Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 33: Chương 33: Tri Âm Tri Kỉ




CHƯƠNG 33, TRI ÂM TRI KỈ

Bên trong áo cái gì cũng không mặc là đúng rồi! Nam sinh đều mặc thế, nữ sinh cũng là một lớp áo lót, một lớp áo ngoài.

Trang phục quân huấn là do đại học A thống nhất định chế phát xuống, nữ sinhmột cỡ, nam sinh hai cỡ, áo lửng tay có màu xanh hải quân, cổ lật có nơ, quần rất dài, không ít người phải xắnhai vòng mới đảm bảo không dẫm vào ống quần.

Giày không cung cấp, nhưng yêu cầu không được đi giày dép hở ngón.

Nhóm tân sinh mặc quân phục thoạt nhìn rất có tinh thần phấn chấn bồng bột nhưng mà chất vải lại không ngấm nước, bởi vì là hải quân có nơ nên cúc áo phải cài đến tận nút trên cùng, cổ tay áo cũng cài hết lại, nam sinh ngay cả hầu kết cũng không lộ được, thực sự là quá nóng!

Quần áo bọc toàn thân kín gió, giờ trời hè mặt trời chói chang, mỗi ngày đứng dưới mặt trời huấn luyện tám chín tiếng, cả lũ kêu khổ không ngừng, hận không thể xé tan đống vải trên người trực tiếp nude.

Đương nhiên đó là không có khả năng.

Một đám HLV như hổ rình mồi, đứa nào tùy tiện làm càn, bắt luôn!

Khúc Y Nhiên tuy đổ mồ hôi ít nhưng đã quen mặc áo T-shirt thoáng mát, bị cái đống vải bạt kia nung nóng muốn chết.

Khúc Lăng Phong cởi bỏ cúc áo, Khúc Y Nhiên cho dù đang ngủ cũng vẫn thoải mái hừ nhẹ mấy tiếng, giống như âm thanh sóc con ngứa ngáy, giống như móng vuốt cào nhẹ tim ai.

Tim đập thật lợi hại, đây là ý nghĩ củaLý Mật lúc này.

Nếu lúc này có cái máy ảnh ở đây, y nhất định sẽ ghi lại toàn bộ quá trình bán manh vô thức của Khúc Y Nhiên, chờ cậu ấy tỉnh sẽ hung hăng cười nhạo một phen.

Đáng tiếc y không có máy ảnh. Nhưng mà Khúc gia đại ca có!

Bị móng vuốt sóc con cào tim không chỉ có mình Lý Mật. Thân thể thiếu niên ngây ngô mềm dẻo mười phần, vô thức cuộn tròn trên giường, hai tay ôm lấy gối đầu, bị cởi sạch thân trên cũng không có phản ứng tiếp tục nặng nề ngủ.

Khúc Lăng Phong biết em trai nhà mình gầy nhưng không ngờ là gầy đến trình độ này. Trên người không có mấy lạng thịt, da dẻ trắng như ngọc quả thật động lòng người, nhưng mấy chiếc xương sườn nhô ra thật sự rất chướng mắt.Rốt cuộc là thiếu dinh dưỡng đến độ nào đây?

Khúc Lăng Phong hồi tưởng lại em trai mình nói với Ngụy Tấn, “Tao dinh dưỡng không cân đối…”

Em trai dinh dưỡng không cân đối?

Tự em trai cũng biết?

Khúc Lăng Phong đột nhiên có loại cảm giác không nói nên lời, mười tám tuổi thanh xuân còn rất trẻ, thế mà so với mình mười tám năm ấy không thủ đạo đai đen thân thể cường tráng, em trai thì lại da bọc xương thế này. = =

Khúc mắc này nghẹn trong lòng, giống như trong lúc vô tình nhạt đi một ít.

Nhiều năm như vậy, bị tình cảm anh em tàn phálàm cho rối rắm, hình như không chỉ có một anh.

Hô hấp nhẹ nhàng phả vào gối lông chim, gối đầu mà gần đây Khúc gia đại ca dùng bị Khúc Y Nhiên ôm vào trong ngực, cậu thật sự là mệt mỏi cực kì.

