Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 64: Chương 64: Thổ Lộ




CHƯƠNG 64, THỔ LỘ

Giờ này khắc này, Khúc Y Nhiên còn chưa biết anh trai dịu dàng của mình đang giống khủng long bạo chúa nổi điên mà nơi nơi tìm cậu trong trường.

Lời đồn vốn là phi thường mạnh mẽ, một đồn mười, mười đồn trăm.

Dù sao không phải còn có một câu như thế này sao, ánh mắt của quần chúng sáng như sao!

Không có biện pháp, gần đây khuôn viên A đại thịnh hành lưu truyền cái này, cũng không biết sinh viên hiện tại quá thiếu não hay là năng lực chấp nhận quá mạnh mẽ nữa!

Anhtrai tự nhận mị lực của mình so với một thằng nhãi chỉ mới hơn hai mấy tuổi học đại học cao hơn nhiều, dáng người đẹp, lại là tinh anh thương giới quốc tế, dịu dàng săn sóc, đối với sóc con cũng rất cẩn thận. Cho dù không có Khúc gia Đường gia làm hậu thuẫn, mình anh vẫn có thể cho Nhiên Nhiên một cuộc sống tốt nhất chất lượng nhất hạnh phúc nhất mỹ mãn nhất.

Người yêu hoàn mỹ nhất.

Đúng vậy, không sai.

Điều mà anh buồn bực không phải nội dung chuyện xấu của em trai…ôm hôn gì đó, hừ, không đề cập đến cũng được, vấn đề chính là, tại sao đối tượng scandal lại là nam??

Hội phó đại học A ―― Đường Hiên, thuần khiết là một sinh vật giống đực, Khúc gia đại ca từ lúc sóc con khai giảng đã điều tra đến từng ngọn cỏ trong trường, huống chi là một sinh viên nổi tiếng như Đường Hiên.

Bây giờ xã hội đã cởi mở đến mức này rồi sao? Không những không phỉ nhổ đồng tính luyến ái mà lại đi oán hận Phó hội trưởng đoạt đi Thủ khoa, thậm chí nam sinh cũng đứng trong hoàng ngũ oán hận?

Xem ra, trường học mới là nơi nguy hiểm nhất, so với công ty giải trí tuấn nam mỹ nữ tậphợp thì càng nguy hiểm!

Anhtrai trong lòng chuông cảnh báo rung mãnh liệt, đen mặt đi dạo một vòng quanh đại học A lại không thấy bóng dáng em trai đâu.

Mà Khúc Y Nhiên đang chui rúc trong phiến rừng cây rậm rạp tìm chỗ ngủ cho rồng lại như nhận ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, chạy ra.

“Ế?” Đường Bá Hổ kỳ quái hỏi, “Không tiếp tục tìm nữa sao? Cậu vừa nói chỗ này có vẻ thích hợp để ngủ mà”

“A… chọn nơi này đi, không cần xem.” Khúc Y Nhiên phủi xuống vì cái lá rụng trên đầu, khoé miệng hơi nhếch lên, ngay cả khoé mắt cũng không tự giác cong cong, “Anh tôi hình như đến đây.”

Kỳ thật không phải hình như, cậu có thể khẳng định là anh mình đã đến. Đường Bá Hổ cười không nói, vẻ mặt tôi-đây-đã-hiểu.

Thì ra là thế, ngay chính Khúc Y Nhiên cũng không nhận ra tươi cười này của mình có bao nhiêu hạnh phúc, vui vẻ, thật xinh đẹp.

Ký túc xá không có, phòng học không có, văn phòng HSV khoá cửa, vậy em trai rốt cục đang ở chỗ nào?

Thư viện? Phòng thí nghiệm?

Không đúng, em trai học văn, vậy khả năng người ở thư viện cao hơn một chút.

Đương nhiên, cũng có thể vừa mới đến bệnh viện thăm Ngụy Tấn.

Anhtrai lúc này trong lòng có chút hối hận, vì sao trước lúc đến không gọi điện cho sóc con hỏi người ở chỗ nào chứ?

Hình như bây giờ gọi vẫn kịp? Vì thế, anh không chút do dự lấy ra điện thoại di động, mà đúng lúc này, mộttrận gió thổi qua, thân thể thiếu niên ấm mềm chủ động nhào vào lòng anh, tí nữa rơi điện thoại, cũng hoàn toàn làm rơi trái tim anh.

“Anh!”

Trong giọng nói không chỉ có hưng phấn và vui sướng, hình như còn mangtheo một chút ngọt ngào?

Lời đồn gì đó, tức giận gì đó, nháy mắt biến mất không còn một mảnh, sóc con chủ động ôm mình chính là bình cứu hoả mạnh nhất, khuôn mặt đen thui của anh trai nhất thời như tươi như hoa.

