Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 35: Chương 35




CHƯƠNG 35

Màu da không tồi, ngũ quan cũng cũng đủ thanh tú động lòng người, bởi vì ngọnđèn mờ làmLâm Phong thấy không màu sắc đôi môi thiếu niên như thế nào, nhưng hình dạng đôi môi cũng rất đẹp, rất thích hợp hôn môi, hôn lên khẳng định rất thoải mái.

Cằm đầy, lông mi thật dài… Ngoại trừmột vài bug (lỗi) nho nhỏ thì hết thảy thoạt nhìn đều vô cùng tốt đẹp.

Lâm Phongvừa cắn móng tay vừa rối rắm, hắn là nên một phen khiếp sợ hay là nên khen mắt nhìn người của chiến hữu tốt đây?!

Thật không ngờ a Khúc Lăng Phong, chú không lên tiếng thì thôi, lên một phát thì thành người nổi tiếng! Vừa ra tay thì mục tiêu là đồng tính!

Lâm Phong có thể cảm giác được Khúc Lăng Phong có để ý tới thiếu niên ôm đàn đi đến trung tâm sân khấu kia, lại còn là để không nhỏ.

Kỳ thật lúc dốc sức làm ăn bên Mỹ, bên cạnh hai người cũng không thiếu mấy câu bé đồng tính chủ động bám dính nhưng mỗi lần cái mặt đẹp trai của Khúc Lăng Phong lại dài ra như núi Trường Bạch, khí lạnh quanh thân cũng mãnh liệt hơn thường ngày, hại Lâm Phong cứ nghĩ chiến hữu nhà mình bài xích đồng tích luyến ái không à.

Lâm Phonghắn cũng luôn phóng túng, không để ý bạn giường là nam hay nữ, chỉ cần nhìn thuận mắt là được rồi, nhưng thật đúng là không ngờ, Khúc Lăng Phong thế mà lại coi trọng một mỹ thiếu niên!

Sinh viên mỹ thiếu niên!

Cầm hoa hồng xanh tới trường học nhà người ta xem biểu diễn, xem ra là chuẩn bị come out rồi chậc chậc, trông khẩn trường chưa kia, chắc tay chân đã đổ mồ hôi hết rồi đi.

Lâm Phong vuốt cằm một trận điên cuồng YY, tuy rằng Khúc Lăng Phongcái gì cũng không lộ ra, nhưng hắn đã tự động dựa theo trình độ tương giao lâu nay của hai người mà tự tưởng tượng bạn mình nên thổ lộ thế nào ngày hôm nay.

Chỉ có hoa là không đủ, thổ lộ phải có thành ý, có quà tặng tử tế, tất nhiên còn phải chuẩn bị những lời lẽ thổ lộ thật cảm động!

Tranh thủ nhanh chóng, công đức viên mãn!

Dưới sân khấu còn có tiếng xì xầm nho nhỏ nhưng khi thiếu niên ôm cây đàn gỗ đi lên sân khấu thì không khí không chủ động trầm xuống. Im lặng, không tiếng động, giống như hiệu ứng sôi động vừa được tiết mục ca nhạc lúc trước tạo nên đều bốc hơi.

Nói tẻ ngắt sao? Nhưng mà giống như không phải.

“Là thủ khoa lí chạy tới báo danh khoa văn đó sao? Hội chúng ta năm nay hình như đã chiêu được một người khó lường.” Một người đang tựa vào giá đặt đạo cụ bên trong cánh gà trên mặt ý cười mười phần nói, “Cậu ta không cần nói chuyện chỉ cần đứng giữa sân khấu cũng có thể trở thành một tiết mục.”

Còn chưa có nhập học chính thức đã được người ta truyền tụng như vậy, thần kì nhập hóa, toàn trường chắc cực ít người không biết cậu ta là ai.

“Đến thế sao? Cậu cho là như vậy sao.” Người đứng ở đối diện sắc mặt thản nhiên, cũng chỉ có người này có lẽ giờ phút này ánh mắt không chú mục lên trung tâm sân khấu mà thôi.

Thần kỳ sao?

Kỳ thật đặc thù thân phận chức nghiệp của Khúc Y Nhiên rất thần kỳ, nhưng cái thần kỳ này không phải cái thần kỳ mà trường học đang lưu truyền.

Thế cócăng thẳngkhông?

Đúng là có một chút, linh môi sư là loại nghề nghiệp cực kì khiêm tốn, không nổi bật, rất ít có khi được dịp mặt mày rạng rỡ, lại càng miễn bàn phải diễn thuyết trước mặt bao nhiêu người.

