CHƯƠNG 30,TẬP QUÂN SỰ1
Đem mấy thứ chuẩn bị cho tập quân sự như mấy dụng cụ rửa mặt bỏ vào balo nhỏ, Khúc Y Nhiên rất nhanh đã thu thập xong, nhưng Phương Thiên Trác là từ nơi khác đến, về phương diện chuẩn bị đồ dùng cuộc sống này cậu ta hoàn toàn không toàn diện bằng dân bản địa là Khúc Y Nhiên, cậu ta không có balo.
Vì thế balo con sóc của Khúc Y Nhiên liền chật ních đồ dùng của hai người. Phương Thiên Trác nhìn cái balo phá lệ chói mắt kia mà có cúi đầu nín cười, không chỉ đầu con sóc là lập thể, đến cái đuôi xù lông kia cũng là lập thể, Khúc Y Nhiên lại đeo nó sau lưng, thấy thế nào cũng giống… phì cười, “Ha ha a, xin hỏi cái balo này là cậu mua à, Y Nhiên?
Khúc Y Nhiên bị cậu ta cười đến kì quái, “Không phải..có chỗ nào không đúng sao?”
“Như vậy, lại là anh cậu mua?” thằng nhóc này chẳng lẽ không phát hiện cái balo này quá đáng yêu sao? Nếu là nữ sinh đeo thì không sao nhưng mà cậu ta là nam sinh đó!
Có nam sinh nào sau lưng đeo con sóc lông xù lượn lờ quanh trường học không?
Được rồi, thật ra là có, chính là cậu Khúc Y Nhiên!
Khúc Y Nhiên vẫn ngơ ngác, “Là anh tôi mua.”
Phương Thiên Trác che miệng, “Khụ, được rồi, cậu thấy nó rất bình thường?”
Khúc Y Nhiên vẻ mặt như thật, “Như vậy, xin hỏi nó làm sao không bình thường?”
Nụ cười của Phương Thiên Trác treo cứng bên miệng, liếc Khúc Y Nhiên che trán không nói gì, quên đi, tôi thua!
Hai người một đường không nói chuyện, đến chỗ báo danh quân sự trước thời gian 5’, sân thể dục B của trường.
Khúc Y Nhiên là do thói quen nên trầm mặc im lặng, Phương Thiên Trác một đường vẫn rối rắm nhìn vào cái balo con sóc của cậu, bởi vì càng ngắm càng thấy con sóc này giống biểu tình mà Khúc Y Nhiên lúc vô tình lộ ra. Người nào đó ngoài ý muốn đã biết sự thật.
Nhưng mà sau khi báo danh quân huấn xong, mọi người chỉnh tề xếp thành hàng trên sân thể dục B, trong khoảng thời gian này người của HSV chủ động tìm đến muốn biết tên tiết mục của bạn Thủ khoa, thuận tiện đưa cho cậu tờ “phát biểu của tân sinh viên” do chủ tịch HSV tự tay viết.
Thành viên ban tuyên truyền nhao nhao lên không dám tin vào lỗ tai mình, lại hỏi lần nữa, “Đàn em Khúc, cậu muốn…đánh đàn cổ?”
“Đúng vậy, học trưởng.”
“Cậu xác định?” Bạn học trưởng nhìn Khúc Y Nhiên với ánh mắt vô cùng tế nhị. Tiết mục của tân sinh viên mỗi năm kì thật đều rất cố định, đơn giản chỉ có hát, thể loại trữ tình hay vui vẻ gì đó…
Tuy rằng loại hình ca khúc không giống nhau nhưng là vì mỗi năm đại biểu tân sinh đều bị chụp mũ là “Nhân vật phong vân tương lai của trường học” nên mỗi lần hát không khí đều vô cùng sôi động, lũ tân sinh đều phi thường nể tình mà cổ vũ.
Ghê chưa, học sinh mới năm nay lại càng thêm trâu bò, thành tích khối tự nhiên đứng đầu cả nước, lại cố tình báo danh học khoa văn, giờ lại báo lên một tiết mục văn nghệ nội hàm như vậy, người ta căn bản không thích đi theo con đường mòn nhàm chán kia!
Cơ mà, đàn cổ? Đó là cái thứ đồ chơi gì thế? Được rồi theo mặt chữ thì có thể đoán đó làmột loại đàn!
Là đàn tranh sao? Hẳn là không phải đâu…
Muốn nhạc đệm không? Người ta nói không cần!
“Độc tấu đàn cổ? Hình như trường mình không có đàn cổ, bạn học Khúc cậu tính tự chuẩn bị?”
“Không, trường học có mà.” Khúc Y Nhiên dừng một chút, nói, “Phương diện nhạc khí em sẽ tự nghĩ biện pháp, cảm ơn bản thảo của đàn anh.”
“A…không có gì.” Người nào đó sờ sờ cái mũi không hề chột dạ nhận lời cảm ơn của đàn em, lúc này căn bản là đã quên chính mình chỉ là chân truyền tin, bản thảo kia căn bản không phải là do hắn viết.