“Ăn cơm chưa? Hử?” tính tình cùng kiên nhẫn của anh cực kém nhưng trước mặt em trai vĩnh viễn là một bộ anh trai tốt, cũng biểu hiện làm ngườivô cùng tốt đẹp.

Sóc con đột nhiên phát hiện hai chân mình không chạm đất, thì ra hai tay còn đang ôm cổ anh trai, sức nặng đều dồn lên người anh, thắt lưng cũng bị anh ấy ôm chặt…chỗ này vẫn là trường học!

“Ăn… Ăn rồi.”

Nói xong nhảy xuống khỏi người anh, rất nhanh lại bị ôm trở về.

“Sao nào, thẹn thùng?”

“Không… anh, mau buông ra.”

Khúc Lăng Phong buồn cười nhìn em mình đỏ bừng cả mặt, “Người nhào tới cũng không phải anh.”

Khúc Y Nhiên, “… …”

Được rồi, là em.

Nếu tiếp tục đùa nữa thì sóc con sẽ tự bốc cháy mấy, vì thế khúc Lăng Phong tốt bụng buông em trai ra, nhưng ngay lúc sóc con đang thở dài nhẹ nhõm thì ấn một nụ hôn lên cánh môi hồng hồng. “Trước lấy một ít tiền lời.”

Tiền vốn, em cứ từ từ mà trả, Nhiên Nhiên.

Khúc Y Nhiên rất nhanh cúi đầu che đi khuôn mặt đỏ như trái táo của mình, bởi vì có dây tơ hồng trên ngón út chỉ dẫn nên cậu rất nhanh đã tìm thấy anh trai trong trường. Cũng bởi vì tình cảm dao động ở ngón út khiến cậu không tự chủ được nhào tới ôm anh ấy.

Nhưng nếu không có những dao động này? Cậu sẽ làm thế sao?

Không có tơ hồng, cậu sẽ yêu anh ấy sao?

Đáp án là… sẽ.

Anhtrai không chỉ là người có duyên với mình mà còn là người đầu tiên khiến trái tim mình đập gia tốc.

“Anh.” Khúc Y Nhiên nhỏ giọng kháng nghị, “Chúng ta bây giờ làm gì?”

Khúc Lăng Phong quang minh chính đại lôi kéo bàn tay nhỏ bé mềm mịm của em trai trong trường, sóc ca tâm tình tốt, thanh âm gợi cảm lại từ tính, “Đương nhiên là về nhà, anh biết chiều nay em không có tiết. ”

Trước mặt em mình, anh tuỳ ý pheromone của mình tràn ra. Vì dụ dỗ sóc con, cái gì anh cũng làm được hết!

Khúc Y Nhiên ngạc nhiên, sao anh trai biết chiều mình không có tiết nhỉ?

“Về nhà sao? Nhưng mà sáng mai em…”

“Ừ, sáng mai anh lái xe chở em về.” Đem hết thảy phản bác đều đánh tan, anh trai ôm vai em mình nhét vào xe thể thao. “Ngồi yên nhé, hôm nay anh ra ngoài không mang bằng lái đâu. ”

“Không mang bằng lái còn dám lái xe?”

Khúc Lăng Phong lại hàm chứa nụ cười thản nhiên nhìn cậu nói, “Anh nhớ rõ có một người hình như không có bằng lái mà lại phóng xe thể thao như bay trên đường mà. ”

Khúc Y Nhiên quay đầu, “… …”

Người kia, không phải em.

Kỳ thật, cũng không phải ‘người đó’.

Khúc Y Nhiên có hỏi qua Nguyệt lão, cùng anh trai có tơ hồng là cậu, như vậy Khúc Y Nhiên ngày xưa đi nơi nào ? Có phải mình trọng sinh vào thân thể cậu ta là duyên trời định? Như vậy nói cách khác là…cậu ta không có hồn phi phách tán? Mà có lẽ đang sống rất tốt ở một nơi nào khác chăng?

Thật không?

Cậu chỉ nhớ rõ Nguyệt lão cười đến cực kì thần bí, nói là thời cơ chưa tới, Thiên cơ không thể tiết lộ.

Khúc Y Nhiên trong hoảng hốt mở ra mảnh giấy nguyệt lão từng nhờ Đường Bá Hổ đưa cho cậu, ngòi bút cứng cáp, không khác lắm so với thói quen viết chữ của cậu, bởi vì thư pháp của cậu chính là do người này một tay dạy dỗ nên…

Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên chữ viết quen thuộc, trước mắt nhòe đi, có loại xúc động muốn rơi lệ.

“Nhiên Nhiên, nhiều lúc suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn, đối với mình tốt một chút.”

Là chữ của ông nội, cũng là lời ông thường nói.

Ông lão kiên cường giống như đang ở ngay trước trước mắt cậu, dùng đôi tay to ấm áp khô ráo vuốt ve đỉnh đầu cậu.

