nhiên đã hoàn toàn dung hợp, chân chân chính chính trở thành Khúc Y Nhiên “chính chủ”, hoàn toàn có thể tiếp nhận tất cả. Nhưng mà Bá Nha lại khác Lý Mật. Bá Nha—thậm chí so với Đông Phương Bất Bại còn du đãng trên thế gian lâu hơn, Khúc Y Nhiên cũng không chắc có thể để cho ông nhập thân thành công, cho dù mình và thân thể đã hoàn toàn dung hợp nhưng cũng không xác định là chịu nổi hồn phách trăm ngàn năm trước này.
Nhập hồn hại thân và vân cân, được mất là một câu hỏi nhỏ.
Sao mà S thị tự nhiên nhiều ra mấy cái linh hồn cổ đại như vậy chứ? Trước kia không hề phát hiện ra đấy.
Khúc Y Nhiên trầm tư một lát, ngẩng đầu hỏi ý kiến Bá Nha, “Bá Nha trước ông cứ đi theo bên người tôi hai tuần lễ, sau đó tôi sẽ nghĩ biện pháp để ông đánh khúc “Tri âm tri kỷ” trước mặt toàn bộ giáo sư, sinh viên, được không?” nói xong cậu phát hiện ánh mắt Bá Nha sáng lên, tuy biểu tình biến hóa không lớn nhưng hai tròng mắt sáng ngời rất đẹp, một người một quỷ đều nhìn đến ngây người, Khúc Y Nhiên giật mình thốt lên, “Ông…có phải hay không muốn dùng cây đàn đứt dây này?”
“Gì?” Bá Nha cũng sửng sốt, “Sao đến cả điều này cậu cũng…” biết được?
“Bởi vì anh Khúc của chúng ta là một kẻ trâu bò!” nhớ ngày đó cậu ta cho mình nhập thân làm bài thi, chính mình cũng hoảng sợ. Cho dù là linh môi sư, cho dù biết thần thông nhưng quyết định đó cũng quá lớn mật, cũng quá tin tưởng mình đi.
Khi đó rõ ràng linh hồn và thân thể còn đang trong thời kì dung hợp nhưng cũng không vì điều này mà mặc kệ mình. Lý Mật giờ nghĩ lại mới thấy Khúc Y Nhiên đã thầm lặng vì mình làm rất nhiều việc. Nhập thân vào cậu ấy làm bài thi, đỗ thủ khoa thay đổi quỹ đạo vận mệnh nguyên bản, nhà người ta có tiền như vậy cho dù không đỗ Thủ khoa thì tương lai cũng rất rộng mở, nhưng cậu ta không hề để ý hiệu ứng bươm bướm mình làm ra… còn có tìm kiếm linh khí cũng là vì mình, còn có nhập thân cậu ta ăn cá… còn có lần ở phòng tắm… (hử?)…
Khúc Y Nhiên khóe miệng nhợt nhạt, “Chẳng qua là thấy ông vô cùng lưu luyến cây đàn này, nó đối với ngài có ý nghĩa gì đặc biệt ư?”
“Đúng vậy.” Kinh ngạc đi qua, Bá Nha lãnh đạm yên tĩnh, dùng ống tay màu trắng nhẹ nhàng chà lau đuôi đàn, “Nó là đàn Dao.” Chỉ là đã qua nhiều năm phong sương, khảm chạm ngọc trên đó đã không còn.
“Đàn Dao?” lai lịch cây đàn này quả thật làm Khúc Y Nhiên kinh hãi.
Sẽ không phải là …cây đàn do Phục Hy tạo ra đấy chứ…chắc là không phải ha…
Cứ như vậy, trong ngọc lại nhiều thêm một người.
Tình huống của Bá Nha cùng với Lý Mật và Đông Phương không giống nhau, đây là một linh chân chân chính chính chấp nhất một việc, ông ấy khát vọng được đánh đàn, khát vọng một tri tâm, một người có thể hiểu được tiếng đàn của ông ấy mà xuất hiện.
Khúc Y Nhiên cũng không biết trong linh khí rốt cục là có thể chứa bao nhiêu linh nhưng hai thì tuyệt đối có thể, Lý Mật nếu như bị đá ra, có thể chui vào tủ quần áo ngủ. Dù sao thì điểm ấy cậu ta cũng yêu cầu mình từ lúc trước rồi.
