Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 34: Chương 34: Y Nhiên




CHƯƠNG 34, Y NHIÊN

Mặt xanh nanh vàng, cao lớn vạm vỡ, cả cơ thể đen thu nhìn qua đúng là có góc có cạnh, hình tượng chỉnh thể dữ tợn cực kỳ.

Quỷ sai âm phủ mấy năm qua tuy rằng đã cực lực muốn thay đổi bề ngoài xấu xí mà mọingười vẫn rêu rao, chính là âm phủ thật sự không đủ lực, có mặc quần áo tươi sáng đến mấy thì không khí trên người vẫn âm trầm.

Nhìn đi, quỷ sai nàycòn cố ý mặcmột bộ quần áo D&G số lượng có hạn màu đỏ thẫm made in nhân gian đi tuần, chính là mới đi chuyển hồn dưới âm phủ về là màu đỏ xinh đẹp liền biến thành đỏ sậm dính đầy tử khí, chả có lấy nổi một chút sức sống bừng bừng.

Tay hắn nắm một cái xiềng xích nặng nề, đầu kia xiềng xích trên hai chân Bá Nha.

Hai tayquỷ saikéo mạnh một phát, theo đạo lý thì lực kéo như vậy đủ để làmlũ quỷ hồn sợ phát run, nếu quỷ linh sức mạnh đơn bạc, trực tiếp bị ép buộc mất phânnửa cái linh hồn nhỏ bé cũng không phải là ít.

Nhưng Bá Nha lại kinh ngạc phát hiện, chính mình thế nhưng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, vẫn cứ ở nguyên trong ngọc.

Đừng nói là Bá Nha không bị quỷ sai kéo ra ngoài … màquỷ sai vốn muốn kiềm chế Bá Nha lại thẳng tắp quỳ xuống đất, vừa mới kéo đã bị bán ngược, trọng tâmkhông vững mới tạo thành cục diện quỷ dị này.

Quỷ sai vừa vặn quỳ gối trước mặt Khúc Y Nhiên, Khúc Y Nhiên trong lònghiểu rõ, những cũng không nói gì, chỉ là vô cùng lễ phép nói với hắn, “Vị đại ca này, không cần đa lễ như vậy.”

Nói chuyện kiêu ngạo như vậy là một… người phàm? Thấy cậu tacòn khoa taymúa chân làm tư thế xin đứng lên, quỷ sai nháy mắt nổi giận.

Tròng mắt bất ngờ lồi ra, thòng lòng bên hai má, máu nhỏ giọt, cứ tưởng đã tạo được điểm thanh thế cho mình, dọa bọn phàm nhân chưa thấy quen mặt quỉ, “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bản sai đa lễ? Phàm nhân lượn đi, tuổi dương còn chưa hết cũng đừng tiếp cận? Niệm tình ngươi lần đầu không hiểu quy củ, bản sai khoan hồng độ lượng, buông tha cho thằng nhóc vô tri… tri…tri…”

Nói đến một nửa thì khí thế tự nhiên xẹp lép, vì hắn phát hiện mình thế nhưng không nhìn thấu mệnhcách của phàm nhân này, càng không thấy rõ ánh sáng sinh mệnh trên đỉnh đầu người này đến tộtcùng lúc nào mới cực hạn.

Người này không phải phàm nhân, không bị bộ dáng của mình dọa sợ.

Xem ra hắn vừa rồi bị phản lực cường đại bắt quỳ xuống cũng không phải chỉ là trùng hợp.

Có thể thấy quỷ sai sẽ là nhân loại bình thường sao? Hắn nhấtthời nóng vội bắt linh mà đầu óc hồ đồ!

“Ôi ôi ôi, vị đại gia này, ngài xem… tiểu nhân cũng chỉ là dựa theo chỉ thị cấp trên mà làm việc, linh không mang được về lãnh đạo sẽcho ăn roi …” Ngữ khíquỷ sai nghe qua thật tội nghiệp,nhưng mà… ông anh có thể thu hai tròng mắt lại rồi mới giả dạng đáng thương được không?

Khúc Y Nhiên có chút đau đầu đỡ lấy thái dương, cho nên nói bọn quỷ sai trừ phi hiện thân đến nhân gian làm giải phẫu chỉnh hình, chứ có cho bọn họ ăn mặc ngăn nắp nữa thì hình tượng vẫn là dữ tợn mà thôi.

