Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 65: Chương 65: Triền Miên




CHƯƠNG 65, TRIỀN MIÊN

Từ sau khi sóc con ăn uống có quy luật, tuy rằng không béo thêm được bao nhiêu thịt nhưng cũng không còn gầy trơ xương như trước nữa. Tay chân mượt mà lên không ít, sờ lên xúccảm mười phần, quả thực ông anh sói đuôi to sắp hạnh phúc đến chết.

Thiếu niên cởi áo ra giống như một đoá hoa xinh đẹp nở rộ, khiến cho Khúc Lăng Phong đã từng ngủ cùng giường với sóc con vài lần vẫn phải sửng sốt một phen. Kinh diễm đã không đủ để hình dung Khúc Y Nhiên giờ phút này.

Xấu hổ, lại dũng cảm nhìn thẳng vàoanh trai, thân thể giống nhưphủ lênmột tầng phấn hồng thản nhiên, cảnh đẹp ý vui, lại làm người ta rục rịch, khôngkhỏi thèm nhỏ dãi.

“Nhiên Nhiên.”

Anhtraigiọng khàn khàn, dán bên tai em trai, nhẹ giọng an ủi, “Không có việc gì, thả lỏng.”

Sóc con tuy rằng dũng cảm tiến tới nhưng cực kì khẩn trương, đôi môi dính đầy nước miếng của KhúcLăng Phong men theo xương quai xanh đi xuống, dần dần trượt xuống ngực em trai.

Đầu lưỡi như có ma lực, còn có bàn tay giống như có ma pháp, dịu dàng mà bá đạo thổi quét qua thân thể ngây ngô của Khúc Y Nhiên.

Thân hình thiếu niên thon dài, so với anh mình thấp hơn rất nhiều, lúc này bị nam tử tinh trángtrưởng thành đặt dưới thân, càng thêm nhỏ nhắn…

Thế nào lạinhỏ nhắn?

Khúc Y Nhiên bị liếm thực ngứa, nheo mắt muốnnhìn xem rốt cuộc vóc dáng mình kém anh trai bao nhiêu, lại vừa vặn nhìn vào một đôi con ngươi thâm sắc tràn ngập tình yêu.

“Anh…” Khúc Y Nhiên theo bản năng kêu.

“Ừ, anh đây.” Khúc Lăng Phong hơi hơi nhổm dậy, nhẹ nhàng cắn môi em mình, lặp lại cắn liếm, giống muốn hoàn toàn nuốt vào bụng.

Sau một lúc lâu mới bằng lòng buông ra em trai đã sớm thở hồng hộc, bắt đầu đấm ngực mình. Tí nữa thì anh quên mất, em trai nhà mình tuy tốt tính nhưng cũng có lúc tức lên…

“Ha ha.” Khúc Y Nhiên nghẹn đỏ mặt làm cho Khúc Lăng Phong cười cực kì vui vẻ.

Khúc Y Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn con sói đuôi to kia một cái, uy lực đâu chả thấy chỉ thấy xuân ý vô hạn.

Hai khoả hồng châu trên bờ ngực chưa phát dục hoàn toàn của em traiđáng yêu mêngười, ngón tay anh cố ý vô tình sát qua nó, thành công làm tụi nó dựng thẳng lên.

Sóc con sợ run.

“Nơi này, mẫn cảm?”Anhtrai mím môi cười, em trai lại run run.

“Không… đừng chạm vào nơi đó!” Khúc Y Nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn tức giậnkháng nghị.

Giờ mới phát hiện thì ra tính cách anh trai ác liệt như vậy, chỉ biết bắt nạt người ta, đến cả thời điểm này cũng không tha… không khí rất tốt đều bị anh làm…”Ơ… Không…”

Một câu này không phải tiếng rên rỉ của Khúc Y Nhiên, mà là —— Lý Mật đã trởlại!

Khúc Y Nhiên đỏ rực cả mặt, ngoan ngoãn nằm yên để cho anh trai giở đủ trò đã là quá lắm, kết quả còn bị người vây xem!

Lý Mật đang chuẩn bị báo cáo tình hình giám thị gần đây cũng choáng váng, móa nó… mình rốt cuộc thấy chuyện gì đây?

