CHƯƠNG 31,TẬP QUÂN SỰ 2
Có một số việc đúng là bị Ngụy Tấn nói trúng rồi, phụ trách tiểu đội của hắn và với Khúc Y Nhiên quả thực là một trong 3 huấn luyện viên “có tiếng” bt. Một giáo quan cưỡng chế tịch thu mũ của mọi người, dẫn hai đội ngũ ra một nơi hoàn toàn không có bóng cây.
Một giáo quan khác từ trong túi quần thần kỳ rút ra một bộ bài lơ khơ, đương nhiên không phải để chơi tiến lên mà là nhẹ nhàng đặt nó lên đỉnh đầu mỗi người. Vì thế mới có cảnh từng tân sinhđứng im không nhúc nhích dưới trời nắng, trên đầu là một quân bài mỏng manh.
Mười phút một vòng, bài mà rớt thì phạt làm lại ba lần.
Bt a
Đương nhiên cũng có người sẽ nói, mười phút cứ nhịn từng tí một là qua thôi mà?
Như vậy, giáo quan cuối cùng sẽ dùng ánh mắt loé sáng đi qua đi lại, ông này không thích gì chỉ thích thình lình đứng sau lưng người ta đá một phát, sửa đúng những tư thế đứng không chuẩn, khiến bạn một động tác dư thừa cũng không thể có.
Ông ấy cố tình không thích nói chuyện, mặt nghiêm lạnh như băng, môi mỏngmím chặt, thấy ai không vừa mắt trực tiếp nhấc chân đá, hành động lúc nào cũng hữu hiệu hơn nói mồm.
Cho nên, bài rơi đến tột cùng là trách HLV hay trách chính bạn đây?
Ngụy Tấn cắn chặt hàm răng, dáng người cao ngất thon dài, mắt nhìn thẳng tắp về phía trước, một thế đứng tiêu chuẩn.
Ngụy gia xem như có truyền thống hành y, Ngụy Tấn cũng giống như rất nhiều đứa nhỏ sinh ra tại đại gia tộc, từ rất nhỏ đã được định sẵn con đường tương lai, không thể thay đổi, không thể cự tuyệt, hắn lại là con trai độc nhất trong nhà, như vậy chắc chắn phải kế thừa bệnh viện của gia đình.
Cho nên dù hắn vô cùng muốn đăng ký vào khoa máy tính nhưng vẫn không có cách nào phải chọn khoa y.
Hắn có khi rất hâm mộ Khúc Y Nhiên, Khúc gia sản nghiệp rộng khắp, trong nhà lại có một anh trai từ rất sớm đã xông pha lập nghiệp tại một mảnh trời riêng bên nước ngoài, làm một đứa em cả ngày không có gánh nặngthật sự rất hạnh phúc.
Không giống hắn, trọng trách nặng nề.
Ngụy gia ngoại trừ hành nghiệp y, kỳ thật trong quân đội cũng có chút nền tảng, chẳng qua so với Khúc gia chân chính là cán bộ cao cấp thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Mồ hôi từng giọt tích trên trán một đường chảy xuôi vào trong áo, Ngụy Tấn nheo mắt đánh giá tư thế đứng tiêu chuẩn cách đó không xa, là Khúc Y Nhiên mà một giọt mồ hôi cũng chưa đổ.
Hắn đứng thẳng đứng ổn toàn bộ là do anh họ trong quân đội tàn phá mà ra, vậy Y Nhiên thì do đâu?
Thằng nhóc này bình thường đứng cũng không thẳng, ngồi cũng không đúng, suốt ngày có cái thói bắt chéo chân, mùa hè thì xách đôi guốc gỗ ra đường cái lượn lờ, đến lái xe cũng không cho phép đi theo…
Ơ? Sao mà cứ cái hình ảnh này hình như rất lâu rồi chưa có xuất hiện?
Mùa hè năm nay, Y Nhiên giống như một lần cũng chưa xài guốc gỗ.
Mùa hè năm nay, Y Nhiên đem tóc nhuộm thành cái màu đen nó khinh nhất.