Nói không căng thẳng khẳng định là giả, nhưng có căng thẳng cũng không thay đổi được cái gì.

Cậu nhẹ nhàng để đàn cổlên trên cái bàn thấp đã được chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng mà vuốt ve thân đàn, đuôi đàn, cũng không vội chỉnh âm màngược lạihai tay gầy thẳng từ trong áo lộ ra, chạm vào một khối cầu băng ngọc tuy không tinh xảo nhưng lại cực kì hấp dẫn.

Lúc này rất nhiều người mới đột nhiên chú ý tới, thì ra thiếuniên chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng cùng với quần đen dài cực kì bình thường. Không có trang phục diễn xuất hoa lệ, không có phụ kiện trang trí dư thừa nào khác.

Cứ như vậy đi lên sân khấu, đặt đàn xuống, vô cùng tùy ý ngồi trên chiếu.

“Tranh” —— dây đàn bắt đầu rung động, đầu ngón tay đung đưa, tiếng đàn lưu loát vang lên.

Tại đây dưới ngọn đèn vàng nhạt thản nhiên, thiếu niên cúi mắt, lông mi dày khẽ run lên theo động tác của cậu, biên độ không lớn nhưng lại thể hiện ra giaiđiệu âm sắc cao trào.

“Trời ạ! Dĩ nhiên là khúc《 Tri âm tri kỷ 》của Bá Nha! Thế mà là 《 tri âm tri kỷ 》của Bá Nha? ! Khúc ca muốn nghịch thiên, nghe một lần liền nhớkỹ, thần nhân ơi, tôi nhất định phải quỳ lạy cậu ta!” Lý Mật độtnhiên bùng nổ trong ngọc.

Nhưng lúc này đây hai cổ hồn khác trong ngọc không ai đáp lại lời của y.

Bá nha hoàn toàn bị chấn động, mà mà ngay cả Đông Phươngluôn thích yên tĩnh cũng khó có lúc không ra tay giáo huấn người nào đó đang huyên náo không ngừng.

Lý Mật cũng dần dần yên tĩnh, bị tiếng đàn hấp dẫn hoàn toàn.

Là 《Tri âm tri kỷ 》, lại không giống 《 Tri âm tri kỷ 》của Bá Nha.

Người khác nhau thì tiếng đàn đánh ra cũng khác nhau, tình cảm toả ra từ tiếng đàn tự nhiên cũng không giống.

Giai điệu như một nhưng bên trong tiếng đàn lại nhiều hơn chúc phúc người nhà cùng hi vọng vào tương lai…

Không phải Cầm tiên, âm si, chỉ là biểu đạt ra cảmgiác trong lòng sau khi nghe được tiếng đàn của Bá Nha.

Núi cao nguy nga, nước chảy hiền hoà, một bức tranh sinh động lại im lặng nhấp vào tim, thấy ấm áp không chỉ có lòng người.

Đến lòng quỷ cũng ấm áp theo.

Ngay cả nhóm quỷ sai đang tuần tra quanh đấy cũng bị hấp dẫn lại đây, bọn họ không hiểu âm luật, lúc đầu cứ tưởng lại là tiếng đàn của Bá Nha nhưng dần dần cả lũ đều không thể tự kiềm chế chìm đắm trong đó.

Trong sân trường đại học A cũng có nhiều ítmột số khán giả thân phận “đặc thù” đang mặt mày rạng rỡ lắng nghe.

Hàng năm đều trường kì đóng quân ở tòa nhà khoa lý, thổ địa công công một bên vuốt râu vừa nhìn đại thụ và các sinhlinh trong trường cùng nhau nghe khúc đàn, trời biết khúc nhạc này dễ nghe hơn mấy phương trình hóa học biết bao nhiêu lần.

Tiếng đàn lưu loát tuy so với cầm tiên đã thành thạo đến xuất thần nhập hóa thì vẫn còn ngây ngô cực kỳ, nhưng tình cảm, mong ước bên trong lại dẫn lòng người say mê.

Hai vị môn thần không biết từ khi nào cũng từ bức tranh dán trước cửa chính căn tin nhảy ra, biểu hiện hung ác khó có lúc hòa hoãn lại, lẳng lặng lắng nghe.

Càng nhiều chim chóc tụ tập ở trong rừng đại học A, hấp thu lấy linh khí Khúc YNhiên vô thức tản mát ra trong lúc đánh đàn.