“Lãnh đạo đánh roi? Sao tôi lại không biết hắc bạch nhị lão còncó này ham mê đặc thù như thế nàynhỉ” giả trang đáng thương quá lố a!

Quỷ saitròng mắt chuyển động, nhất thời chột dạ nhỏ giọng thìthào, “Sao cả cái này cũng biết rõ vậy… Khụ khụ, ngài xem, có phải nên cho tội nhân Bá Nha… từ trong linh khí đi ra?”

Linh khí tuyệt đối là khắc tinh lớn nhất của nhóm nhân sĩ âm phủ.

Nếu không phải có tiếng đàn chỉ dẫn, xiềng xích dẫn dắt thì hắn thậm chí còn khôngnhận vị trí cụ thể của Bá Nha.

Ở trong linh khí tương đương với việc ở một nơi không aiquản lí được, âm phủ quản không được, dương giới quản không được, trên trời càng quản không được…

Này cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Khúc Y Nhiên hao hết tâm tư cũng muốn tìm cho ra một món đồ có linh khí để Lý Mật lưu lại.

Chỉ cần đi vào thì người liền an toàn .

Nhưng mà Bá Nha giờ đây đã chậm.

Chân đã bị xích, hồn đã bị khóa.

Lưới âm tuy thưa nhưng sớm hay muộn cũng phải vào.

Khúc Y Nhiên rốt cục đã biết vì sao chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Bá Nha chỉ biết ông không biến được thành linh mà phải nhờ máu hỗtrợ, ra ông đã bị quỷ saikhóa chân lại rồi.

Khúc Y Nhiên không để ý tới biểu tình khẩn cầu của quỷ sai nữa, chỉ xoay người, nhẹ giọng hỏi người đang bất an ôm đàn đứng trong ngọc, “Bá Nha, đây là ý của ông sao? Nếu ông không muốn, hắn căn bản không có cơ hội khóa chân ông được.”

Bá Nha thở dài, “Sợ là vô luận có đợi bao nhiêu năm nữa thì trên thế gian này cũng sẽ không xuất hiện thêm một Tử Kỳ.”

“Thì ra ông nghĩ như vậy. Vậy thì… ông có nguyện ý đợi thêm, một tiếng nữa không?” Khúc Y Nhiên có chút không xác định hỏi.

Bá Nha hai tay ôm chặt đàn, “???”

Bạn trẻ Lý Mật hay xúc động bị giáo chủ đại nhân ngăn miệng với tay chân trong ngọc cũng,”???”

Đông Phương Bất Bại đang để kim khâu ở đầu ngón tay, giấu trong tay áo, tùy thờichuẩn bị phóng ra, “???”

“Một tiếng?” Bá Nha ngơ ngác hỏi.

Khúc Y Nhiên gật đầu nói, “Đúng vậy, chỉmột giờ.”

Tuy rằng cũng không biết Khúc Y Nhiên muốn làm cái gì, cũng không biết cậu vì sao bắt mình đợi thêmmột tiếng nhưngBá Nhatin Khúc Y Nhiên có lý do của mình, đáp ứng rất dứt khoát, “Được, tôi chờ.”

“Cảm ơn.” Khúc Y Nhiên cong môi nở nụ cười, sau đó quay sangquỷ sai đang nhìn đến choáng váng.Một đôi con ngươi giống như thủy tinh đen trong suốt tinh thuần,khóe mắt hơi giơ lên, đôi môi nhạt màu nhếch thành một độ cong tuyệt đẹp.

Mỹ, mỹ nhân a… Một thác nước nhỏ đỏ tươi từ mũi chảy ra.

Nhiều như vậy năm cũng chưa thấy qua quỷ sai nào đặc biệt khôngtiền đồ phun máu mũi như thế này, nhưng mà cho dù có cái tâm tư quỷ gì thì cũng không có lá gan quỷ nào đâu.

Cái khí thế doạ người mãnh liệt toả ra từ trong linh khí kia vô cùng giống …một cổ linh mạnh vô đối …mà bầy quỷ sai đã từng kiến thức qua…Chắckhông trùng hợp vậy đâu…

Đúng! Nhất định sẽ không trùng hợp như vậy .

Quỷ sai trong lòng tự an ủi!

“Quỷ sai đại ca, xin cho phépBá Nha dừng lại một lát, nửa canhgiờ sau lại đến bắt người.” Khúc Y Nhiên nghiêm mặt lại, tốt tính thương lượng với quỷ sai, tươi cười cũng đã mất.