Mùa hè năm nay, Y Nhiên ma xui quỷ khiến thi đỗ thủ khoa cả nước… hết thảy đều thay đổi từ mùa hè năm nay.
Ngụy Tấn đột nhiên có chút vui mừng, xem ra thằng nhóc cầm súng đồ chơi dí sau mông mình năm nào đã trưởng thành rồi.
Thời kì Khúc Y Nhiên phản nghịch nhất, rất nhiều người không chịu nổi tính cách ác liệt của nó, đến cả Cao Tuấn cũng có một lần bị Khúc Y Nhiên đánh, lôi kéo cả Phương Ngôn, ba đứa đánh nhau thành một đoàn. Nhưng mà Ngụy Tấn lại thủy chung không oán đi theo bên nó, có đôi khi còn im lặng thay nó thu dọn tàn cục, san bằng chướng ngại.
Hắn thủy chung cho rằng Y Nhiên thực ra không “cặn bã” như vậy.
Giống như từ rất sớm hánđã cảm thấy, Khúc Y Nhiên là một thiên tài phương diện tự nhiên…vậy.
“Nghiêm! Nghỉ tại chỗ 5’.”
Cùng với giọng cười thấp của HLV, mọi người giống như một nắm cát tản ra, một đám tan rã hết, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, đến nữ sinh cũng không ngoại lệ.
“Đệt, giờ mới cho nghỉ.”
“Ô ô ô, tao rớt bài hai lần, thế nào cũng bị phạt một tiếng.”
“Tự thấy đủ đi, bố đây rớt 3 lượt…”
Một đám kêu rên không ngừng, khóc không ra nước mắt.
Kì thật đứng nghiêm cũng chả tiêu hao thể lực nhưng mà vừa động thì có HLV, nhiệt độ ngoài trời thì 33 độ 5, trên đỉnh đầu thì có mặt trời chói lọi, má ơi!
Nhất là còn có một HLV thích đá lung tung, thình lình đứng sau lưng đá một phát, nước tiểu còn tí nữa thì bị dọa ra huống chi là giữ được lá bài trên đầu?
“Người nào trong đội mình chưa rớt bài phát nào?”
“Ơ, có người như vậy tồn tại sao?”một nữ sinh trực tiếp dùng tay áo lau mồ hôi không dám tin hỏi.
Lúc này bất chấp cái gì hình tượng, mặt mũi, may mà buổi sáng có bôi kem chống nắng nhưng mà…nữ sinh nội ngưu đầy mặt vuốt mồ hôi.
Kem chống nắng không chống nước a, khóc thét (aka, bôi kem chống nắng nhưng mồ hôi ra + lau mồ hôi -> trôi hết rồi. =.=)
Lúc này một thằng đeo kính đột nhiên xông ra, “Ai bảo không có, tao đứng ngay bên cạnh thằng đó, bài chưa rơi phát nào, hâm mộ muốn chết.”
Chính hắn đáng nhẽ cũng không bị HLV đá đâu nhưng tiểu nữ sinh bên cạnh bị đá một phát làm hắn giật mình, kết quả bài bay xuống…
Thật là đen đủi mà.
Tụ tập cũng một chỗ này đều là một lũ học cùng phổ thông với nhau, cậumột câu tôimột câu, nói xong liền đem lực chú ý phiêu về một thân ảnh gầy gầy đang nói chuyện phiếm.
“Sao tao cảm thấy, cái thằng nhóc gầy gầy kia rất quen mắt?”
“Nhìn quen mắt là đúng rồi, tao đoán toàn trường không ai là không nhìn cậu ta quen mắt.” Cái thông báo nhỏ về Khúc Y Nhiên dán tại bảng tin trường đã bị người ta xem nát rồi.
“Đệt, thật sự là Thủ khoa! Tao đột nhiên lại nhìn thấy ánh sáng hi vọng, thủ khoa thế mà cùng tổ với bọn mình! Cùng đãi ngộ mà!”
Có người nghi ngờ hỏi, “Thủ khoa rớt mấy lần?”
Một lúc lặng im, sau có một âm thanh mỏng manh nói ra sự thật, “Hình như…một lần cũng chưa rớt.”