Ê, tôi nói vẫn còn ban ngày ban mặt đấy, khụ khụ… được rồi là buổi chiều! Nhưng chiều cũng là ban ngày chứ!

Khúc ca, anh cậu rốt cuộc có bao nhiêu cái kia? Khẩn cấp muốn ăn cậu như vậy?

Lý Mật ngốc ở giữa không trung, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Hai người khác trong ngọc lúc Khúc Y Nhiên bị anh trai ôm lên lầu đã tự động lảng tránh, nhưng mà kẻ trước mặt này lại là một tên đầu gỗ thần kinh thô, khiếp sợ qua đi là…

“Hê hê, Khúc ca cũng bị ăn.” Người nào đó cợt nhả trêu chọc.

Rốt cuộc kẻ này là cỡ nào da mặt dày, cỡ nào thần kinh thô?

Sóc con bị anh trai cởi được quần hoàn toàn nổi giận, “Cút —— ”

“Ai nha nha, đừng đừng, mặt đỏ thành như vậy, thật là đẹp mắt, khó tráchanh cậu nóng vội như vậy muốn… Ai ai? Ai đâm tui?” Lý Mật vừa quay đầu lại,đúng là hồng y giáo chủ uy phong lẫm lẫm, “Đông Phương, làm cái quái gì thế?”

Vây xem đang high mà!

Đông Phương sắc mặt lạnh lùng thản nhiên, “Ta đếm đến ba.”

Lý Mật, “… …”

Đông Phương, “1.”

Lý Mật, “… …”

Đông Phương, “2.”

Lý Mật, “… …”

Đông Phương, “3…”

Lý Mật, “Hu huhu, biết rồi, tôi chạy về còn không được sao. ”

Khúc Y Nhiên cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, hai tay ôm quyền không tiếng độngcảm ơn Đông Phương, trên mặt ửng hồng cũng hơi lui không ít.

Những điều này hết thảy đều bị anh traitạm dừng sỗ sàng thu hết vào đáy mắt.

Anh trầm mặc một lúc lâu, đối mắt với ánh mắt trong suốt của em trai, chung quybất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười thở dài, “Chịu em luôn, loại thời điểm này còn có thể thất thần bận tâm chuyện khác.”

“Em… không phải cố ý .” Thanh âm như muỗi kêu, ửng đỏ vừa mới lui xuống đã nháy mắt lại nhẹ nhàng trở về.

Khúc Y Nhiên khẽ xoay thắt lưng, hơi hơi nhỏm dậy đặt một nụ hôn lên môi anh mình, “Anh.”

Chỉ cần một chữ, làm cho anh trai đang dục cầu bất mãn hoàn toàn không tức nổi, xoay người ôm sóc con lăn vòng trên giường, cảm thụ được thân thể ấm ấm mềm mềm trong lòng, bất đắc dĩ lại giống như không thèm để ý nói,”Nhiên Nhiên, có phải có năng lực gì đặc biệt hay không.”

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định. Sóc con thành thực gật gật đầu, bàn tay phải mở ra,một đoá bạch quang hoa xinh đẹp trong suốt rất nhanh trồi lên từ trong lòng bàn tay, “Có.”

Vừa nói vừa đưa bông hoa vào trong ngực anh trai. Khúc Lăng Phong chỉ cảm thấy từ ngực nổi lên một dòngnước ấm, dần dần lan khắp toàn thân, lan tràn đã đến tứ chibách hải, cực kì thoải mái, có sựkích thích nói không nên lời.

Sau đó cái gậy thô to nào đó trở nên càng cứng rắn … chọc giữa hai chân Khúc YNhiên, làm cho sóc con không có chỗ trốn.

Khúc Y Nhiên rụt lui vào lòng anh trai, thứ kia cũng cọ theo lạiđây.

Khúc Y Nhiên lại lui, thứ kia như bóng với hình.

Vì thế… quên đi… cứ như vậy thôi.

“Anh.” Đơn giản một tiếng kêu to, so với nói gì cũng tốt hơn.