Khúc Y Nhiên lại yên lặng không tiếng động quay trở về KTX, lúc này Phương Thiên Trác đúng thật là đang ngủ, Đông Phương cũng đã trở về ngồi ngay ngắn trên giường Khúc Y Nhiên, thần sắc thản nhiên nhìn không ra vui giận.
“Đã trở lại.” Khúc Y Nhiên cười tiếp nhận tấm thẻ mỏng đặc thù bay vèo tới, đàn chị năm 3 Tưởng Tư Viễn, hội trưởng CLB văn nghệ, trên thẻ còn có một cái ảnh, “Vất vả anh rồi, Đông Phương.”
Đông Phương Bất Bại vuốt cằm, tầm mắt đảo qua Bá Nha đang ôm đàn theo sau Lý Mật, thanh âm như thanh thuỷ ngọc vỡ, “Các ngươi cứ thế mà ôm cầm về đây?”
Ba người, “???”
Đầu đầy chấm hỏi nhưng cũng không quên gật đầu.
Khúc Y Nhiên tuy nghi hoặc nhưng vẫn giải thích, “Lý Mật nói thế tiện hơn.”
Biểu tình đạm mạc của Đông Phương Bất Bại trong nháy mắt khẽ nứt, một cây châm bay ra, thẳng hướng Lý Mật.
“Ô ô ô tôi lại làm gì chọc giận anh rồi?”
“Đem cầm về chỗ cũ.” Nói xong càng nhiều dây châm màu sắc rực rỡ (kim có cả chỉ đi kèm) từ lòng bàn tay phóng ra.
“Làm sao thế…. Ngao ngao ngao, đừng phóng đừng phóng nữa, á… tôi đi…tôi đi mà…!!!!” Lý Mật khóc ròng chạy đi.
Khúc Y Nhiên cũng Bá Nha nhìn nhau cười, vốn Bá Nha còn lo không biết có ở chung hòa hợp cùng bọn họ được hay không, nhưng xem hiện tại, có lẽ không khó.
Cho dù là Đông Phương Bất Bại thoạt nhìn lạnh như băng kia cũng không vì ông ra nhập mà thấy không vui. Ngược lại, hắn không giỏi ăn nói mà chỉ gật đầu hảo ý với Bá Nha, xem như phương thức chào hỏi đặc thù của cổ nhân với cổ nhân. Bá Nha trước chui vào trong ngọc thanh thấu đã cảm nhận ấm áp từ ngọc cuồn cuộn không ngừng tẩm bổ, cả người thư sướng. Đông Phương không có vội vã chui vào ngọc mà bay đến bên người Khúc Y Nhiên, thanh âm bằng phẳng, nói ra sự thật, “Cậu không ngăn y ôm cầm mang về.”
“Ừ, thỉnh thoảng xem Lý Mật khóc ròng cũng rất thú vị.” Khúc Y Nhiên cười đặc biệt vô tội. Cậu chắc chắn là không phải đang trả thù Lý Mật vào nhầm lúc cậu đang tắm đấy chứ?
Đông Phương trầm mặc không nói, tay áo đỏ vung lên, giậm chân tại chỗ bay về ngọc, trong không khí thật lâu sau mới truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng của hắn, “Phải là rất thú vị mới đúng.”
“Ha ha a.”
Kẻ đang dùng sức nâng đàn trở về phòng đựng nhạc cụ, Lý Mật khóc ròng tội ngiệp đang càu nhàu, khóc thét không ngừng, ngẫu nhiên còn hắt xì vài cái, xem ra là có người đang thương nhớ đây.
Trường học ban đêm thường tới lui các loại sinh vật linh thể, mọi người đều có thể nhìn thấy một kì quan hài hước, một linh sau lưng bị tinh lọc trên má chảy hai dòng lệ rong biển, mang theo ánh sáng ngọc tinh thuần bay xẹt qua góc trường học.
“Những ngày về sau, chắc sẽ thú vị.” một ông lão thấp bé râu tóc bạc phơ chui từ dưới đất lên, hiếm khi thấy lão không ngáp rã rời mà xoa xoa bộ râu được tỉ mỉ bảo dưỡng.
“Lão Thổ địa, cái gì thú vị thế? Một linh môi sư đến đây, ông cũng sợ nó đem chúng ta thu luôn, làm nơi này lộn xộn lên luôn sao?” một bóng đen theo lão nhảy ra.