Quỷ sai rốt cục nhớ ra lôi hai tròng mắt trở về chỗ cũ, vội vàng sửa sang lại hình tượng, lại chải đầu lạichỉnh áo, “Ừm… Chỉ sợ…”

“Oh? Chỉ sợ?” Ánh mắt sóc con nhíu lại, “Như vậy xin cứ tựnhiên.” Nói xong, phất tay áo rời đi, quản ngươi đến từ âm phủ hay dương gian chính là không quen nổi cái thói xấu này.

Ta không thả người, ngươi làm gì ta? Mang ta theo xuống âm phủ chắc?

Một giờ cũng không dàn xếp cho?

Hiện tại lòng dạ quỷ saicàng ngày càng đen, chẳng lẽ còn đợimình trả thù lao? Hừ… Cái qui định có tiền sai được cả quỷ này cũng nên sửa lại!

“Mỹ nhân… Mỹ nhân, khụ khụ… Đại gia, đại gia ngài chậm đã, đừng, chớ đi nhanh như vậy, tôi vô tâm nói sai rồi , ngài đại nhân đừng để bụng tiểu nhân! Đừng nói nửa canh giờ, dù là ngày mai cũng được!”

“Thật không?” Khúc Y Nhiên dừng lại cước bộ, thanh âm nghe qua thường thường thản nhiên, không có gì phập phồng dao động.

“Thật sự, tuyệt đối là thật! Tiểu nhân vừa mới không phải đã quỳ xuống sao…”

Khúc Y Nhiên tao nhã nói, “Thế lại quỳ một lần cho tôi xem.”

Quỷ sai, “… …”

Sóc con đen tối luôn thích bao che khuyết điểm.

Mắt thấy hai đầu gối sắp cùng mặt đất tiếp xúc thân thương, kết quả Khúc Y Nhiên lại cười khoát tay áo nói, “Ha ha, tôi đùa thôi mà.”

Quỷ sai, “… …”

Không phát điên cũng nội thương, buồn cười cũng dễ nhìn như vậy, quỷ sai lại không tiện phát giận… Cũng không nỡ phát giận mà.

Quỷ sai chính một đàn em nho nhỏ dưới âm phủ, thỉnh thoảng mà gặp mấy người không thức thời, ngoại trừ trưng ra cái mặt quỷ doạ người thì cũng làm không được gì khác.

Bọn họ đối với quỷ quái linh hồn chưa ly thế còn lực uy hiếp và tác dụng nhất định nhưng đối với linh môi sư có năng lực mở thiên nhãn mà nói, không có lấy nửa tí uy hiếp.

Thậm chí có đôi khi công trạng không tốt không gặp được oán linh nào còn phải dựa vào linh môi sư, đầu năm nay, làm nghề gì cũng không dễ.

Muốn lăn lộn kiếm miếng cơm ở âm phủ cũng không dễ dàng.

Quỷ sai xám xịt đi mất, không mang được Bá nha đi không nói còn đụng phải bức tường dính đầy mặt bụi.(ý chỉ gặp khó khăn, mất mặt)

Lần tuần tra này trừ bỏ việc biết khu vực phụ cận đại học A xuất hiện một mỹ nhân linh môi sư còn lại chả được việc gì… May màmột tiếng saucó thể đến lĩnh người đi, linh môi sư nói một là một, bằngkhông thì hắn phải báo cáo kết quả công tác thế nào đây!

Aiz!

Quỷ kém vừa đi thì Lý Mật cũng được giải trừ trói buộc, nhấc vó muốn chạy ra ngoài, bị Đông Phương dẻo chân nhanh chóng xách cổ áo giữ lại.

Lý Mậtvùng vẫy, “Giữ tôi làm gì? Tôi muốn điphế cái gì (quỉ) sai kia, mặt quỷ em gái ngươi ấy mà mặt quỷ! Dám khi dễ anh Khúc bọn ta, cònvọng tưởng muốn mang người anh em lớn Bá Nha của chúng ta đi! Đi chết đi! Tôi muốn liều mạng với hắn!”

Vẻ mặt như thể sắp bay ra cùng chết với quỷ sai, làm cả Bá Nha và Khúc Y Nhiên cười văng mất tiêu cảm xúc tiêu cực vốn có.