Liên tục hai tuần không ngủ ngon, lại lo lắng mình ngủ quá sâu không dậy nổi, cậu một mình bị phạt thì không sao nhưng liên lụy đến cả phòng ngủ tám người thì không được. Dù buồn ngủ thế nào cũng không làm ra chuyện liên lụy đến người khác.

Giờ phút này được người nhà trước mang về nghỉ ngơi, có thể ngủ bù, Khúc Y Nhiên tự nhiên sẽ không buộc chặt sự mệt mỏi của mình lại nữa. Cậu ngủ còn sâu hơn trước kia một chút, đến cả quần bị cởira cũng không có cảm giác gì.

Tự nhiên càng không biết chính trong lúc mình ngủ này, Khúc gia đại ca rốt cục chụp n ảnh bỏ vào một file có khoá mã trong di độn, trong tủ văn kiến còn in ảnh ra làm thành một tệp riêng.

Là hình ảnh ngủ an tường được phóng to.

Đôi mắt khép hờ, khóe miệng hơi cong, nhìn qua là bộ dáng hạnh phúc thỏa mãn, tóc mai màu đen mềm mại trong lúc vô tình bị móng vuốt chà đạp hỗn độn cực kì, nụ cười mỉm thuần khiết này lại tạo thànhmột bức họa cực đẹp.

Cổ tay gầy lộ ra quả cầu bằng ngọc, cỡ nào quen mắt chứ.

Bứa tranh thiếu niên ngủ say làm cho Khúc Lăng Phong nhớ lại đoạn thời gian trước bức tranh thiếu niến đi xe đạp.

Lúc ấy anh hoàn toàn không rõ ràng lắm người bị mình đụng vào chính là em trai vài năm chưa gặp qua. Tóc đen, T-shirt trắng, tươi cười ấm áp, lễ phép, như thế nào cũng không liên tưởng nổi đến thiếu niên bừa bãi ngày xưa.

Mà em traihình như cũng không biết chính mình là anh trai. Về sau hai chữ “anh trai” lại kêu được lưu loát như vậy, tự nhiên như vậy.

Hoang mang, bí ẩn.

Trên người em trai có rất nhiều nghi hoặc, khó hiểu mà đến giờ Khúc Lăng Phong vẫn chưa lí giải nổi, đã suy nghĩ sâu xa qua, thử qua, tất cả, tất cả, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng than nhẹ.

Cho dù đã xảy ra cái gì, lại có cái gì sắp phát sinh thì – Khúc Y Nhiên đều là em trai của Khúc Lăng Phong.

Sự ràng buộc huyết thống này là thứ dù thế nào cũng không thay đổi.

Ngủ bù chỉ mấy tiếng, thật sự có chút không đủ.

Khúc Y Nhiên giống như kẻ lữ hành miệng khô lưỡi đắng lâu ngày trong sa mạc mờ mịt, rốt cục tìm được nguồn nước ở ốc đảo, tự nhiên muốn hét lên uống một phen thỏa thích.

Nhưng hiện tại thật sự không có nhiều thời gian cho cậu tiếp tục ngủ, buổi chiều 4h bên HSV có một buổi diễn tập tiết mục mà bài phát biểu tân sinh cũng cần thẩm tra lại bản thảo.

Nếu có thể, Khúc Lăng Phong tuyệt không muốn đánh thức em trai dậy.

“Nhiên nhiên, sắp đến giờ rồi.” Thanh âm anh trai rất nhẹ, thực mâu thuẫn, vừa không muốn gọi thiếu niên dậy, lại muốn nhanh chút gọi cậu rời giường.

Đáp lại anh là một cái xoay người của Khúc Y Nhiên.

Sau đó Khúc Lăng Phong phát hiện cánh tay mình không biết từ lúc nào đã bị em trai gắt gao ôm vào trong ngực, thay thế cho cái vốn là gối lông chim.

Gối lông chim trơn mềm mại bị chủ nhân hoàn toàn vứt bỏ, quang vinh hạ đài.