“À, đúng rồi, bản thảo này lúc lên sân khấu đọc có thể nhìn vào, khụ… nếu không sợ mất mặt.” Hắn nghĩ tới lúc mình hỏi vấn đề này rước lấy những ánh mắt khinh bỉ, vô tội nhún vai, tiếp tục nói, “Đừng khẩn trương, không có chuyện gì đâu.”
Kì thật hắn chưa nói, hạng mục diễn thuyết này là giai đoạn khảo hạch bí mật đầu tiên của HSV. Cái gọi là ưu tiên miễn xét tuyển, nói cách khác chính là —khảo hạch càng nghiêm khắc hơn, yêu cầu so với thành viên thông thường còn nhiều hơn.
“Vâng.” Khúc Y Nhiên cười tủm tỉm bỏ tập bản thảo dày hơn 10 trang vào balo sóc con xù lông.
Bản thảo dày như thế cậu đương nhiên là muốn cầm đọc,chẳng lẽ phải học thuộc?… phiền phức…
Cơ mà cầm đọc ai nói nhất định phải là chính mình cầm bản thảo đâu?
‘Lý Mật.’
‘Có!’
‘Đến lúc đó giúp tôi đọc lại bản thảo.’(LM đọc rồi Y Nhiên nói lại)
‘OK!’ Lý Mật phvô cùng sung sướng, rốt cục Khúc nghĩ đến mình đầu tiên mà không đi tìm Đông Phương đại nhân hỗ trợ.
Lí quỷ điên điên khùng chui vào balo khẩn cấp muốn moi bản thảo xem trước, trong ngọc một áo trắng một áo đỏ, hai người ngồi đối diện nhau, áo đỏ đang nhắm mắt dưỡng thần, áo trắng bình tĩnh thưởng trà [trà ở đâu ra?]
Bá Nha buông chén trà, nhẹ giọng nói, “Đông Phương Bất Bại, là Đông Phương giáo chủ mà thế nhân vẫn truyền tụng đó sao.”
Đông Phương vẫn ngồi im như trước, “Phải, thì như thế nào.”
Bá Nha mặt màycong congcười rộ lên, rót cho Đông Phương một chén trà, để trước mặt hắn, chuyển đề tài, “Bọn họ đều là những đứa nhỏ thực đáng yêu.” Chân thành, thiện lương.
Lấy tuổi của Bá Nha cộng thêm quãng thời gian phiêu đãng trên nhân gian của ông mà nói, kêu Lý Mật với Khúc Y Nhiên là đứa nhỏ cũng không đủ, Thậm chí kêu cháu chắt cũng không có vấn đề gì.
Đông Phương không nói gì chỉ nâng lên chén trà, nhẹ nhàng thưởng thức.
Hết thảy đều không có nói ra.
Tập quân sự chính thức mở màn.
Bahuấn luyện viên phụ trách hai đội ngũ, đội ngũ dựa theo số bắt thăm được, không giống như tập quân sự thời trung học dựa theo lớp.
Đây cũng coi như nét độc đáo truyền thống, xáo trộn tân sinh viên các ngành lên rồi đem chia chúng vào những đội ngũ nhỏ khác nhau, kết giao bạn bè khắp trường, chứ không muốn chỉ giới hạn trong học viện của mình.
Khúc Y Nhiên và Phương Thiên Trác là do cùng lúc báo danh nên số thứ tự cách xa nhau, cơ bản không có khả năng ở cùng nhau, nhưng thật ra Ngụy Tấn hai ngày nay chưa thấy mặt lại cùng đội với Khúc Y Nhiên.
Ngụy Tấn từng là người có màu tóc bình thường duy nhất trong “F4 của trường trung học thí điểm”, cũng là người sớm nhất mà Khúc linh môi sư coi là bạn tốt.
Khác với Cao Tuấn dạ dày to lại quen thói động kinh cả ngày với Phương Ngôn luôn có chút thần bí tâm tư nặng nề kia, Ngụy Tấn là một cậu thanh niên vô cùng sáng sủangay thẳng, nhất là lúccười rộ lên, làm người ta sinh ra hảo cảm.
Phương Ngôn và Cao Tuấn là bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Ngụy Tấn và Khúc Y Nhiên cũng thế, bọn họ từ nhỏ đã học cùng lớp, có thể nói Ngụy Tấn chính là người tận mắt chứng kiến quá trình biến đổi tính cách của Khúc Y Nhiên.
Cho dù là bình thường hay bất thường, hay là nửa nọ nửa kia như bây giờ … thì Ngụy Tấn vẫn như trước là bạn tốt nhất của Khúc Y Nhiên.
“Y Nhiên.” Ngụy Tấn luôn rạng rỡ như ánh mặt trời nay lại ủ rũ chào cậu, quanh mắt đen một vòng, nhìn qua có vẻ đang rất buồn ngủ. Khúc Y Nhiên vừa thấy là bạn tốt thì nở nụ cười, có chút lo lắng cho tình trạng của cậu ta, “Mấy ngày rồi chưa ngủ? Lại ham chơi game?”