Tiếng nói thanh thuý của thiếu niên rất dễ nghe, nhất là sau khi bị đùa, vẻ mặt hồng hồng dụ người. Ngón tay xoa xoa đùi trong của em mình, anh trai vẻ mặt như thật, “Vậy là năng lực gì?”

“Là… ưm… năng lực..linh môi…” Khúc Y Nhiên nói không được đầy đủ, hai tay chống lên khuôn ngực mạnh mẽ của anh, đầu cũng dán trên ngực, thoạt nhìn dịu ngoan vô hại cực kỳ.

Anhvô cùng vừa lòng, tiếp tục duy trì khuôn mặt đứng đắn, “Năng lực linh môi, có năng lực thông linh?”

“Vâng… em… là… linh môi…sư…” thở một hơi dài, Khúc Y Nhiên rốt cục đem lời nói hoàn chỉnh.Tinh anh thương trường nhưng cởi quần áo người ta cũng chuyên nghiệp không kém ai, triệt để gỡ bỏ mảnh vải cuối cùng bao lấy mông, ngón tay linh hoạt không an phận của anh bắt được thằng em nhỏ của em trai…

“Linh môi sư… ? Phải không? Nhiên Nhiên rất lợi hại.”

“Không, không…” Khúc Y Nhiên bị cú bắt này của anh khiến cho tí nữa tiết ra.

Nhưng vẫn như trước không có giãy dụa, bởi vì sớm biết anh sẽ không làm chuyện thương tổn đến cậu.

Mà sự thật, cũng như thế.

Theo ngón tay cao thấp lên xuống, Khúc Y Nhiên bắt đầu giãy dụa bồi hồi giữa thiên đường và địa ngục.

“A… anh… xin anh không… không cần…”

“Không thoải mái sao?” Tuy rằng phía dưới sưng đến lợi hại, nhưng anh vẫn muốn làm cho em mình cảm thụ một chút cái gì gọi là tình-dục.

Không thoải mái sao? Cũng không phải.

Là một loại cảm giác rất quái lạ, không giống như khi đi vệ sinh…

“A…” Khúc Y Nhiên hai mắt thất thần, bị loại cảm giáckhông rõ ràng này tra tấn sắp điên rồi.

Một dòng trắng đụcphun ra, là sơ tinh của sóc con. Mà lúc này Khúc Y Nhiên còn đang ngơ ngác đối diện với anh trai, vô hại như thế,vẻ mặt tinh thuần như thế, làm cho người tanhịn không được muốn bắt nạt, muốn hoàn toàn giữ lấy. “Nói cho anh biết năng lực của em, có phải chứng minh em lại có thêm một phần tin tưởng và ỷ lại anh phải không?” Anh thấp giọng thì thào, cũng khôngđợi cho em trai trả lời, mà là dùng ngón tay dính tinhdịch tiến vào thân thể em ấy.

Kỳ thật về năng lực này anh có một phòng chuyên môn để sách và tư liệu, Khúc Lăng Phong cũng không định để cho em trai biết.

Anh đã biết sơ một ít tình huống, chỉ đợi thời cơ thiếu niên thẳng thắn bày tỏ mà thôi.

Hiểu biết, cũng không nhất định phải nói ra.

Mà không nói, không có nghĩa là không hiểu.

Sóc con ngây ngô, rốt cục giơ cao đuôi, bị công phá cúchoa.

Bởi vì là lần đầu lăn giường, anh lo lắng sẽ làm em traibị thương, sẽ để lại bóng ma tâm lí với việc XXOO nên anh để em trai quay lưng lại với mình.

Tuy rằng như vậy không tiện hôn môi nhưng cũng không tồi, lưng em trai rất đẹp, cắn hôn lên cũng rất có cảm giác.

“A… Anh…” Có chút đau, càng nhiều là kinh hoảng.

Khi bị xuyên qua từ đằng sau không nhìn được anh trai, trước mắt chỉ có gốiđầu và đầu giường khắc hoa.

Khúc Lăng Phong đi vào cũng không có vội vã động, trấn an sóc con xù lông trước, liếm hôn lưng cậu, đợi đến khi cậu hoàn toàn thả lỏng mới bắt đầu chậm rãi luật động.