“…”
Thủ khao quả thật nghịch thiên! Thủ khoa V5!(uy vũ/victory)
“Y Nhiên, bạn cùng phòng mày thế nào?
“Từ D thị đến, người cũng rất nhiệt tình.” Cũng rất thần bí.
Ngụy Tấn sụ mặt, lấy tay lau cáiđầu đầy mồ hôi, “Sớm biết thế sống chết gì cũng phải ở cũng với mày, bây giờ thì cái tên bt kia đã đem cuộc sống của tao phá hỏng rồi. Tao mới nghĩ đến việc ở cùng hắn bốn năm liền tức. Hắn vốn năm tư đã sắp tốt nghiệp, ai ngờ lại làm trợ giảng, còn muốn ở trường 3 năm nữa, a!!!”
“Người anh em, nén bi thương.” Khúc Y Nhiên vỗ vỗ vai cậu ta.
Kì thật, có thể đây cũng không phải chuyện xấu gì.
Khúc Y Nhiên có chút kinh ngạc phát hiện, trên ngón tay nhỏ bé của Ngụy Tấn có buộc một sợi tơ hồng tinh tế, “Ngụy Tấn, trước tiên cứ chúc mừng mày.”
Có thể hiện hình tơ hồng đều là tình duyên ba kiếp, duyên phận trời định, chắc chắn sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Ngụy Tấn lại ngẩn ngơ, ác độc đấm cậu một quyền, “Thằng khốn nạn dám chúc mừng ông! Mày đã không ra mồ hôi ông đây cọ cho mày một thân mồ hôi! Xem chiêu – “
“Ha ha, xù lông rồi.” Đây là từ Bá Nha phiêu bạt thật lâu ở hiện đại mới học được, mà kẻ xù lông trong lời bình của Bá Nha thường xuyên là Lý Mật.
Biểu tình Ngụy Tấn lúc này cùng lúc Lý Mật bị Đông Phương bắt nạt cũng không khác mấy, Khúc Y Nhiên cười tủm tỉm nhận một đấm không nặng không nhẹ của cậu ta, hai người cuối cùng cười thành một đoàn. Khuôn mặt đẹp trai tươi cười vô tình hình thành một loại cảnh đẹp, tiện thể sát thương ngoại giới.
Đồng thời cũng có kẻ không hiểu phong tình, tỷ như ba vị HLV trong tổ ba kẻ BT.
Một người còn hỏi người khác, “Chúng ta có phải là phạt không đủ ác không?”
Một người khác cũng kì quái, “Chúng ta có phải là cường hóa độ mạnh yếu chưa đủ?”
“Thế mà còn có đứa cười nổi? Lại còn cười vui vẻ đến thế?”
Kết quả mỗi người đều bị kí đầu 1 phát, “Đủrồi, phần tử trí thức không giống với chúng ta, đừng đem tính tình thối tha của mấy người phát trên người mấy đứa nhỏ.”
Hai người trầm mặc, “…”
Thủ lĩnh, kẻ đi tới đi lui đá người cũng đâu phải bọn tôi. o.O
Thời gian nghỉ ngơi có giây lát liền hết, hai đội ngũ chỉ có ba người là không làm rơi bài lần nào, cũng chỉ có ba người này được đúng giờ đi ăn cơm trưa, những người khác đều bị phạt đứng tại chỗ thêm thời gian, xong xuôi mới có thể đi lấp đầy bụng.
Trừ bỏ Ngụy Tấn cùng Khúc Y Nhiên thì người còn lại khá bất ngờ lại là nữ sinh.
Mọi người đều nhìn qua một lượt, nữ sinh này bộ dáng rất xinh tuy bị ánh mặt trời độc ác chưng cho khuôn mặt đỏ bừng nhưng mặt mày vẫn thủy chung mang nét cười, có khí chất mỹ nữ.
Thời gian kế tiếp là tập đội ngũ, nhóm tân sinh ‘đau đớn’ lại bị ba vị HLV kia hành hạ một hồi.