“Sao đều thành của nhà cậu hết rồi?” Bá Nha đi lên trước, nhẹ nhàng mà vuốtLý Mật cả người lông đã xù lên, “Không cần kích động, hắn đã đi rồi, hơn nữa, cũng không đáng để cậu ra tay.”

Lý Mật bất mãn hừ nhẹ, “Nhưng mà ông đáng giá! Sao mấy người không cho tôi ra ngoài? Tôi là linh đã được tinh lọc qua, hắn sẽ không có biện pháp bắt tôi! Xem mà tức điên, nếu không có linh khí thì có phải cả ba người chúng ta đều tiêu luôn rồi?”

Khúc Y Nhiên ánh mắt trầm xuống, thấp giọng nói, “Sẽ không, tôi cam đoan.”

Nếu không phải là ý của Bá Nha thì cho dù cậu có dùng hết sức cũng sẽ ngăn âm phủ đến cướp người.

Lý Mật cũng vậy mà Đông Phương cũng thế… Có lẽ Đông Phương không cần nhưng chỉ cần bọn họ muốn, mình sẽ không cho bất luận kẻ nào động vào bọn họ.

“Tôi sẽ bảo vệ tốt mọi người, nhất định đó.” Thiếu niên gầy teo nhưng dị thường kiên định nói.

“A… Tôi tất nhiên là biết rồi.” Lý Mật đặt mông ngồi xuống trong ngọc, lémắt nhìnĐông Phương đang ngồi bên cạnh trừng trừng.

Anh ta, chính anh ta không cho mình ra ngoài!

Đông Phương lạnh lùng liếc nhìn ymột cái, trầm mặc không nói. Nếu quả thực có chuyện, mình sẽ lập tức ra tay, đồ đần này ra thì có tác dụng gì, không khéo còn bị quỷ sai xích lại rồi mang về âm phủ thẩm lý rồi phán quyết mất. Đông Phương nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, dù sao trong baquỷ hồn bọn họ thì Lý Mậtchết muộn nhất, thực lực yếu nhất.

Bị tinh lọc rồi mà tính cách vẫn dễ xúc động như vậy, ở trong linh khí an toàn thì không thành thật mà ngồi lại cứ thíchló đầu ra ngoài nhìn, rất dễ dàng bị mấy tên chết xui chết xẻo chui vào chỗ hở.

Một tiếng, thật sự không lâu.

Tiễn bước quỷ sai, trấn an Lý Mật xong thì đã sắp đến khai mạc đại hội chào đón tân sinh viên rồi.

Tiết mục đầu tiên cố định hàng năm là bài nói chuyện của ban giám hiệu, tổng kết năm học trước, mục tiêu năm học này, tiết mục thứ hai là văn nghệ mở màn, ca múa nhiều tiết mục rất đặc sắc, là hội văn nghệ bao thầu, đây cũng là lệ cũ không thể thiếu hàng năm.

Mà tiết mục thứ ba chính là tiết mục của đại biểu tân sinh.

Phát biểu của đại biểu tân sinh thì diễn ra sau khi tất cả các tiết mục chấm dứt, tuyệt đối là áp chót.

Cho dù là tiết mục thứ ba hay cuối cùng thì nghe qua cũng rất áp lực, Khúc Lăng Phong đứng sau đám người không khỏi khẩn trương thay em trai nhà mình.

Ngược lại Khúc Y Nhiên đang ôm đàn đứng sau cánh gà một chút tâm thần không yên cũng không có.

Trưởng ban tuyên truyền một lần nữa đẩy mắt kính trên sống mũi, một lần nữa muốn xác nhận, “Đàn em, thật sự không cần chúng ta mang đàn ra trước cho sao?”

“Tự em làm được mà.” Đàn này là của Bá Nha, không phải người thường có thể chạm vào .

Trưởng ban tuyên truyền cũng không kiên trì nữa chỉ nói, “Đợi ca múa chấm sứt, chúng ta sẽ đúng lúc bàn với khăn trải bàn lên sân khấu cho.”

“Cảm ơn đàn anh.” Như vậy là đủ rồi.

Trưởng ban tuyên truyền cười thân thiện với cậu, trong lòng đối “mem tuyển thẳng” của HSV năm nay có ấn tượng không tồi, tuy đạt danh hiệu thủ khoa toàn quốc nhưng rất lễ phép, tôn kính người đi trước.

“Tùy thời hoan nghênh cậu tới văn phòng ban tuyên truyền làm khách.”