Khiến cho động vật thành tinh là không có khả năng nhưng lũ độngvật nhỏ này sẽ thấy thoải mái mà nhịn không được muốn thân cận.

Cũng có không ít chú bồ câu to gan lại thần kinh thô tập trung bên người Khúc Y Nhiên, chúng không nhúc nhích, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, mỗi con đều bày ra bộ dáng “tui có thể nghe hiểu”.

Đến ngay cả lũ côn trùng, giun dế dưới đất đại học A đều vui vẻ chui lên.

Người có thể chất đặc thù đánh ra một khúc nhạc cũng không bình thường.

Một khúc chấm dứt, Khúc Y Nhiên rốt cục thả xuống tảng đá nặng trong lòng.

Kỳ thật cũng không phảicó nghịch thiên giống như Lý Mật hình dung, khúc《 Tri âm tri kỷ 》 này cậu biết , Khúc gia tuy rằng ít người lớn nhưng nhạc khí gia truyền chính là đàn cổ.

Cậu từ bé đã học đàn, nhưng đây là lần đầu tiên chơi thử đàn đứt dây, hơn nữa, còn là khúc 《Tri âm tri kỷ 》có độ khó cực cao, cậu cũng âm thầm đổ một phen mồ hôi.

Chính là lúc đàn lên cả người giống như dung hợp cùng khúc nhạc.

Càng ngày càng mê mẩn, người xem cũng thế mà Khúc Y Nhiêncũng vậy.

Bá Nha, kỹ xảo của tôi không xuất sắc bằng ông nhưng mà… tặng cho ông, coi như một lễ vật chúc phúc đến từ linh môi sư.

Mong ông kiếp sau được thuận lợi, hạnh phúc.

Người áo trắng trong ngọc sớm đã lệ tuôn không thôi, hai tay run run.

“Bá Nha ta kiếp này đã không uổng.” Tử Kỳ, ta rốt cục lại tìm được rồi, chính là tiếng đàn… chính là cậu Khúc Y Nhiên.

Cậu không dùng ngôn ngữ vô dụng mà lại dùng tiếng đàn độc đáo của cậu nói cho tôi biết

“Bá Nha!” Lý Mật lớn tiếng gọi ông, vội vàng chạy qua, lại thếnào cũng không bắt được tay áo của người áo trắng.

Cầm tiên Bá Nha, thân thể đang không ngừng trong suốt, dần dần biến mất.

“Bá Nha, đừng đi… Ô ô ô…” Lý Mật chạy ào lên lại đột nhiên bị Đông Phương ngăn cản ở trong ***g ngực, không để ý y giãy dụadùng sức ghim chặt người vào trước ngực.

“Khốn kiếp, buông ra … Bá Nha, tôi còn muốn uống trà ông pha mà!”Nước mắt theo hai má rơi không ngừng, Lý Mật khóc sắp thành mắt thỏ, tay chân khua loạn nhưng như thế nào cũng giãykhông ra khỏi trói buộc của Đông Phương Bất Bại.

Bị Lý Mật phản kháng đá mạnh vào bắp chân nhưng Đông Phương vẫn yên lặng thừa nhận, nhìn chăm chú vào thân ảnh nhạt dần của Bá Nha, khôngtiếng động tiễn đưa.

“Đừng khóc, Lý Mật, mấy ngày này, thực cảm ơn mọi người. Tôi đã không còn gì tiếc nuối, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Đã nhìn khôngthấy Bá Nha nhưng thanh âm lại một chữ không sót truyền vào tai Lý Mật.

“Ô ô ô ô, cho nên đã nóitôi ghét nhất là chia ly !” Lý Mật không giãy nữa, ôm lấy tay áo giáo chủ đại nhân loạn cọmột phen nước mắt nước mũi.

Hoàn toàn quên đến tột cùng đã ăn bao nhiêu kim đâm giáo huấn từ người này, giờ phút này thầm nghĩ chỉ muốn bắt lấy cái gì đó mà gào khócmột hồi.

Y chỉ là một linh vừa nhỏ lại ngốc, không giống Đông Phương bản lĩnh trâu bò hay anh Khúc cầm kĩ cũng trâu bò nốt, sở trường gì cũng không có, việc có thể làm… Thật sự là quá ít.

Cái mũi cọ hồng hồng, khuôn mặt cũng hồng giống quả táo, Lý Mật thật đúng là đem quần áo giáo chủ làm khăn giấy lau nước mũi.

Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi, không thích nhưng cũng không kéo tay áo bị đạp hư của mình trở về, “Chưa thấy quỷ nào còn khóc được như mi.”

“Anh quản tôi chắc! Ô ô ô…” Cọ tay áo, tiếp tục khóc ròng ròng.

Bên ngoài ngọc, thiếu niên nhắm mắt lại rất nhanh mở ra, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng sau đó chậm rãi đứng dậy, ôm lấy đàn cổ.

Xoay người, cúi đầu, động tác liền mạch lưu loát.

Thật lâu sau khi Khúc Y Nhiên kết thúc, người chủ trì vẫn ngây người giữa sân khấu mới miễn cưỡng tìm về được cảm giác, đang chuẩn bị giới thiệu tiếp nội dung tiếp theo thì tiếng vỗ tay như sấm vang lại, toàn trường giống như nổ tung.

“Oh shit, tôi bị Y Nhiên chấn cho choáng váng rồi!” Phương Thiên Trác không dám tin nhéo đùi mình, “Thằng nhóc này, tôi thế mà cùng phòng ngủ mới một nhân vật như vậy! Tôi tôi tôi…”

Ngụy Tấn ngoan độc đập vai cậu ta một phát, “Đừng có ‘tôi’ nữa , cậu trước tiên cấu tôi một cái, vừa rồi tôi cắn môi hơi đau nhưng mà cảm giác vẫn giống như trong mơ, rất không chân thực!”

Thằng nhóc này rốt cục có bao nhiêu thâm tàng bất lộ! Hắn biết Y Nhiên hồi bé có học qua nhạc cụ nhưng không biết cậu ta học đàn cổ, lại còn đàn xuất sắc như vậy, cảm động như vậy!

Lâm Phong biểu tình ngơ ngác vẫn còn chìm đắm trong tiếng đàn thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, khiếp sợ trong lòng chỉ có nhiều chứ không ít, “Chú xem thiếu niên kia… Là một nhân vật đấy, chiến hữu, lần này thật sự ủng hộ chú theo đuổi người ta, ánh mắt thật tốt, nếu không phải chú lên trước thì anh đã lăn vào!”

Kết quả vẫn là câu cuối cùng đánh thức Khúc gia đại ca hoàn toàn, nếu bây giờ không phải Khúc Lăng Phong đang ôm bó hoa mà là bó gạch thì anh nhất định sẽ không do dự đập vô đầu Lâm Phong.

Đánh tinh con sắc lang có ý đồ với em trai anh!

Trong đám người, không biết là ai hô một câu, “Đệt, sao tôi thấy thế nào kia cũng là cây đàn bị chặt đứt dây? Ai tới nhéo tôi một cái, nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đi!”

“Cậu cũng thấy vậy? Tôi còn tưởng là tôi bị ảo giác cơ…”

“Tôi lại tưởng là dạo này không đeo kính, độ cận lại tăng!”

Dưới đài ồn ào, líu ríu cậumột câu tôimột câu, cuối cùng, trên dưới sân khấu đều thống nhất tổng kết ra cái kết luận—— “Thủ khoa của trường ta đã muốn nghịch thiên !”

“Hở hở, Thủ khoa?” Lâm Phong rốt cục phát hiện có điểm khôngthích hợp, trong đầu có ý nghĩ chợt lóe nhưng thế nào cũng không bắt được trọng điểm, “Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào? Như thế vẫn cảm thấy… ê, chú muốn đi đâu? Đợi anh với chứ!”

Lâm Phong vội vàng đuổi theo Khúc Lăng Phong.

Đối phương chỉ ném về một ánh mắt lạnh lùng, bởi vì nghe quá mức say mê thế mà lại quên trước tặng hoa cho em trai.

Khúc gia đại ca đặc biệtảo não, mắt đao bay vèo vèo về phía Lâm Phong vô tội.

Lâm Phong còn tưởng mình đã trêu chọc chọc giận vị muộn tao lòng dạ hẹp hòi này, vội vàng giải thích nói, “Anh nói đùa thôi, bạn giường bên kia anh còn ứng phó không xong, bảo bối nhà chú vẫn là để lại cho chú đau lòng chiều chuộng đi!”

Khúc Lăng Phong vì lời hắn nói mà sắc mặt lạnh lùng, không giải thích nhiều, chỉ lạnh lẽo cảnh cáo hắn một câu, “Đừng có ý đồ với em ấy.”

