Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 66: Chương 66: Ban Ngày Gặp Quỷ




CHƯƠNG 66, BAN NGÀY GẶP QUỶ

Một đêm kích tình bắn ra bốn phía, đã không biết bao nhiêu lần muốn đèem trai ra mà làm như vậy như vậy, rốt cục được như nguyện, anh trai khíphách mười phần sao có thể mớimột lần đã thoả mãn chứ?

Sóc con ngượng ngùng dùng cái đuôi che má lại để lộ ra hoa cúc nhỏ vừa mềm vừa đáng yêu, còn chủ động đón ý, anh traigiống như bị mê dược càng không thể vãn hồi, đem sóc con ăn tươi thêm hai lần nữa mới hoàn toàn dừng lại. Đợi hết thảy đều bình tĩnh trở lại, anh mỹ mãn hôn cái trán ướt sũng của em trai, “Sao còn không ngủ? Không mệt sao.”

“Tàm tạm.” Tuy rằng thân thể bủn rủn mỏi mệt đến lợi hại, nhưng màkhông biết vì sao, cậu lại rất có tinh thần.

Có lẽ là quá thỏa mãn.

Tuy rằng làm loại chuyện này… nhưng lại với anh trai mình… Khẳng định làlạ.

Nhưng mà trước lạ sau quen, làm đến cuối cùng Khúc Y Nhiên cũng thấy đặc biệt tự nhiên,hai anh em giống như trời sinh ra dành cho nhau vậy, độ phù hợp thân thể rất cao, hoa cúc nhỏ bao lấy đuôi sói to khai thác xâm nhập, trình độcưỡi ngựa của hai anh em cũng càng ngày càng phối hợp ăn ý.

Khúc Y Nhiên hai tay nắm chăn, yên lặng không tiếng động nhìn chămchú anh mình, bị anh kéo vào trong lòng mình,

“Làm sao vậy?”

“Không, đừng nhìn anh như vậy, sẽ làm anh lại muốn…”

Khúc Y Nhiên, “… …”

Bản chất cầm thú của anh trai hoàn toàn lộ ra ngoài.

Sóc con trầm mặc, Khúc Lăng Phong quyết định tạm thời không đùa cậu nữa, vốn định đem người ăn sạch sẽ một chút, nhưng nếu làm tiếp anh thật sự là đồ cầm thú mất.

Xoa xoa eo nhỏ của em trai, dừng cương ngựa trước bờ vực thẳm, “Khó chịu sao?”

“Có một chút.” Khúc Y Nhiên nhắm mắt lại, vô lực nhúc nhích, để mặc anh mát xa không có quy luật cho mình.

Bình thường loại thời điểm này, hẳn là nên có chút lời ngon tiếng ngọt củng cốcảm tình, hoặc là nhân cơ hội ân cần biểu hiện ra khí chất cường đại tuyệt thếhảo ca ca công, nhưng cố tình cả hai anh em nhà này lại chưa có kinh nghiệm yêu đương lẫn lăn giường, sóc ca am hiểu nhất là làm ăn buôn bán, cùng người đàm phán, mà sóc đệ thì lại am hiểu nhất năng lực linh môi, cùng linh câu thông, nói chuyện phiếm…

Kích tình qua đi, hai anh em mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Trên người em trai trải rộng những dấu vết cầm thú của anh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, đôi mắt to ngập nước, cho dù trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn nhỏ cũng vẫn quan sát được rõ ràng.

Sóc con trông gầy như vậy, thật nhìn không ra thể lực lại rất tốt?

Ởtrước mặtem trai, Khúc Lăng Phong không hề keo kiệt đào móc hết tiềm chất dịu dàng của mình, “Vẫn là ngủ một lát đi, bao giờ ăn cơm anh gọi em.”

Tuy rằng, bây giờ trời vẫn còn chưa tối đâu.

Em trai lắc lắc đầu, cắn môi ngẫm lại, thể lực không được rồi, quyết định vẫn là ngủmột lúc đã, “Muốn tắm rửa trước một chút.”