“Được, em sẽ ghé qua .” Khúc Y Nhiên cũng cười, vô cùng dứt khoát mà đáp ứng.

Sân khấu một mảnh cuồng nhiệt. Sau cánh gà một mảnh khẩn trương.

Có người vội vã trang điểm tạo hình, có người thay trang phục diễn, xác nhận đạo cụ, đối chiếu lời kịch, thử giọng…

Chỉ mình thiếu niên tóc đen, thủy chung im lặng ngồi ở một góc, tronglòng ôm cái chặt chiếc đàn cổ đứt dây, thoáng như bức hoạ thời xưa.

Một bài《Super boy》 thành công kéo lên nhiệt tình của nhóm tân sinh, kế tiếp không biết có thể duy trì được không khí này hay không…

“Tiết mục thứ ba! Đại biểu tân sinh, bắt đầu, nhanh lên sân!”

Người phụ trách hậu trường la lớn.

Mọi người vốn đang giành giật từng giây từng phút để chuẩn bị tiết mục của mình đều dời tầm mắt dán vào lối ra sân khấu, bọnhọ không có thấy rõ mặt người nọ, chỉ thấy một thânảnh thon dài, hai tay hình như ôm đàn gì đó đi ra ngoài.

Khúc gia đại ca tay cầm một bó hoa hồng màu xanh lam rực rỡ xinh đẹp, bên người làtên Lâm Phong cứng đầu muốn nhào vô góp vui, từ lúc vào trường đã không ngừng ngó đông ngó tây.

“Anh nói Lăng Phong à, chú rốt cục là vì vị mỹ nhân nào mà đến thế? Trước lộ hàng tí đi, cho anh em mở rộng tầm mắt nào!”

Nhìn những khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt xung quanh, thì ra khẩu vị của chiến hữu nhà mình là thế này sao? Khó trách đối với thân thể đầy đặn ăn mặc người lớn của phụ nữ Tây không có hứng thú.

Hoa hồng xanh lam trong ngôn ngữ các loài hoa- tình yêu thanh thuần.

Mười một bông hoa hồng xanh có nghĩa là – chỉ yêu nhất một mình em! Toàn tâm toàn ý, yêu nhất trong lòng.

Hiếm lắm mới thấy Khúc Lăng Phong cầm hoa tới thổ lộ, làm bạn bè từ hồi cởi truồng tắm mưa tự nhiên là muốn vây xem toàn bộ cùng với cổ vũ nhiệt tình rồi.

Mà bởi vì hai vị lãnh đọa cấp cao đều chạy mất tiêu nên em dai M đáng thương đang phải tăng ca ở công ty vuốt vuốt đôi mắt càng ngày càng đen của mình sầu bi thở dài, “Boss hai người không nói gì trực tiếp chạy đi, ngao ô ô, đêm nay lại phải thức suốt đêm !”

Khúc Lăng Phong đã sớm quen bộ dạng cà lơ phất phơ của Lâm Phong, chế độ tự động loại bỏ on. Bây giờ lực chú ý của anh đều đặt trên sân khấu, không dư hơi mà quan tâm những thứ khác.

Giờ phút này, sân khấu tối đen một mảnh.

Màn che tách ra cũng không có lấy một chùm tia sáng, thần thần bí bí làm cho người ta thấy vô hạn hồi hộp mới lạ.

Ngụy Tấn nghển cổ lên nhìn, “Hẳn đây là tiết mục của Y Nhiên, tôi vừa thu được tin tức từ người chủ trì chương trình nói đại biểu tân sinh lên sàn.”

Phương Thiên Trác cũng rất mong chờ, “Sao lại thế này a? Sẽ không phải là mất điện chứ, sao còn chưa bật đèn! Cái gì cũng thấy khôngrõ.”

Nhận thấy vẻ mặt thay đổi rất nhỏ củachiến hữu nhà mình, Lâm Phong cũng không cà lơ phất phơ nữa, ánh mắt theo tầmmắt Khúc Lăng Phong nhìn về phía trên sân khấu, thấp giọng tự nói, “Sẽ không phải là lậptức gặp được mỹ nhân rồi đấy chứ… Ha ha a, Lăng Phong ơi, không cần ngượng nhùng đâu!”

Kết quả ngọn đèn tối màu nhợt nhạt hiện ra, Lâm Phong cả kinh thiếu chútnữa cắn đầu lưỡi.

“Nam… Nam ? !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.