“Anh ơi.”

“Anh đây.”

“Anh.”

“Ừ, anh đây.”

Vuốt lông đối với sóc con rất hữu hiệu, Khúc Y Nhiên rất nhanh liền thả lỏng, cùng cậu đang thân mật dây dưa… là anh trai.

Là người thân mật nhất trong lòng cậu.

Chưa bao giờ có cảm giác kỳ diệu như vậy, địa phương nhỏ nhắn kia bị người chiếm lấy, lặp lại ma sát, ra ra vào vào, mỗi một lần đều như kéo căng thần kinh toàn thân, làm người ta khó nhịn lại khát cầu.

Cỡ nào mâu thuẫn, lại mong sao nó đừng có ngừng.

“Anh, ô ô… em…” Thắt lưng rất xót, chân gấp khúc có chút khó chịu.

Nhưng câu nói của cậu, nói khôngđược đầy đủ.

Tư thế này tuy dễ tiến vào nhưng phải chịu áp lực rất lớn. Khúc Lăng Phong rất nhanh cũng phát hiện vấn đề này.

Hai anh em đối với phương diện này đều không có kinh nghiệm gì, lúc này liền thể hiện ra.

Anhtrai tóc đen ướt át dán sát vào da đầu, gợi cảm cực kì đột nhiên dụng lực, trời đất đảo lộn đồng thời phía dưới cũng đạt tới chiều sâu trước naychưa từng có.Một động tác cỡ nào yêu cầu cao độ, anh lại làm cực kì hoàn mỹ.

Tư thế này hẳn sẽ thoải mái hơn đi?

Sóc con vừa mới mở mắt ra đã phát hiện mình đang cưỡi trên người anh trai… cái này quá khó rồi, cậu vừa động thì chịu tra tấn là thú cưỡi phía dưới…

Thú cưỡi sói đuôi to…là sóc ca của mình…

“Anh!” Khúc Y Nhiên chống ngực anh trai, không biết nên làm gì.

Mà anh chỉ cười cười, nâng thắt lưng em mìnhlên, bắt đầu tiếp tực vũ động, “Em chỉ cần cảm nhậnanh, là tốt rồi.”

“A…”

Ngoài ngọcmột mảnh kiều diễm, không khí tăng vọt, sóc con đang sốc vì màn cưỡi ngựa.

Trong ngọc quỷ bị trói thành con sâu cũng không thành thật, nghe được ngoài ngọcmột tiếng lại một tiếng rên rỉ, y lại cảm thấy, thật ra anh trai Khúc ca đang ngược đãi cậu ấy.

“Mau buông ra, nhất định là Khúc ca bị bắt nạt ! Không được, tôi nhất định phảira xem.”

Con sâu bò a bò, rất nhanh bị giáo chủ một chưởng chụp chết, “Bọn họ tốt lắm, không cần ngươi quan tâm.”

Lý Mật lại biểu tình tôi-không-tin, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói,”Anh coi anh, Khúc ca bình thường đều đối với anh rất tốt, thế mà khi anh ấy bị bắt nạt anh lại không ra nhìn xem, còn Đường Bá Hổ, mấy người thật… Ô ô ô…”

“Cuối cùng cũng im.”

Đường Bá Hổ vẻ mặt thuần lương phe phẩy quạt giấy.

Kẻ ồn áo huyên náo bị hắn đánh cho choáng váng rồi quăng vào lòng Đông Phương, mà Đông Phương, giống như từ chối một lát, nhưng cũng không có đá gánh nặngLý Mật ra ngoài.

Đường Bá Hổ bội phục Đông Phương nhất ở điểm ấy, đã hơn một lần hỏi qua giáo chủ đại nhân, “Đông Phương, ngươi trước kia đến tộtcùng là cùng Lý Mật ‘chung sống hoà bình’ kiểu gì vậy?”

Hòa bình sao?

Kỳ thật có một chút không hoà bình.

Mà Đông Phương lần nào cũng chỉ thản nhiên nhìn y, cái gì cũng không nói.

Bởi vì hết thảy đều không cần nói.

Ngươi biết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.