Khúc Lăng Phong nheo lại ánh mắt, “Tỉnh ngủ rồi tắm.”

“Nhưng mà bên trong…” mặt sau mông dính đầy chất lỏng hơi lạnh của anh ấy, giống như còn có thể cảm nhận được nóng bỏngnhiệt tình của anh trai, thật sự là mâu thuẫn.

Anhtrai hiểu rõ, “Anh ôm em nhé.”

“Đợi một chút!”

“?”

Anh vừa xốc lên một góc chăn đã bị em mình rất nhanh kéo trở về.

Kề sát trong khuôn ngực cường tráng của anh trai, giờ phút này Khúc YNhiên cũng bất chấp tư thế hiện tại đến tột cùng có bao nhiêu dụ dỗ, một tay ôm chặt thắt lưnganh trai, tay kia nắm chăn, đem thân thể trần trụi của hai anh em bao thật kín.

Sóc con đề phòng nhìn phía trên, “Lý Mật, biến về cho tôi!”

Linh môi sư tốt tính cũng có dấu hiệu nổi bão.

Lý Mật lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cả giận nói, “Còn không phải lolắng cho cậu, thiếu chút nữa bị Đông phương đâm thành cái sàngcũng không quên ra đây xem cậu có phải bị bắt nạt hay không, kết quả cậu lại quát tôi?Thực tổn thương tâm hồn quá!”

“… …” Khúc Y Nhiên vẻ mặt rối rắm nhìn y.

“… …” giáo chủ đuổi giết theo ra cũng vẻ mặt phức tạp dừng ở cửa vào ngọc.

“… …” Khúc gia đại ca vẻ mặt nghiêm túc nhìn theo hướng em trai lên trên.

“… …” Đường Bá Hổ cũng đuổi theo đỡ trán.

Từ một phương diện nào đó quả thật sóc con bị anh trai bắt nạt nhưng lại ngoan ngoãn chịu.

Loại chuyện này là anh tình em nguyện, chả có gì sai trái cả. Dịu dàng chảy nước với em trai nhưng không phải với ai cũng dịu dàng, KhúcLăng Phong sắc mặt lãnh đạm, khôi phục lại hình tượng Boss băng sơn lạnh lùng mười phần, “Là ai?”

Khúc Y Nhiên hé ra khuôn mặt rối rắm đối diện với anh trai, một lúc lâu sau mới lấy ngón tay tìm ra một sợi màu trắng trước mặt anh, “Nhắm mắt lại,sau đó, chậm rãi mở ra.”

Vì thế anh làm theo, thời điểm anh mở mắt ra lại phát hiện trước mắt không thay đổi gì, vẫn là phòng ngủ thân thiết, nhưng mà trên không trung trong phòng lại mơ hồ bay bay gì đó.

Một thiếu niên tóc ngắn vẻ mặt xấu hổ bay phía trên đèn tường, tóc ngắn đen đơn giản lại mặc cổ trang không hề hợp với khuôn mặt hiện đại điển hình, giày lại vẫn là đôi giày thể thao màu vàng.

Chủ yếu là bởi vì Lý Mật không thích ứng được với giày vải cổ đại, nó nhìn rất thanh tú, không hợp cho đàn ông con trai đi.

Vì thế Lý Mật chính là một thân quần áo chả ra gì như vậy, bị Khúc giađại ca soi từ đầu đến chân mấy lần.

“Còn có mộtmột người mặc áo đỏ đâu?” Anhtrainói ra câu kinh người.

So với Lý Mật há hốc mồm ngạc nhiên thì Khúc Y Nhiên không kinh ngạc nhiều lắm, đem ngọc nắm trong bàn tay, một thân ảnh màu đỏ sâu kín từ trong ngọc hiện ra.

“Anh ấy là Đông Phương, phía trên là Lý Mật.”