“Làm gì có! Máy tính của taobị mất rồi, hừ! Nhắc tới lại tức!” Ngụy Tấn hận đến nghiến răng ken két, nghe qua hơi bị dọa người, “Nhà củatao không biết điên cái gì, nói tao vào học ở đại học A hoàn cảnh lạ lẫm, lại còn không học cùngkhoa với mày nên đến nhờ một người con của bạn tốt ba tới để ý tao, nói cái gì mà hắn cũng họcy, đối với tương lai kế thừa bệnh viện của tao cũng có giúp đỡ… Mie, mày có biết ổng là ai không? Chính là chủ tịch HSV biến thái trường mình ấy! Tối nào cũng giám sát tao học! Lại còn khoá máy tính của tao vào tủ! Đấy là còn chưa có khai giảng nhá!”
“Đàn anh, chủ tịch …HSV?”
“Đúng vậy.” Ngụy Tấn khóc không ra nước mắt, hai ngày này cậu ta bị kẻ BT kia tra tấn thật thảm, “Ổng còn bắt tao tối qua viết hơn 10 trang bài phát biểu, không viết xong sẽ không cho ngủ, má ơi, vì cái méo gì mà bắt ông đây viết phát biểu cho tân sinh viên, đáng chết! Y Nhiên à, mày trăm vạn lần đừng gia nhập HSV, nhớ kỹ, về sau nhìn đến bọn hội viên HSV phải trốn thật xa! Rặt một lũ BT! Biến thái! Chủ tịch, phó chủ tịch cũng không phải thứ tốt lành gì!”
“…” Khúc Y Nhiên toàn thân bị trúng đạn yên lặng quay đầu.
Thì ra cái bản thảo kia là cậu viết. Còn nữa…tôi đã “bị bắt gia nhập” HSV rồi.
Nhìn hắnkích động lại oán giận thế, Khúc Y Nhiên quyết định tạm thời không lửa cháy đổ thêm dầu đi kích thích hắn.
Có một số việc là nhất định, trốn cũng không thoát. Đúng vậy, trốn không thoát.
Giờ phút này, màn hình di động màu trắng không tiếng động chớp nháy trong balo sóc con, là một tin nhắn mới, đến từ—anh trai.
Lý Mật vốn đang thu nhỏ chui trong balo xem bản thảo trong lúc vô tình phát hiện ra ánh sáng đang không ngừng nhấp nháy, vì thế nhẹ nhàng ấn nút, kết quả… được rồi, còn phải trượt để mở khoá màn hình?
‘Anh Khúc, di động sáng.’
‘Thế ak.’ Khúc Y Nhiên mở balo lấy ra di động ra trượt mở.
“Lúc này còn xem di động cái gì? Nhanh lên, còi tập hợp đã vang mấy lần rồi! Nghe nói huấn luyện viên so với chủ tịch còn BT hơn!”
Ngụy Tấn nóng vội kéo cậu đi.
Kết quả tin nhắn vừa mở không thấy, Khúc Y Nhiên đã bị nhanh như chớp túm đi mất rồi.
Di động lúc này nằm lăn lóc trên cái gối đầu trong phòng ngủ 8 người, tin nhắn đang được mở, Lý Mật tò mò nhìn qua.
[Tối hôm 20 qua xem Nhiên Nhiên biểu diễn ở trường.]
=□= anh Khúc à, anh biết tin tức cũng nhanh thật…
“Boss, tối 20 lịch trình của anh đã an bài xong xuôi hết rồi, anh xem…” em dai Mary cung kính dâng lên muốn tổng giám đốc nhà mình một lần nữa an bài những chuyện quan trọng.
Ai ngờ Khúc Lăng Phong xem cũng chưa xem liền trực tiếp khoát tay bảo hắn rời đi, “Không cần nhìn, toàn bộ đều hủy đi,”
Mary, “…”
Lâm Phong đang nằm trên sofa trong văn phòng Khúc Lăng Phong rắc rắc cắn táo ăn nghe ‘bạn tốt’ nhà mình quyết đoán trực tiếp như vậy, đầu đầy chấm hỏi tự bò dậy, “Chú mày kẻ cuồng công tác cuối cùng đã thông suốt? Chuẩn bị đi hẹn hò?”
Khúc Lăng Phong tà mắt liếc hắn một cái cũng không có vặn lại, mặc kệ bên kia còn đang rối rắm, phân phó em dai Mary, “Hôm 20 đặt một bó hoa đem đến văn phòng cho tôi.”
Em trai biểu diễn tự nhiên là phải tặng hoa cổ vũ rồi.
Khúc gia ca ca nguyện ý chủ động đảm nhiệm nhân vật đến cổ vũ.
Vì thế Lâm Phong cũng rối rắm đi theo, hắn hình như sắp biết được trò gì đó hay ho.