Ông lão râu bạc búng ngón tay, bóng đen nhe răng, ôm cái trán bị củng hồng hồng buồn bực nhìn lão.
“Đừng có giả vờ, linh môi sư mới không bắt quỷ, xem ra âm dương sư một trăm năm trước làm nhiều việc ác kia đã để lại cho các người bóng ma không nhỏ.” Ông lão hình như cự kì an tâm, “Không có việc gì, thằng nhóc kia, mới không động đến các ngươi đâu.”
Muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, sau khi tinh lọc thì đã tự do, chỉ cần không làm những chuyện thương thiên hại lí thì tùy tiện ngươi ở lại nhân gian. Đương nhiên, nếu không may bị hắc bạch nhị lão bắt trở về vậy thì chỉ còn cách cưỡng chế đi đầu thai luân hồi thôi.
Dù sao thì sứ giả âm phủ cũng không dễ nói chuyện như linh môi sư ở dương gian.
“Ta khuyên các ngươi nhé, muốn đi muốn ở đều sớm đi lấy lòng cậu ta, nhưng đừng có mà nảy ra những chủ ý quỷ quái gì, vị hồng y quỷ bên cạnh cậu ta là nhân vật đã ghi vào hồ sơ tuyệt đối không nên động vào của địa phủ rồi đó.”
Ông lão rụt rụt cổ, bóng đen sờ sờ cằm, biến mất dưới bầu trời đêm.
Kết quả lão thổ địa vừa định chui xuống đất ngủ bù thì đỉnh đầu bị một bàn chân to hung hăng đạp một cái, cổ tí nữa thì lệch luôn.
“Thằng nhóc khốn nạn nào dám đạp ta? Nói tên mau!”
Vừa đem đàn mang về chỗ cũ lại khóa chắc cửa Lý Mật bay bay buồn bực, “Mình không phải đang bay bay sao? Sao còn đạp phải thứ này nọ được? Kì quái!”
một đêm ép buộc, hôm sau bắt đầu nghênh đón tập quân sự.
Sáng sớm Khúc Y Nhiên đã bị Phương Thiên Trác đào từ trong chăn ra, nói cho đẹp là muốn mời cậu đi ăn sáng, đáp tạ công cậu chăm sóc.
Khúc Y Nhiên ngáp hết một cái lại một cái, tối qua ngủ thật sự trễ, kết quả thật vất vả mới đi vào giấc ngủ lại còn nằm mơ có mộng ma (con ma điều khiển giấc mơ) tiến vào trong mơ của mình mà chào hỏi, hầu như là nói chuyện phiếm cả một đêm, rạng sáng mới khó khăn ngủ được chút. Hiện tại cậu đang mệt mỏi cực kì.
Cũng vì ngủ không đủ nên Khúc Y Nhiên mới không có cơ hội “phát huy” cái trò rời giường bực bội mà phàm nhân không có năng lực thừa nhận kia.
Bị Phương Thiên Trác một đường kéo cậu đến canteen trường học, hai người tưởng là đến sớm nhưng canteen đã sớm chật kín hết chỗ, hàng ngũ xếp hàng mua bữa sáng đã dài ra đến tận cửa canteen.
“Khó trách đàn anh nói nhất định phải dậy thật sớm xếp hàng, tuy là ngày đầu tiên của học kỳ khai trương canteen nhưng thế này cũng quá khoa trương a…” Phương Thiên Trác nhịn không được nhe răng oán hận.
Sớm biết thế tối qua đã đi ra ngoài mua ít bánh trái để sáng nay lót dạ rồi, bụng rỗng đi quân huấn die sớm mất.
Lực chú ý của Khúc Y Nhiên thật ra không đặt ở bữa sáng mà tầm mắt ngóng theo một thân ảnh hồng phấn vừa chớp lên. Đó chính là đàn chị năm 3 Tưởng Tư Viễn.
“Chúng ta trở về đi, còn có một hộp đồ ăn tối qua đúng không, đem hâm nóng lại ăn tạm.” Trước mắt không vội mà tiếp xúc với đàn chị vì cậu…còn chưa có chuẩn bị bánh mật trong tay.
Phương Thiên Trác ngẩn ra, “Hâm nóng kiểu gì?”
Khúc Y Nhiên, “Lò vi ba, ban công bị người nhà tôi sửa thành một phòng bếp giản dị rồi.” bác Lưu còn gửi thư cứ tức đến phát giận rằng phòng ngủ thế mà không có ống dẫn thông khí than.
