Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 32: Chương 32: tập Quân Sự3




CHƯƠNG 32,TẬP QUÂN SỰ3

Quân huấn như địa ngục cứ thế giằng co hai tuần, đứa nào cũng như rớt mấy tầng da, bị tra tấn từ trong ra ngoài đến không còn hình người, vừa gầy vừa đen.

HLV bt, thời tiết càng bt, thời tiết mưa dầm như chúng tân sinh trông đợi đã lâu căn bảnkhông hề xuất hiện, không ít nữ sinh vì thế làm một đống rối cầu mưa nhưng thực đáng buồn là mặt trời rực rỡ vẫn chưa ngừng chiếu bao giờ.

Đậu má, KTX 8 người một phòng còn không có nhà tắm là khốn nạn cỡ nào đây!

Giờ này phút này, rất nhiều kẻ mới giật mình phát hiện, điều kiện trong KTX trường học là hậu đãi cỡ nào, tốt đẹp cỡ nào!

“May mắn chỉ còn mỗi hôm nay, bằng không…ai…”

“Mình thiếu chút nữa đã ngĩ phải bò ra khỏi sân tập.” Nữ sinh nào đó đầy mặt lo lắng soi cái gương nho nhỏ, “Đây là mình sao? Ô ô, Tiểu Hàn, cậu xem mặt tớ có khác gì củ tam thất không?

“Tam thất thì tam thất chứ sao, lúc về đắp mặt nạ dưỡng trắng vẫn có thể cứu vãn chút đi?” Cô gái bị cô gọi là tiểu Hàn chịu đựng cả người không khỏe ai thán nói, “Bà nó méo biết sao mà hết lần này đến lần khác lại đến tháng chứ, không có các baby nước ấm đường đỏ, tập quân sự hết thì cũng xong nợ!”

Đến trễ vài ngày cũng có chết đâu cơ chứ.

Ngụy Tấn động đậy thân thể rúc về phía Khúc Y Nhiên.

“Bằng không bọn mình đổi chỗ khác nghỉ ngơi đi.” Phụ cận toàn bà chằn không à, đề tài lại “mẫn cảm” như vậy.

Lúc báo danh thì toàn nhưng mỹ nữ đoan trang dịu dàng, vừa bị tập quân sự tra tấn đã lộ ra bản tính, hủ hủ, tra tra, trình độ thô tục tuyệt không kém lũ nam sinh.

Số nữ sinh một đường kiên trì đến cùng ngày càng nhiều hơn nam sinh, đến HLV cũng không khỏi khâm phục.

Khúc Y Nhiên luôn nhắm mắt dưỡng thần huyên thuyên cùng Lý Mật, căn bản không chú ý tình huống xung quanh, cũng không biết Ngụy Tấn xấu hổ cái gì, “Chỗ này không phải mày chọn sao? Sắp tập hợp rồi, cứ ngồi đây luôn cũng được.”

Ngụy Tấn vừ quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, ngoan độc nhéo vài cái, “Mày thật nhàn nhã như đi chơi ấy nhỉ! Sao không thấy mặt mày đen đi chút nào hả?”

“Dinh dưỡng không đủ có biết không.” Khúc Y Nhiên gạt một bàn tay tội ác kia ra, xoa xoahai má hồng hồng, thật sự chẳng muốn mở mắt, “Ngáp… mày không mệt sao?” Nội dung buổi sáng tuy không nhiều lắm nhưng tiếng còi tập hợp buổi tối thật sự rất hành hạ người khác.

“Có mệt nhưng mà không buồn ngủ.”

Mỗi đêm đều thổi ba tiếng còi, âm sau nhỏ hơn âm trước,một phút sau trên hành lang mọi người phải tập trung đứng nghiêm, trên đầu đính lá bài poker.

Phòng ngủ thiếu người thì cả phòng bị phạt, bài poker rơi xuống, phạt gấp đôi.

Đúng vậy, chỉ có một phút đồng hồ, mới đầu không có kinh nghiệm, chưa mặc xong quần áo, thậm chí có đứa chỉ khoác tạm quần áo chạy ra nhiều không đếm xuể, về sau bị phạt khổ quá, buổi tối ngủ cơ bản không ai dám cởi quần áo.

Quỷ mới biết khi nào thì HLV tuýt còi! Mặc đồ ngủ chạy ra quá mất mặt!