Anhtrai gật đầu, quả cầu ngọc trong tay sóc con rất quen thuộc với anh, “Lấy ngọc anh cho đi dưỡng linh?” (mợ, sao nghe giống lấy tiền anh cho đi bao trai vậy nè =))

Khúc Y Nhiên có chút chần chờ giật giật cằm, theo ý nghĩa nào đó mà nói quảthật đúng là như vậy, nhưng vì sao biểu tìnhanh ấy thật không tốt?

“Bọn họđều là người tốt.”

“Ừ.” Anh tự nhiên tin tưởng ánh mắt của em trai, hơn nữa có thể yên lặng đitheo bên ngườiem ấy khônggây chuyện gì, cũng coi như an phận .

Hai linh, một người hiện đại nghịch ngợm như gió, một người cổ đại toàn thân tản ra hơi thở vương giả.Chẳng được bao lâu trong ngọc lại bay ra một linh áo trắng như tuyết, dáng vẻ đường đường.

Còn không mất tao nhã hướngvề phía Khúc Lăng Phong hành một lễ tiết thời cổ đại,Đường Bá Hổ quen thói định mở quạt giấy, chủ động tự giới thiệu, “Tạihạ Đường thị, anh trai của Y Nhiên, hạnh ngộ.”

“Đường Dần?” còn chưa kịp nói gì, đôi mắt sắc bén của Khúc Lăng Phong đã từ lạc khoản bài thơ trên quạt giấy của Đường Bá Hổ biết rõ người này.

Bên người sóc con toàn nuôi những người gì thế này.

Đường Bá Hổ giật mình, lập tức lại tươi cười, “Đúng là tạihạ.”

Ba linh, bao gồm cả Đông Phương trong lòng đều cực kì kinh ngạc —— người này, thế mà không sợ hãi chút nào sao?

Em trai dưỡng quỷ bên người, không chỉ vậy còn cho chúng tự do bay lượn, người thường thấy được, cho dù nghe nói cũng phỏngchừng đã sớm sợ tới mức mềm cả chân.

Trên đời này người sợ quỷ nhiều lắm, huống chi quỷ sờ sờ ra đây?

Như vậy Khúc gia đại ca này là tình huống đặc thù gì đây? Chẳng lẽ vừamới XXOO ngoại trừ thoả mãn thú tính còn có thêm công hiệu tăng can đảm?

Người ta không chỉ không sợ, còn bình tĩnh xem thấu thân phận của một linh trong đó.

Moé, trâu bò quá!

Không hổ là đại ca mà ngay cả linh môi sư cũng dám nhào vô, thực trâu bò! Bà ngoại của trâu luôn rồi!

Thình lình gặp quỷ, lại còn một phát ba con, Khúc Lăng Phong trong lòng cũng không yên, nhưng em traicòn bình tĩnh như vậy, sao anh có thể không trấn định cơ chứ?

Anhtrai được em traicho ăn no, giờ phút này định lực mười phần,hơn nữa có hai thân ảnh anh đã nhờ tần sốmà biết qua, lại liên tưởng đến chức nghiệp của Nhiên Nhiên, tự nhiên liền khôngngạc nhiên nữa.

Nhiên Nhiên nhà anh cũng không phải là người lỗ mãng, nếu đã nắm chắc nuôi quỷ bên người, vậy khẳng định không có vấn đề.

Anh tin tưởng em trai hoàn toàn, mà sóc con giờ phút này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Nếu bị người yêu thương nhất trong lòng coi là quái vật… Cậu thật sự khôngdám tưởng tượng. Ngay thời điểm thăng thắn với anh ấy, cậu cũng đổ một thân mồ hôi lạnh, dù có tơ hồng đảm bảo nhưng khi vạch trần bí mật lớn nhất đời mình với người nhà, quả thật rất bất an.

Tình huống hiện tại mọi người đều vui mừng, hai anh em nhìn nhau cười, coi như nuôi ba con quỷ làm thú cưng đặc thù vậy.