Phương Thiên Trác, “…”
Hôm qua cậu ta thật là chưa có ngó qua ban công!
Một mỹ nam nhỏ tuấn tú như ngọc, một mỹ nam cao lớn uy mãnh đẹp trai, hai người tuy chỉ lượn lờ ở canteen một vòng vẫn khiến không ít người chú ý.
Khí tràng cyar Khúc Y Nhiên nội liễm không cường liệt nhưng Phương Thiên Trác lưng hùm vai gấu thật sự là hấp dẫn ánh mắt người ta.
“Kia chính là Khúc Y Nhiên!” có người đã nhận ra thủ khoa toàn quốc kì thi đại học.
Tuy rằng tin tức truyền thông đều không đưa tin, ảnh chụp cụ thể của thủ khoa nhưng trên bảng tin trường lại dán ảnh 2×4 của cậu một cách chói lọi.
“Chỗ nào, chỗ nào?”
“Ai nha, đi mất tiêu rồi!”
“Tiếc quá, tôi còn muốn chụp chung ảnh với thủ khoa cơ, quá trâu bò! Làm vẻ vang cả S thị, cậu nói thị trưởng sao lại không khen thưởng, cấp học bổng này nọ?”
“Mấy thứ này chúng mình làm sao biết, nghe nói nhà người ta có bối cảnh.”
“Ế, có bối ảnh như thế nào?” một nữ sinh khinh bỉ nhìn nam sinh vừa nói lời kia, “Lại có bối cảnh thi vào đại học còn có thể gian lận mua đáp án? Người ta là có thực tài đó!”
Trong canteen líu ríu đầy nghị luận, cuối cùng chợt nghe một thanh âm trầm thấp tiếp lời, “Đáng tiếc, lại học văn.”
Vốn đang nghĩ đến học viện sẽ có thêm nhân tài, ai ngờ…
Nghe thấy thế đến ngay cả khoa văn cũng trầm mặc theo, đúng vậy, thủ khoa lí của bọn họ…lại đi học văn…
Phục Hy & Dao cầm: theo sách sử thì đàn vốn do Phục Hy đẽo thành. có một lần, Phục Hy gặp phượng hoàng bay đến dừng chân trên một gốc ngô đồng. cây ngô đồng kia cao ba trượng ba thước, ứng với cõi trời 33 (Trayastrimsa – Cõi trời Đao Lợi do Đế Thích là Thiên chủ, nằm ở trung tâm xung quanh là 32 cõi trời). Theo tam tài Thiên, Địa, Nhân ngăn làm 3 đoạn, lấy đoạn trung gian ngâm vào nước chảy 72 ngày, dựa theo 72 tiết khí hậu (cứ 5 ngày 1 ‘hậu’, 3 ‘hậu’ một ‘khí’, 6 ‘khí’ 1 ‘gian’ – mùa, 4 mùa 1 năm, 1 năm 42 tiết 72 hậu) sau khi vớt lên hong khô, chọn ngày lành chế thành nhạc cụ. Nhờ thợ thủ công giỏi Lưu Tử Kỳ gọt thành nhạc cụ. Gọi là Giao Trì chi nhạc (niềm vui cung Giao Trì của Vương Mẫu nương nương), tên gọi đàn Dao. Dài ba thước sáu tấc sáu phân, chia theo chu thiên, 360 ngày, trước rộng 8 tấc, dựa theo 8 tiết, sau rộng 4 tấc, dựa theo 4 mùa, dày 2 tấc, dựa theo 2 cực âm dương.
Có đầu kim đồng, thắt lưng ngọc nữ, lưng tiên nhân, ao rồng, đầm phượng, khung ngọc dây vàng. ban đầu có 5 dây dựa theo ngũ hành, có 5 âm: cung thương giác chuỷ vũ. sau khi Chu Văn vương bị tù ngục, ăn thịt Bá Ấp Khảo (xem/đọc Na Tra/Phong Thần Bảng thì biết), thêm 1 dây đàn gọi là dây văn, thanh âm ai oán. Sau khi Vũ Vương phạt Trụ, thêm một dây đàn gọi là dây võ. Đầu tiên là có 5 dây thiên địa quân thân sư, sau thêm 2 dây văn võ, gọi là văn võ thất huyền cầm.