Nhấc chân phải chỉnh tề, bước chân phải vừa phải, yêu cầu đội ngũ phải đều bước, ai đi nhanh hơn đi lại một lần, cho nên mỗi lần có kẻ hoặc lỡ đi nhanh hơn hoặc chậm hơn đều nhận được những ánh mắt rửa tội ai oán.
Mọi người đều đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, lại còn phải chịu phạt xong mới có thể đi ăn cơm liền cười không nổi.
Lý Mật cùng với hai cổ hồn khác chen chúc trong ngọc, mới đầu còn có thừa hơi ló đầu ra nhìn, sau khi bị mặt trời chiếu cho nửa ngày thì không buồn hé răng, ngã ngồi trong ngọc nóng thè lưỡi.
Cuối cùng không nhịn được nữa bạo phát, “Này cũng quá khốn nạn, a a, mấy người không cảm thấy rất nóng sao? Sớm biết thế này đã chẳng chạy từ phòng ngủ đến đây, ở đó mát mẻ nằm thật sướng, toàn KTX cũng chả có ai.
Đông Phương đang cầm một cuốn sách cổ xem xét, mí mắt hình như giật giật, với kẻ nào đó sói tru quỷ gào đã quen rồi.
Bá Nha mỉm cười nhìn con quỷ đang chật vật kia mà nói, “Lòng yên tĩnh tự nhiên thấy mát”
Đệt, loại chuyện hoang đường này ai tin? Quỷ cũng không tin.
Lý Mật trong lòng hết sức bất bình, vì sao cùng là quỷ mà hai người kia không làm sao? Mà mình lại thấy nóng muốn chết muốn sống thế này?
Không công bằng mà!
“Anh Khúc, rốt cuộc là vì cái giề?” quỷ thò đầu ra ngoài hỏi.
Kết quả Đông Phương phóng một cây châm qua, quỷ rất nhanh đã che mông chui trở lại, “Anh không thể đổi chỗ phóng châm à!” lần nào cũng chuyên môn phóng đúng trọng điểm, một chút tiết tháo cũng không có!
Nếu giáo chủ đại nhân biết Lý Mật nghĩ như vậy nhất định sẽ còn phóng ác độc hơn.
Tiếp theo chợt nghe thanh âm Khúc Y Nhiên giống như thanh tuyền, chậm rãi chảy vào trong ngọc, “Tất nhiên là không giống rồi, cậu là một linh đã qua tinh lọc.”
Lý Mật mới chết mấy năm? Còn hai người kia lại đã chết mấy năm?
Đạo hạnh không đủ, tư lịch còn thấp.(tư cách và từng trải)
Tuy nói rằng tổ hợp ba kẻ kì quái mới ở chung với nhau không lâu nhưng cảm xúc sâu sắc, ánh mắt tăm tối của Bá Nha lại rút đi rất nhiều, tươi cười đã tự dưng tăng thêm nhiều.
“Lý Mật, lộ quần lót rồi.” Ngón tay tinh tế thon dài của của Bá Nha điểm nhẹ phía sau nơi nào đó.
Lý Mật lập tức ôm mông, cuộn mình thànhmột đoàn chạy về cái ổ nhỏ của mình.
Cái viên ngọc này… đã biến thành cái bộ dáng gì đây.
Khúc Y Nhiên cười cười, đem lực chú ý từ trong ngọc thu về.
Huấn luyện buổi sáng cơ bản đã xong, như người không mắc sai lầm là có thể đi canteen ăn cơm.
Làm người ta hâm mộ ghen tị chính là Khúc thủ khoa, không những có thể đi ăn cơm đúng giờ mà phơi nắng đến giữa trưa thế mà lại không đổ mồ hôi.
Hai má hơi phiếm hồng, trên trán một tầng mồ hôi mỏng, không nhìn kĩ căn bản nhìn không ra, quần áo cũng không lộ ra mồ hôi, cái cổ trắng tinhkhô ráo, một vết nước cũng không có.
Nghịch thiên quá, đến tột cùng là tuyến mồ hôi có phát triển không vậy?
Dưới hàng đống con mắt lén lút, Khúc Y Nhiên đã dìu Ngụy Tấn người ướt như mới vớt từ sông ra đi từ lâu rồi.