Khúc Lăng Phong, “…”

Anh thử giật giật cánh tay, phát hiện em trai ôm rất chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng còn cọ lại đây.

Còn đang ở trong ngọc, Lý Mật làm cái phân tích cho hai người còn lại, “Anh Khúc thật sự là thần nhân, dù ngủ đến bất tỉnh nhân sự cũng biết chỗ nào mát mẻ mà cọ vào.”

Khúc gia đại ca chính là một ngọn núi băng di động, vào ngày hè nóng bức quả thực là một chiếc máy lạnh giải nhiệt a! Tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường.

Cánh tay cứng đơ chậm rãi mềm xuống, da thiếu niên trắng nõn như mỹ ngọc, xúc cảm còn hơn cả mỹ ngọc chính là cảm nhận lúc này của Khúc gia đại ca.

Em trai chỉ mặc mỗi chiếc quần lót màu trắng, cơ hồ cả người đều quấn lên cánh tay Khúc gia đại ca. Khúc gia đại ca vốn là mặc áo sơ mi tay dài nhưng tay áo đã co lên không ít.

“Thịch thịch thịch thịch”… một tiếng lại một tiếng, rõ ràng là tiếng tim đập như sấm của anh.

Khúc Lăng Phong nhắm hai mắt, có vẻ như quyết tâm làm gì đó, đột nhiên dùng sức rút tay về, tiếp theo… anh không nghĩ đến là…thiếu niên không còn tay để ôm, lại theo cảm giác mát mẻ lăn qua ôm chặt thắt lưng anh.

Có thể thấy được người anh traithật sự mát lạnh rất nhẹ nhàng dễ chịu.

“…” Khúc Lăng Phong có chút dở khóc dở cười nhìn con Koala bám trên người mình.

Hoàn toàn không có biện pháp .

Bên trong ngọc Lý Mật còn đang tường thuật trực tiếp tình huống bên ngoài, cũng không quản hai cổ hồn kia có nghe không, “Ai nha nha, thực không nhìn ra anh Khúc là một người thích quấn người như vậy, mà anh cậu ta thì thật xui xẻo, chậc chậc, anh trai cậu ta tính tình thật tốt, không giận quá hoá cười cơ đây! Ha ha, thực đáng tiếc không có máy chụp ảnh…ái… ôi chao ôi? Sao anh lại đâm kim tôi làm gì?”

Lý Mật ôm mông quay lại than vãn.

“Ồn ào.” Đông Phương lạnh lùng nói.

“Hừ hừ hừ…” Lý Mật đối với lời nói lạnh nhạt này đã tự động miễn dịch.

Ai bảo trong ngọc này rất nhàm chán chứ?

Hai người một chơi kim, một uống trà, ngồi xuống chính là cả ngày, không phục cũng không được.

Có giỏi thì lần sau lại đâm tôi—Á! Đừng có đâm kim vô mông nữa mà, mông sắp bị đâm ra một lỗ to rồi đây này! Khó trách quỷ sai cũng phải sợ!

Lý Mật nhăn nhó nghiêm túc xoa mông, tuy rằng không đau nhưng đúng là vẫn khó chịu mà.

Bá Nha đối với hình thức hai người ở chung này đã từ kinh ngạc chuyển sang bình tĩnh, thậm chí đã thành uống trà ngồi xem, giống như đang xem bản hiện trường phim “Đông Phương Bất Bại” ấy.

Không khí như vậy đối với ai cũng đều sinh ra tâm tư lưu luyến.

Đáng tiếc…mình không được, chung quy vẫn không giống bọn họ.

Không giống.

Tình huống trong ngọc vẫn như trước, ngoài ngọc cuối cùng Khúc gia đại ca đã thành công ôm được em trai đến phòng tắm rửa mặt, cánh tay được đặc xá, em trai rốt cục tỉnh nhưng đầu óc vẫn còn rất là mơ hồ.

“A…ca, chúng ta đang ở đâu đây?” sóc con nheo mắt, can bản không có ý thức rằng cái ổ mình đang nằm rất thoải mái kia là bờ ngực mạnh mẽ hữu lực của anh trai.