Đúng vậy, đúng là quỷ mới biết.

Lý Mật mấy tối nay đều bề bộn nhiều việc, hầu như lúc nào y cũng đi theo sau HLV, y lại thành linh sau lưng nhưng chỉ để cung cấp tình báo cho Khúc Y Nhiên mà thôi.

Cơ mà dù có gian lận chút thì Khúc Y Nhiên vẫn giống mọi người, không dám cởi quần áo mà ngủ, cũng không dám ngủ say.

Cậu biết mình luôn ngủ rất sâu, một khi ngủ sâu thì rất khó đánh thức. Đừng nói tuýt còi, có bắn pháo hoa cũng không chắc đánh thức được cậu.

Trong phòng ngủ không có ổ điện, di động không tài nào sạc được.

Cái gì? Có người nói sao không tìm HLV sạc nhờ điện thoại?

Di động chỗ nào? Tịch thu!

Tập quân sự mà còn mang theo sản phẩm công nghệ? Có rắp tâm bất lương phải không, thái độ bất hợp tác! Đi ra ngoài trời phạt đứng!

Thời gian chờ của iphone 5 coi như khả quan nhưng cí jgar quan nữa cũng không chống đỡ được hai tuần không sạc, vì thế… mấy hôm trước mỗi đêm đều gửi tin nhắn “báo cáo” tình huống tập quân sự cho anh trai nhà mình, mấy ngày nay lại đứt liên lạc.

Di động để vào trong balo con sóc, Khúc Y Nhiên đều giống mọi người, mỗi ngày đều sinh hoạt trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng đã bình tĩnh thích ứng được hết.

Nhưng anh trai không thể nào liên lạc được với em trai thì lạ không thể nào bình tình.

“Boss, tư liệu đây.” Mary kinh hãi cung kính dâng lên.

Quỷ mới biết mấy ngày nay là kẻ nào không có mắt đến trêu chọc Boss, ngài đã hoàn toàn biến thành một cái máy lạnh hình người rồi.

Sssh… tầng cao nhất quả nhiên làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, mãnh liệt yêu cầu đổi xuống lầu dưới, mãnh liệt yêu cầu công ty đổi làn gió ấm áp!

Khúc Lăng Phong nhanh chóng cầm một xấp tư liệu trong tay lật xem một lần, càng xem càng trầm, thanh âm càng lạnh, “Nội dung tập quân sự của đại học A còn có tiết mục còi tập hợp đêm khuya?”

“Vâng…đúng vậy.” Em dai M sắp khóc.

Cũng không phải em soạn ra nội dung tập quân sự, boss anh trừng em làm gì chứ…

Em dai Mary là con lai lớn lên từ nhỏ tại nước ngoài bị vị mẫu thân ác thú vị chụp cho một cái tên con gái vừa ngây thơ vừa phổ biến đã đủ bi ai, nay làm trợ lí vàng của sếp lại không được phái đi bàn chuyện làm ăn, ngược lại bị giao nhiệm vụ điều tra tình hình tập quân sư đại học A?

Ôi mẹ ơi bi ai…

“Boss, em ra ngoài trước.” Thật sự chịu không được, em dai M “viu” một tiếng nhanh như chớp chuồn mất.

Làm cho Lâm Phongvốn chỉ đi ngang qua cửa đột nhiên hưng trí mò vào, “Em dai M sao mà chạy nhanh như thỏ thế? Ha ha, Lăng Phong, chú có phải lại bắt nạt em trainhỏ người ta phải không?”

Khúc Lăng Phong lạnh lùng liếc hắn một cái, trầm mặc không nói, đầu ngón tay gắt gao siết chặt tập tư liệu, cái đoạn miêu tả huấn luyện ban đêm đã bị anh nhìn đi nhìn lại mấy lần.

Ngủ được một nửa thì bị còi đánh thức tập hợp?

Khúc Lăng Phong không tự giác nhớ lại lúc mình kêu em trai rời giường… sóc con cọ mặt vào bàn tay mình, sóc con nhỏ giọng … nói muốn uống nước…

Chỉ cần nghĩ đến cảnh em trai rời giường “độc đáo” bị người khác phát hiện, trong lòng Khúc Lăng Phong như có một đống lửa, thiêu đốt ngũ tạng lục phủ, tứ chi bách hài.(tay chân, xương cốt)

Bực mình, cáu kỉnh, đây là cảm xúc bao năm chưa xuất hiện qua?