Quàng cánh tay đầy mồ hôi mà Khúc Y Nhiên một chút bất mãn cũng không có.
“Còn chịu được không?” thân hình gầy yếu mà lạikhoẻ dị thườngdìu thân hình cao to của Ngụy Tấn.
Ngụy Tấn hừ nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài, “Chống đỡ xuống đến canteen là không thành vẫn đề, saocậu phát hiện chân tôi bị chuột rút thế?”
“Lúc tập đội ngũ.”
“À.” Thì ra lúc mình vừa bị chuột rút đã bị nó phát hiện.
Đại bộ phận sức nặng của thân thể đều đặt trên người Khúc Y Nhiên, thấy đã gần đến canteen, hai người nhanh chóng tìm một bàn trống ngồi xuống, Ngụy Tấn trực tiếp đá bay giầy, ôm đùi xoa như điên.
“Đau chết ông rồi!”
“Đáng nhẽ lúc nãy nên báo cáo.” Khúc Y Nhiên quétmột vòng cửa sổ canteen, vẫn chưa đến giờ ăn cơm đâu.
Ngụy Tấn nhỏ giọng thì thầm, “Còn không phải là muốn sớm cùng cậu đi ăn cơm sao.”
Cùng tổ với bọn họ là nữ sinh không làm rơi bài lần nào, bộ dạng cô ta rất hợp gu của Y Nhiên, thằng nhóc này lại cực kì trọng sắc khinh bạn… Ngụy Tấn trong lòng hừ hừ, cậu ta cũng không muốn cũng lưu lại với một đám để bị hành xác.
Không phảicậu ta khinh thường kết giao bạn bè bình thường nhưng đây là tật xấu từ nhỏ đã được gia đình bức ra, người bình thường không phù hợp tiêu chuẩn gia thế không để vào mắt đều bị họ tự động loại bỏ ra khỏi phạm vi kết giao.
Dần dầncậu ta cũng quen cuộc sống chỉ có mấy đứa bạn thân.
May mắn, cũng không thấy cô độc.
May mà lần này không phải một mình mình đến đại học A.
Lần đầu tiên Ngụy Tấn bị chuột rút nên không có kinh nghiệm, xoa lung tung cũng không không có hiệu quả gì.
Khúc Y Nhiên lại vô cùng thuần thục tìm đúng vị trí giúp cậu ta bóp vài cái, Ngụy Tấn nhất thời thấy đỡ hơn, cơ chân vẫn bị căng đã thoáng chốc thả lỏng.
“Cảm ơn mày, Y Nhiên, cũng là mày lợi hại.”
“Không có gì, trước kia tao hay bị như vậy.”
Linh môi sư nhiều người đoản mệnh, thế chất yếu, trước đây cậu hay bị âm phong làm cho chân đông lạnh bị chuột rút, về sau lớn lên thân thể khỏe mạnh lên một ít tình huống mới có chuyển biến tốt.
Ngụy Tấn trong lòng hiểu rõ, trước kia Y Nhiên quả thật hay bị ốm, Khúc gia vì thế đã cố tình thành lập một phân đội nhỏ chuyên chữa bệnh cho gia đình.
Nhưng mà hắn vỗ mạnh lên vai Khúc Y Nhiên, làm cậu run lên một chặp, Ngụy Tấn lại tươi cười hớn hở nói, “Yên tâm, bạn mày sau này học xong sẽ làm bác sĩ riêng cho mày.”
“Được, tao sẽ chờ.” Biểu tình sóc con không tự giác hiện ra.
Ngụy Tấn bị cậu cuốn hút cũng nở nụ cười, cúi xuống đi lại giầy, “Xong rồi, ăn cơm ăn cơm!”
Hiện tại ăn cơm là lớn nhất, mấy thứ trọng trách này nọ vứt thứ hai đi!
“Ông muốn ăn phần cơm thịt bò lớn nhất!”
“Hình như chỉ có cơm trộn canh thịt bò thôi.” Thật sư không thể trông cậy thức ăn lúc tập quân sự có thể tốt đẹp được bao nhiêu.
“…”
Sự thật, thường tàn khốc như vậy.