Em trai cuộn tròn trong lòng mình không ngừng lộn xộn, thanh âm anh trai có chút không xong, “Phòng tắm.”

“Vậy à, em muốn ăn ớt xanh thịt băm.” Em trai nói thật tự nhiên.

Anh trai, “…” đề tài này là từ đâu chui ra?

“Muốn ăn ớt xanh thịt băm?” Nhiên Nhiên đói bụng rồi?

Lúc này em trai hoàn toàn mở to mắt, nhưng hơi nước mông lung, bộ dáng ướt sũng kia cực giống sóc con đáng thương sáng sớm tinh mơ bị mẹ đá ra khỏi tổ nhặt hạt thông.

Chợt nghe cậu tò mò hỏi, “Anh, anh muốn ăn ớt xanh thịt băm à?”

Anh trai, “…”

Anh lại có được nhận thức mới vềbệnh khó rời giường của em trai rồi.

Mười phút sau Khúc Y Nhiên mới hoàn toàn tỉnh táo.

“Anh, sao mặt em ẩm ướt thế?”

“…”anh sao nói là thế nào em cũng không cho anh dùng khăn mặt lau khô đây?

“A! Sắp bốn giờ rồi! Anh… sao giờ mới anh gọi em…” Khúc Y Nhiên tìm quần áo trong phòng mặc vào, căn bản không nhớ đến là lúc mình đi ngủ vẫn mặc quần áo.

Giọng điệu thiếu niên vừa dậy nghe không có bao nhiêu oán trách mà ngược lại vô cùng thân thiết cùng tín nhiệm, nhất thời làm Khúc gia đại ca tức giận gì cũng tan, còn không oán hận nhận trách nhiệm về mình, “Lần sau anh nhất định sẽ chú ý.”

Nói xong, Khúc Lăng Phong lấy từ trong ngăn tủ một bộ quần áo mới mang qua.

Thiếu niên khóe miệng cong cong, cười ấm áp thoải mái, “Cảm ơn anh, kì thật em không cần đối chiếu bản thảo, cho nên thời gian vẫn còn kịp, chúng ta không cần rất vội.”

“Đều học thuộc rồi?”

“Ừm…xem như thế ạ…” Khúc Y Nhiên có chút chột dạ, cậu đã chuẩn bị nhờ Lý Mật hỗ trợ gian lận.

Nghĩ đến thiếu niên là lần đầu diễn thuyết trước mặt toàn trường, có chút khẩn trương, Khúc Lăng Phong vỗ vỗ vai cậu, xương cốt đâm vào tay, càng làm cho quyết tâm tẩm bổ choem trai càng thêm kiên định, “Cứ thoải mái, nếu quên tùy tiện bịa vào.”

“Đâu có dễ bịa vậy đâu anh?” Khúc Y Nhiên bị cách nói của anh trai chọc cười.

Anh trai vẻ mặt như thật nói với cậu, “Em là thủ khoa toàn quốc, hoàn toàn xứng đáng là đại biểu tân sinh, nên có lòng tin với chính mình.”

Khúc Y Nhiên vì lời này của anh trai mà ngẩn người.

Bao nhiêu người cả ngày gọi cậu là thủ khoa này thủ khoa nọ, thậm chí ngay cả thầy giáo gọi điện đến đưa tin và cả trường cũng không chỉ lần một lần lần hai trêu chọc qua cái xưng hô này. Nhưng nhiều người hâm mộ, chiêm ngưỡng như vậy lại không bằng một câu khẳng định đơn giản, an ủi nhẹ của anh trai.

Khúc Y Nhiên há miệng thở dốc, một lúc sau mới hỏi anh, “Thành tích đứng đầu cả nước, anh…anh tự hào về em sao…”

Tuy thành tích chỉ có Ngữ văn với Anh văn là của chính mình, tuy diễn văn tân sinh của cậu phải nhờ gian lận mà đọc ra… nhưng mà, tại giờ khắc này cậu rất muốn hỏi anh trai như vậy.