Thương trường như chiến trường, bình tĩnh đã sớm thành tính từ đồng nghĩa với anh. Anh cũng cho rằng chính mình sẽ không bị dao động cảm xúc quá lớn nữa… nhưng mà tình huống hiện tại thì phải giải thích thế nào.

Lâm Phong thấy sắc mặt chiến hữu thực sự kém đến cùng cực, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa gặp Lăng Phong tức lớn như thế này, biểu tình thối thối giống như mỗi người thiên hạ đều nợ cậu tamười lăm tỉ (500 vạn). Vì thế hắn lớn mật đoán, “Cuộc làm ăn tối hôm qua…hỏng? Ai nha nha, xem chú kìa, hỏng thì hỏng, chú cũng không có lấy cờ hiệu Khúc gia đại công tử đi đàm phán, người ta không nể mặt là chuyện bình thường, ai bảo chúng ta lôi công ty từ Mỹ sang đại lục đâu, đừng để ý mà.”

Khúc Lăng Phong thản nhiên liếc nhìn hắn, bỗng dưng từ ghế da đứng lên, đi đến bên người Lâm Phong còn dùng lực vỗ vỗ vai hắn, “Như vậy liền đem cái hội nghị đêm nay cho cậu chủ trì.”

“Hả? À, ừ.” Lâm Phong chưa nghĩ nhiều trực tiếp đồng ý.

Vì thế Khúc đại ca đem trọng trách trên vai quẳn đi, quang mình chính đại trốn việc.

Trốn việc xong thì làm cái gì?

Tất nhiên là đi đại học A thăm em trai rồi.

Đến đêm nay là tuần quân huấn chính thức kết thúc, ngoại trừ buổi sáng có buổi diễn tập tổng kết thì buổi chiều không có huấn luyện gì, tất nhiên không thả người trước được.

Tuy rằng căn cứ quân sự cách KTX có 10’ đi ô tô nhưng buổi tối còn có đại hội chào đón tân sinh viên mà, tân sinh đều mệt thành cái dạng gì bọn đàn anh đàn chị đều đã từng trải qua. Giờ mà đem lũ tân sinh thả về KTX, một đám chết như ngả rạ, nằm vật ra giường, đại hội buổi tối sẽ vắng không ít cho mà xem, cho nên tất nhiên là không thể thả người, trực tiếp bảo HLV đem vịt lùa đến hội trường.

“Thật quá đểu, thả chúng ta tự do hoạt động chứ không thả chúng ta về.” Mấy ngày nay không được nói chuyện cùng Khúc Y Nhiên, Phương Thiên Trác rốt cục tìm được cơ hội rảnh rỗi, từ xa đã chạy tới đặt mông ngồi bên cạnh cậu không ngừng oán giận, “Mày không biết đội ngũ nữ sinh bên tao mấy hôm trước còn yếu ớt, cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn thế mà tốc đọ ăn hiện giờ còn nhanh hơn bọn tao, hại tao mỗi đêm đều ăn không đủ no, đói đến sắp thành gấu mút tay rồi.”

“Ha ha, có khoa trương vậy không?” Khúc Y Nhiên không biết tình huống hung tàn kia, từ mấy hôm trước cậu với Nguỵ Tấn vẫn nấp ở chỗ bàn cơm nhỏ tầm thường nhất, vừa đủ hai người ngồi, không có người tranh, không có người cướp.

Ngụy Tấn nheo mắt, không dấu vết đánh giá một phen thiếu niên cười rộ lên có điểm xấu xa này, “Tất nhiên là khoa trương rồi, tao giờ không còn ôm hi vọng gì với mấy nữ sinh khoa tao nữa.”

Phương Thiên Trác nhãn tình sáng lên, giống như tìm được tri âm đồng ý nói, “Đúng vậy, đúng vậy! Cứ tưởng là mèo con đáng yêu ngoan ngoãn, ai ngờ đều là lũ cọp cái hóa thân.”

“Đúng vậy…” Ngụy Tấn chảy mồ hôi.

Nghe nói về sau có nữ sinh thật sự chịu không nổi nữa còn đánh cả HLV, đem HLV hung tàn vô cùng đánh thành thương tích đày mặt, nữ sinh kia lại không có việc gì, nam sinh cũng chưa mạnh mẽ được như cô ấy.”