“Vâng vâng vâng.” Lâm Phong cúi người gật đầu.

Nhìn cái tên thối tính tình này, có giỏi chú cũng thối nghiêm mặt với mỹ nhân nhỏ nhà chú đi!

Mỹ nam nhỏ bé trong lòng Lâm Phong lúc này đang bị nhóm đàn anh đàn chị các khoa bao vây sau hậu trường, tân sinh nghịch thiên như vậy chỉ có đầu óc bị ngâm nước mới không muốn thu vào dưới trướng!

Không đợi hội trưởng HSV phê duyệt, các trưởng ban đều đã lôi kéo thành viên nòng cốt nhà mình chạy tới lôi kéo,”Đàn em ơi, cậu xem ban văn nghệ của bọn anh thế nào? Đãi ngộ rất tốt, có trai xinh gái đẹp, đồ ăn vặt mỗi không ngừng, muốn trốn học chúng ta cũng có thể xử lí, cuối kỳ trả lại cho thêm học phần…”

“Cút đi, ban văn nghệ chạy tới xem náo nhiệt cái gì? Đàn em phải là người ban tuyên truyền chúng ta mới đúng! Đúng đấy, đàn em Khúc, ban tuyên truyền bọn anh đã sớm chuẩn bị việc nghênh đón cậu gia nhập rồi!”

“Các ngươi đều tránh ra cho ông,ban văn nghệ ẻo lả mới vào! Ban tuyên truyền ngoại trừ hội họa báo bảng thì còn làm được cái gì? Đàn em, đến ban thể dục của anh! Thành tích thể dục đều sẽ tính ưu hết, thêm học phần thời gian rảnh rỗi cũng nhiều!”

“Đàn em đàn em ơi…”

“Em…” Khúc Y Nhiên ôm đàn không dám về phía trước cũng không dám lui ra phía sau, bởi vì mắt sáng trưng của phóhội trưởng vẫn đang lập lòe ở đàng kia, trước có sài lang, sau có hổ báo.

“Đàn em, đến làm của thư ký của anh đi.” Phó hội trưởng cười tủm tỉm khôngngừng tới gần.

Khúc Y Nhiên không bị dọa chỉ hỏi hắn, “Em gia nhập có thể làm chủ đàn này tặng cho e không.”

Nó không thể tiếp tục lăn lóc trong phòng nhạc cụ nữa.

Bởi vì lời này, toàn trường liền trầm mặc một chút, chỉ có một người không chút để ý đi tới trước mặt cậu, tầm mắt nhẹnhàng đảo qua cây đàn Khúc Y Nhiên vẫn ôm chặt trong lòng, ngón tay chạm nhẹ khóe mắt mình, “Tôi làm chủ, nó là của cậu. Hoan nghênh cậu chính thức gia nhập HSV, bạn học Khúc Y Nhiên.”

“Cảm ơn.” Khúc Y Nhiên một lòng nhớ thương cây đàn này nên vẫn ôm nó đứng đây, vừa được đồng ý cho mang đi liền lập tức nói, “Em đi trước, rất cảm ơn anh.”

Ngón tay cứng đơgiữa không trung của người nào đó, “… …”

Mấy lời chuẩn bị giới thiệu về bản thân nghẹn trong cổ họng.

Thiếu niên lách qua bên người mà đi rất nhanh.

Hội trưởng HSV đại nhân lần đầu tiên nếm thử mùi vị bị ngườita bỏ qua, “Hừ, người mới cuồng vọng tự đại.”

Thư ký bên cạnh nhỏ giọng nói thầm, “Người ta rõ ràng là đang có việc bận… Khụ, xin lỗi hội trưởng, tôichỉ lầmbầm lầu bầu, cái gì cũng chưa nói nhé.”

Hội trưởng thu hồi tầm mắt, lạnh lùng đảo qua lũ thủ hạ đã vây nơi này chật như nêm cối, “Đều tự trở về cương vị đi, tưởng chương tình đã xong rồi chắc?

“Đúng nha! Còn có tân sinh diễn thuyết mà! Trong chốc lát còn có thểnhìn đến Thủ khoa.” Mọi người nói xong, lập tức giải tán.

Đến tột cùng là gia nhập ban nào thế?

Ban nào…

Thành công chen ra phía hậu trường rồi lại bị chặn, Khúc Y Nhiêntò mò nhìn đến bó hoa xinh đẹp yêu diễm trong tay anh trai, còn có…người xa lạ bên cạnh anh trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.