Anh sẽ thấy tự hào sao? Em trai suất xắc, anh sẽ thấy kiêu ngạo, tự hào sao…

Một bàn tay to mạnh mẽ khô ráo xoa mắt cậu, Khúc Y Nhiên nghe được anh trai nói, “Tất nhiên rồi.” Lập tức nghe anh bổ sung, “Em là em trai anh mà.”

“Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì, anh chính là anh trai em đó.” Tay anh trai theo ánh mắt dời đi, mái tóc thiếu niên bị vò loạn một đống, “Nhanh đi thôi, phải xuất phát rồi.”

“Vâng.” Tươi cười đã bất tri bất giác xuất hiện trên mặt hai anh em.

Giờ khắc này, có một thứ gì đó đang nhạt dần đi.

Chở em traimột đường phóng như bay đến trường học, tuy Khúc Y Nhiên nói không cần quá gấp, cậu đã “thuộc” nội dung, không cần đối chiếu bản thảo nhưng…

“Mới nhập học làm sao mà tới trễ được.” Anh trai giải thích như vậy cho cậu.

“Anh nói rất đúng.” Khúc Y Nhiên cởi dây an toàn, ánh mắt đảo qua kính chiếu hậu, cậu vừa rồi nhìn thấy có người đuổi theo sau xe, “Là ai vậy?”

“Không ai cả, em đi trước đi.” Khúc Lăng Phong đem balo con sóc đưa cho em trai. (!)

Đuổi theo xe chạy tất nhiên là bảo vệ đại học A.

Trong trường học có thể cho xe chạy nhưng phải đăng kí trước, bằng không ai biết anhtới làm chi.

Nhưng mà cổng vừa mở xe đã nhanh như chớp phóng không còn bóng dáng.

Vì thế Khúc Y Nhiên xuống xe đến chỗ sân khấu, bảo vệ thật vất vả đuổi đến nơi, kết quả xe lại nháy mắt không thấy bóng dáng.

Bảo vệ kinh ngạc ngốc lăng, chẳng lẽ xuất hiện ảo giác?!

Trời ạ!

Khúc Y Nhiên đến cạnh sân khấu của HSV, vào thẳng gian phòng nhỏ đựng nhạc cụ.

Cửa không khóa, thường thường sẽ có nhân viên ra ra vào vào, một cây đàn cổ nằm lặng im trong góc, không ai chú ý, cũng không ai đụng chạm.

Ở đại học A, cho dù là khí cụ của chung cũng không thể tùy tiện có thể để bừa, mỗi một cái đều có bản ghi chép vô cùng rõ ràng và được đánh số quản lí.

Khúc Y Nhiên chào hỏi một giáo sư đang chỉ huy sinh viên bê đồ, lại một lần nữa lấy khăn tay ra chà lau thân đàn.

“Hai tuần không đến, lại đầy bụi rồi.”

“Y Nhiên, ta…” Bá Nha hiện thân từ trong ngọc, muốn nói lại thôi nhìn cậu.

“Có muốn đến thử âm trước hay không?” Khúc Y Nhiên quay đầu, không có nhìn thấy bộ dáng rối rắm vừa rồi của ông.

Bá Nha không chớp mắt nhìn cậu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, “Được.”

Khúc Y Nhiên nhắm mắt lại, chìa tay hướng về phía ông mở ra lòng bàn tay, “Nào.”

“Ừ…” Bá Nha đặt tay lên phía trên.

Nhưng mà, dù thế nào cũng không thành công.

Loại tình huống này là…

Khúc Y Nhiên trợn tròn mắt khẳng định nói, “Ông đã sớm biết.”

Bá Nha rũ mắt xuống, thấp giọng nói, “Đúng vậy, kì thật cậu có tâm giúp tôi đạt thành nguyện vọng đã… vậy là đủ rồi.” Tình huống của ông cùng Lý Mật và Đông Phương không giống.

Cho dù có cực lực che lấp thì vẫn là giấu không được.

Xích nặng nề trên chân, ông sớm đã bị quỷ sai khoá lại.