Nhiên Nhiên, nhiều lúc suy nghĩ cho mình nhiều một chút, đối với mình tốt một chút…

Ông lão ngay trước lúc lâm chung, nghĩ đến nhiều nhất là cậu.

 “Nhiên Nhiên, làm sao vậy?” Một chân đạp phanh, không kịp đỗ xe ổn trong gara, anh trai nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Khúc Y Nhiên,đau lòng gạt đi một giọt lệ trong suốt, “Ở trường chịu uất ức sao? Ai bắt nạtNhiên Nhiên nhà chúng ta? Đừng khóc đừng khóc, có chuyện gì cứ nói với anh, anh sẽ làm chủ cho em.”

Dù là gì, cũng làm chủ cho em.

Chỉ cần em cảm thấy vui vẻ, chỉ cần em có thể lại nở nụ cười tươi tắn.

“Anh ơi…” Khúc Y Nhiên hốc mắt hồng hồng, cổ họng mất tiếng mở miệng kêu.

Đem mặt chôn trước ngực anha, làm ướt mảnh áo trắng mỏng trước ngực anh… nhiều lúc suy nghĩ cho bản thân nhiều một chút, đối với mình tốt một chút sao?

“Em… thích… anh.” Thích anh tặng ngọc, thích anh chiều chuộng, quan tâm mình.

Đương nhiên, điều làm cậu rung động nhất vẫn là sự tin tưởng hoàn toàn của anh. Cậu thích anh, thích cùng anh một chỗ, ôm hôn, ngủ cùng.

Bả vai của anh thực ấm áp, đôi tay anh cũng vậy, đôi môi nóng bỏng của anh cũng không muốn mất đi… không muốn buông tay bất cứ cái gì…

“Anh, em thích anh.”

Anh có hiểu không? tình cảm của em.

Trời đất đảo lộn, Khúc Y Nhiên bị đẩy ngã trên đùi anh trai, sau khi anh nghe được em trai thổ lộ chân tình xong thoạt nhìn đặc biệt bình tĩnh thì phải?

Kỳ thật nội tâm đã hạnh phúc sắp chết rồi.

Trái tim đã chết lại sống, sống chết lại, nhảy lại ngừng, ngừng lại nhảy.

Cỡ nào hỗn loạn? Nhưng mà… anh thích!

“Thích anh, đúng không?” Rốt cục cũng đợi được những lời này của em, Nhiên Nhiên.

Khúc Y Nhiên hai má nổi lên một rặng mây hồng, nhưng khôngsợ hãi tránh đi cái nhìn từ trên xuống của anh, thành thực gật đầu, “Vâng, thích.”

 Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của anh càng ngày càng phóng đại, Khúc Y Nhiênthuận theo hé mở đôi môi, nghênh đón lễ rửa tội đến từ anh trai thân mật nhất.

Không chỉ vậy, thậm chí còn thử trúc trắc đáp lại.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ lấy anh giống như đang muốn cùng đối phươngchào hỏi, thiếu chút nữa châm lửa đốt anh cháy thành than.

Loại đáp lại này rất đòi mạng, Nhiên Nhiên, ở trong xe không thể nghịch lửa như vậy ―― ông anh trai vừa hưởng thụ vừa suy nghĩ đáng đánh.

Hôn một chút lên khuôn mặt ẩm ướt của em trai, xe thể thao mui trần lúc này phát huy tác dụng tốt, anh ôm em mình trực tiếp trèo qua cửa xe xuống đất.

Một đường cẩn thận ôm người thon gầy yêu quí của mình, hưng phấn đến ngón chân cũng rung động, anh có chút không nỡ đặt em trai lên chiếc giường bọn họ đã ngủ chung, thân thể rất nhanh xấu xa đè lên trên.

“Tiền lời trả xong rồi, tiền vốn khi nào thì trả đây?” Anhtrai cả người tản mát ra pheromone, đem nhan sắc của mình bán đứng đã đến cực hạn.

 Sóc con trừng mắt nhìn, tươi cười không tiếng động nở rộ, hoàn toàn đem gút mắc trong lòng anh đập nát không còn một mảnh, “Tùy thời đều có thể.”

Nói xong, Khúc Y Nhiên nhắm lại đôi con ngươi trong suốt mang ý cười, hai tay tự nhiên khoát lên bả vai anh mình.

Lúc này giả bộ sói đuôi to, có phải hay không hơi bị nguỵ quân tử?

“Như vậy, một khi đã như vậy…”

Liền, không khách khí.

Khúc Lăng Phong hôn lên vành tai nhỏ mềm mại, từ tai một đường hôn xuống môi rồi đến cổ, hầu kết.

Sóc con thơm ngào ngạt nhu thuận lại dịu ngoan nằm trước mặt mình, giờ phút này không cần phải nhẫn nại, tâm ý tương thông, chính là thuốc kích tình tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.