“Bọn mày nói như vậy không tốt.” Xã hội bây giờ nam nữ ngang hàng, phụ nữa cũng không yếu hơn đàn ông, thậm chí còn xuất sắc hơn ở nhiều phương diện. “Mọi người cũng đều là bị HLV áp bức mà ra.”

“Thằn nhóc này… đau lòng mấy em gái phải không?” Phương Thiên Trác nhịn không được trêu chọc nói.

Ngụy Tấn nháy mắt với Khúc Y Nhiên, dùng cánh tay đụng vai cậu, “Xem đi, không phải mình tao nói thế nhé, mấy ngày nay luôn có em gái thì thào sau lưng nói thủ khoa của chúng ta là cỡ nào dịu dàng săn sóc, Y Nhiên, không nhìn ra, không phải mày đổi tính mà là thay đổi chiến thuật cưa gái!”

Chiến thuật dụ dỗ, chết chìm người ta không đền mạng.

Không chủ động theo đuổi lại còn hơn cả chủ động theo đuổi.

Khúc Y Nhiên mím môi nhưng cười không nói, đối với trêu chọc tưng bừng của hai coi như không nghe thấy.

Nhưng thật ra Ngụy Tấn với Phương Thiên Trác đều là hai kẻ sáng sủa lắm mồm, rất nhanh tán phét với nhau ngất trời, không cần Khúc Y Nhiên giới thiệu đã chủ động nói tên mình, “Anh bạn, làm quen tí, trúc mã của Y Nhiên, Ngụy Tấn.”

“Ngụy Tấn, tên rất hay! Tôi là bạn cùng phòng cậu ấy, Phương Thiên Trác, người D thị.”

“Ai nha, thì ra cậu chính là bạn cùng phòng của Y Nhiên! Thật tốt, tôi vốn muốn đổi qua đó, hiện tại không có cơ hội, ai… về sau nếu tôi bị bạn cùng phòng đá ra ngoài không nơi nương tựa, mấy người phải thu lưu tôi nha!”

“Chuyện nhỏ, cứ qua, vừa vặn ba người một bàn chơi bài địa chủ!”

Hai người đồng thời đem ánh mắt quăng qua chỗ Khúc Y Nhiên, người này rõ ràng tâm trí đâu đâu, hai người nhìn cả nửa ngày vẫn ngơ ngơ không có phản ứng.

“Mày nhìn cái gì mà chăm chú thế?” Ngụy Tấn giơ bàn tay to loạn huơ trước mặt cậumột chặp, rốt gọi được hồn người trở lại.

Khúc Y Nhiên vẫn có hơi kinh ngạc, “Không có gì.”

Thân ảnh vừa rồi,nhất định là mình nhìn nhầm!

Lúc này Lý Mật đột nhiên từ trong ngọc đi ra, vui vẻ bay trên đỉnh đầu Khúc Y Nhiên, nhìn thân ảnh phía xa đang vội vàng đi qua, cũng có chút không dám tin, cực kì khẳng định nói, “Anh Khúc, tôi cảm thấy cậu không nhìn lầm đâu, đó quả thực là anh cậu.”

“Anh ấy…” sao lại đến đây?

“Y Nhiên?” Ngụy Tấn với Phương Thiên Trác đồng thời gọi cậu.

Khúc Y Nhiên vừa muốn nói gì thì một HLV sắc mặt nghiêm trọng bước nhanh đến chỗ bọn họ, bóng đen bao phủ đỉnh đầu cả ba, thanh âm có chút không kiên nhẫn, “Khúc Y Nhiên, đứng dậy.”

“Vâng!”

“Đi theo tôi.”

“Vâng!”

Khúc Y Nhiên cứ như vậy bị áp tải đi, đối với ánh mắt chấm hỏi của Ngụy Tấn và Phương Thiên Trác, cậu chỉ vô tội nhún vai, hoàn toàn không biết đây là tình huống gì.

“HLV, chúng ta đây là muốn đi…” chỗ nào ạ?

Âm cuối cùng trực tiếp tắc trong họng, Khúc Y Nhiên dụi dụi mắt, HLV này thế nhưng đưa mình đến trước mặt một đống HLV khác.

Này, rốt cuộc là muốn làm gì?