Ba con quỷ này quả thật đủ đặc thù, nhưng mà… Khúc Lăng Phong hơi nheotròng mắt, lạnh lùng cười, hi vọng bọn họ an phận,lúc bình thường xông loạn thì thôi, dám chạy đến lúc thân thiết của hai người thì, hừ hừ…

“Nghe nói quỷ rất sợ phù chú?” Nếu là thật đêm nay kêu trợ lý xin ba cái phù chú về.

Khúc Y Nhiên còn thật sự giải thích, “Cũng không phải toàn bộ, phù chú vẽ tuỳ tiện bình thường không có hiệu quả với quỉ, trừ khi là thi pháp. ”

Đương nhiên, cũng có ma pháp trận của phương Tây áp súc thành phù chú, nhưng mà nơi này là phương Đông, phương diện văn hoá có xung đột rất lớn, Khúc Y Nhiên không quá đề xướng dùng cái kia đi dọa quỷ.

Người đã chết biến thành linh thì sao, cứ tâm sự với bọn họ để họ đi đầu thai, vì sao nhất định phải dùng phù chú dọa bọn họ?

“Là như thế sao.” Kế hoạch thứ nhất của anh trai thất bại, kế hoạch hai thì sao? Tạm thời còn chưa có, xem ra anh chưa nghiên cứu đủ rồi.

Nhưng anh tự tay tháo xuống vòng ngọc trên cổ tayem trai, tuy em ấy cả ngày đều mang theo trang sức mình tặng nhìn rất cảnh đẹp ý vui, lại ngẫm lại bên trong có ba con quỷ, lại còn tuỳ thời có thể bay ra… sung sướng không nổi!

“Lần sau anh cho em cái mới, về sau lúc ngủ để cái này ở ngoài.”

Khúc Y Nhiên rụt cổ, không nói cho anh ấy rằng… ba con quỷ này thường xuyên xuyên tường không đi cửa chính đó.

“Được ạ.” Linh khí mang theo bên người cậu lâu như vậy, đã nhận chủ, cách một khoảng không quá xa có thể tuỳ thời triệu hồi.

Khúc Lăng Phong vừa lòng nở nụ cười, nhưngtrong tươi cười hình như mangtheo chút âm trầm, “Đông Phương, Đường Dần, còn có… cậu là…”

“Tôi gọi Lý Mật!” Ngu ngốc tự giới thiệu.

Anhtrai nghiêm túc ghi nhớ, “Lý Mật? Được, mấy người có thể đi được rồi.”

Ba con quỷ, “???”

Anhtraiđen mặt nhe răng, “Tôi muốn ôm Nhiên Nhiên đi tắm rửa, ba người muốn vây xem sao?”

Hai con quỷ cổ đại “vút” một phát chui vào trong ngọc, chỉ duy nhất con quỷ hiện đại là không có phản ứng, nhưng cũng rất nhanh bị hai sợi chỉ đỏ lôi về.

Thuật trói buộc cấp thấp như vậy thật ra có thể giãy dụa, nhưng mà… vì cái éo gì lại có thêm hai cây kim cắm mông chớ? Đông Phương càng ngày càng nhamhiểm rồi! Lý Mật rưng rưng bị lôi về, trước khi đi còn cỡ nào lưu luyến vẫy vẫy khăn tay trắng!

Anhtrai lại giật mình, hai tay vuốt ve hai hạt hồng châu trước ngực em traihỏi, “Anh ta có phải kêu Đông Phương Bất Bại không?”

“A —— vâng ——” Sóc con bị anh mình sờ mà mềm như nước, cũng khôngquên trả lời, “Anh —— đừng —— a —— ”

Khúc gia đại ca cảm thấy chính mình cần được ‘an ủi’, “Ban ngày ban mặt gặpquỷ như vậy, có phải nên bồi thường anh cái gì không? ”

“Anh… em… ô…”

Thì ra, đuổi ba con quỷ kia về là vì nguyên nhân này đây ——! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.