Chỉ có mấy buổi tối, lòng có tâm nguyện thì làm sao?

Ông sớm đã là người chết còn lưu luyến nhân gian nhiều năm như vậy.

“Y Nhiên, cám ơn cậu.” Bá Nha cười chân thành, trong khoảng thời gian này, ông trải qua rất vui vẻ.

Nhưng mà Khúc Y Nhiên lại rõ ràng có thể cảm nhận được nội tâm tiếc nuối sầu bi của ông, tâm tình của cậu cũng đi theo trầm xuống, “Bá Nha, thật có lỗi, nhưng mà… có thể mời ông ở trong ngọc đàn cho ba người chúng tôimột bản đàn hay không? Vấn đề đàn, Lý Mật có thểgiải quyết.”

Nói xong, cậu ôm cầm đi ra phòng nhạc khí, tìm đượcmột góc không người, buông đàn cổ.

“Một khúc sao?” Bá Nha có chút chần chờ, cũng không phải ông không nghĩđàn cho bọn họ nghe, chính là…

Lý Mật lại trực tiếp nhào qua, ôm lấy tay ông không buông,”Đànđi đànđi, chẳng sợ tôi sẽ bị Đông Phương đâm kim vào mông cũng nhất định giúp ông chuẩn bịđàn! Bá Nha, tôi luyến tiếc ông, tuy rằng mỗi ngày ông trừ uống trà ra vẫn là uống trà, nhưng tôivẫn rất luyến tiếc ông!”

“Phốc ——” Bá Nha với Khúc Y Nhiên đồng thời cười.

Bị Lý Mật hình dung thành “tội nhân đâm kim vào mông vạn ác” Đông Phương lạnh lùngliếc mắt nhìn y, không nói lời nào, vẫn chưa ngăn cản cái gì.

Bá Nha bị y lắc cũng không nghĩ cự tuyệt, cho dù tiếng đàn sẽ đưa tới quỷ sai đem ông mang đi luôn cũng không sao .

Vì thế rốt cục sảng khoái đáp ứng, “Được, ta đàn.”

Một khối ngọc, một nơi thanh tĩnh, người xem chỉ có hai hồn một người, Bá Nha lại đàn đến cam tâm tình nguyện, cực kì dụng tâm.

Cho dù giây tiếp theo sẽ bị cưỡng chế mang đi cũng không tiếc nuối.

Cao sơn lưu thủy, mắt nhắm lại, cả thân người giống như đứng giữa nơi rừng cây không người trống trải, nốt cao vút, hùng tráng đàn ra là núi non hùng vĩ, nốt tươi mát trôi chảy giống như dòng nước chảy vô tận, chậm rãi xẹt qua mặt, thấm vào ruột gan, làm người ta không khỏivui vẻ thoải mái.

Bá Nha, Cầm tiên, chân thật chỉ là một cầm si(người mê đàn), dùng tiếng đàn ông thể hiện ra nhiệt tình của mình, chấp nhất của mình, chờ mong của mình…

Tay ôm lấy cầm, cả đời không hối hận.

Tử Kỳ, ông có nghe được không, Bá Nha tôi lại chạm vào dây đàn, đàn khúc《 tri âm tri kỷ 》này.

Cám ơn cậu, Khúc Y Nhiên, cũng cám ơn hai người, Lý Mật, Đông Phương.

Bá Nha đàn một khúc từ cây đàn đứt dây này, tặng cho mọi người.

Hai hồn một người nghe đến mê mẩn, mặc cho ai cũng nghe không ra giai điệu tuyệtvời trào dâng này chỉ dùng một cây đàn thiếu một dây tấu lên.

Bá Nha, thật là một người thần kỳ như vậy đó.

Chính là này tiếng đàn, rốt cuộc vẫn là đưa tới một gã quỷ âm phủ sai nơi nơi tuần tra.

“Bá Nha lớn mật! Nhiễu loạn nhân gian, mau mau buôngđàn cùng ta rời đi!”

“Tranh”, tiếng đàn, im bặt.

Một khúc 《 tri âm tri kỷ 》, đã viên mãn tấu xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.