Chỉ thấy HLV kia tiêu chuẩn xoay người đứng nghiêm, “Đến.”

“Được.”Khúc Lăng Phong lập tức đi tới,một tay nắm bả vai gầy của Khúc Y Nhiên, nhẹ nhàng kẹp một cái. “Người tôi mang đi.”

“Vâng!” HLV kia dị thường cung kính, “Xin gửi lời hỏi thăm của chúng tôi tới Khúc lão.”

“Được.”

“Anh?” Khúc Y Nhiên còn ngước mặt lên hỏi, “Chúng mình đi đâu thế?”

Khúc Lăng Phong buông lỏng bờ vai của cậu, tự nhiên nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu. Đi đâu? Tất nhiên là — “cùng anh về nhà.”

“Nhưng mà buổi tối…”

“Trước bốn giờ đến hậu trường chuẩn bị là kịp.” Anh trai đã sớm vì em trai tìm hiểu hết rồi.

“Vậy là tốt rồi.” Căn bản không nghĩ tới sao anh trai lại đến tìm mình, lại vì sao biết mình định nói gì.

Khúc Y Nhiên nghe thấy nhất thời yên tâm, đồng thời cũng thả lỏng thần kinh buộc chặt mấy ngày nay, vừa vào trong xem đã cả người không xương dựa vào ghế da ngáp, “Buồn ngủ quá.”

“Vậy thì ngủ một lát đi.”

“A, vậy lúc về đế nhà nhớ gọi em.” Khúc Y Nhiên nghĩ hẳn là anh trai muốn mang cậu về nhà họ Khúc.

“Ừ.” Anh trai đáp ứng rất rõ ràng.

Ai ngờ Khúc Lăng Phong lại lái xe đem Khúc Y Nhiên về chỗ anh ở.

Đúng là căn nhà Đông Phương Bất Bại từng ở qua.

Lái xe nửa tiếng Khúc Y Nhiên đã ngủ rất sâu.

Toàn thân một khi dỡ xuống khẩn trương thì sẽ cảm thấy dị thường mỏi mệt, đồ ăn không đủ calories, mỗi đêm cũng không ngủ đủ giấc, huấn luyện nhiều, thời tiết lại oi bức. Tuy cậu không ra mồ hôi nhiều nhưng sức lực tiêu hao là không thể tránh.

Ôm lấy thắt lưng tinh tế mềm mại, bắp đùi mềm dẻo, vững vàng nhấc lên cả người cậu, Khúc gia đại ca ôm em trai vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường lớn.

Nếu như không xem qua nội dung huấn huyện thì…anh sẽ đánh thức em trai sao?

Sẽ sao?

Không ai có thể trả lời vấn đề này.

Bở vì anh nhìn, cũng bởi vì anh không có gọi.

Nếu lúc trước không theo em trai đến phòng này, không nhìn thấy bóng đen, không có phát hiện ra âm thanh kì quái, cái gì cũng đều không phát sinh qua, không có tiếp cận qua, thì cái gì cũng không xảy ra phải không?

Sẽ sao?

Cũng không ai có thể trả lời vấn đề này.

Thế giới này, có rất nhiều “nếu”, rất nhiều vấn đề không thể trả lời.

Khúc gia đại ca cởi giày cho thiếu niên, cởi tiếp tất trắng, hai bàn chân nhỏ bóng loáng hiện ra, nhưng hình như móng chân hơi dài.

Khúc Lăng Phong hơi nhíu mi, lại vì một cái xoay người của thiếu niên mà buông tha cho ý tưởng cắt móng chân của cho cậu.

Lý Mật buồn bực, “Khúc gia đại ca là muốn nhìn ra một cái lỗ trên chân anh Khúc à? Vẫn mặc quần áo quân sự đã ngủ, anh Khúc thật mệt muốn chết rồi đi… ế ế ế?”

Yvừa nói xong chưa được một lát thì Khúc gia đại ca cũng bắt đầu cởi cúc áo em trai nhà mình.

Lý Mật không khỏi cảm thán, “Khúc gia đại ca thật tâm lí, biết anh Khúc mặc quần áo đi ngủ không thoải mái.”

Kì thật thì sao, hai tay Khúc Lăng Phong cởi quần áo em trai đã bắt đầu phát run.

Em trai anh, bên trong áo cái gì cũng không mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.