Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 41: Chương 41: Chỗ Nào Cũng Không Đúng!!




CHƯƠNG 41, CHỖ NÀO CŨNG KHÔNG ĐÚNG!!

Khúc Y Nhiên ôm đàn lên tầng rồi còn lại Khúc Lăng Phong một mình trong phòng bếp loay hoay với máy rửa bát tự động. Đem bát đã rửa sạch hong khô bỏ vào tủ bát, anh trai cũng không lập tức rời phòng bếp mà ngược lại bỏ mấy chùm nho, múi bưởi với mấy miếng dưa mật cho vào bát chuẩn bị mang lên lầu cho em trai làm đồ ăn vặt.

Không biết vì sao anh có ý nghĩ là dù em trai có lên lầu thì cũng không lập tức đi ngủ.

Trên thực tế, Khúc Y Nhiên thật là chưa ngủ.

Người đã buồn ngủ đến díp cả mắt lại nhưng Bây giờ cậu còn chưa thể ngủ, phải cởi bỏ được khúc mắc với vị mặc áo hồng này thì mới có thể an tâm, “Nơi này không phải thời đại của anh, tôi là linh môi sư, Lý Mật với Đông Phương đều có thân phận giống anh, cho nên, có thể không cần cố ý biểu diễn trước mặt chúng tôi. ”

Nếu thật là kẻ bất cần đời thích đùa giỡn nam nữ thì sự đau đớn cùng với không cam lòng kịch liệt kia là từ đâu mà tới.

Một linh tràn ngập oán hận cùng nồng đậm phẫn hận không cam lòng, đã vượt qua phạm vi oán linh thuần túy rồi.

Tay cầm quạt cứng đờ, không để ý một chút, cây quạt hỏng đã rơi xuống, bị đứa trẻ ngoan vẻ mặt khổ bức không được tự nhiên là Lý Mật nhặt lên đem trả, người mặc áo hồng đột nhiên tươi cười ấm áp,  “Quả nhiên giống thổ địa hình dung, cậu thật không đơn giản, cái đùi này ta ôm thật chính xác. ”

Khúc Y Nhiên không để ý gì cười, “Vậy anh phải ôm cho chặt, chân tôi có vẻ gầy đó. ”

Xem ra, anh ta là một  phược linh.

Vốn là một phược linh bị nhốt phụ cận A đại, lại bởi vì dùng hết sức chui vào trong đàn, sau lại bị chính mình phong ấn trong đàn, tự dưng lại có thể thoát ra khỏi cái vòng trói buộc nhỏ hẹp.

Cây quạt kia chính là nơi người mặc áo hồng này tụ tập sức mạnh, hỏng cũng là vì sức mạnh đã tiêu hao gần như không còn, nhưng mà hình như còn có thể khôi phục?

Cái lỗ trên giấy quạt màu trắng hình như nhỏ hơn so với lần đầu tiên nhìn thấy.

Trăm năm trước… Không, thời gian có lẽ sớm hơn một chút, S thị đến tột cùng phát sinh chuyện gì? Vì sao lại có nhiều cổ linh tình huống khác nhau bị hạn chế hành động, càng không thể tùy tâm đầu thai chuyển thế như vậy.

Linh môi sư cuồng công việc đột nhiên tăng sức mạnh, Khúc Y Nhiên cảm thấy mình giống như không quá mệt mỏi nữa, tươi cười lịch sự tao nhã thản nhiên, cứ như không khí dịu hoà, trấn an ba linh hồn ở đây, “Anh tôi mặc dù ở bên ngoài nhưng không nghe được chúng ta nói chuyện, anh có thể yên tâm nói ra khúc mắc trong lòng, tôi có thể giúp được gì sẽ nhất định làm hết sức.”

“A… năng lực thật lợi hại.” Người mặc áo hồng hoàn toàn thu hồi biểu hiện cà lơ phất phơ giả dối, nghiêm trang đứng lên hào hoa phong nhã hành lễ chào với ba người, thanh âm thanh thúy “Tại hạ Đường Dần, tự Bá Hổ, mới đến không hiểu quy củ, hi vọng ba vị đại nhân không chấp nhặt cùng tiểu nhân.”

“Ách…” Lý Mật sờ sờ mũi, đầu hơi loạn.

Người nam cổ trang này có khí chất nội liễm, tư thái khiêm tốn tuy vẫn như trước là một  thân áo hồng diễm lệ, mũ màu khoa trương, nhưng lại giống như hai người khác nhau hoàn toàn.

Hào phóng, khiêm tốn lễ độ.

Rất thần kì, thì ra đùa giỡn ầm ĩ với tui cũng là giả vờ ? Đồ khỉ!

Lý Mật là một  gã thiếu niên hiện đại, thật sự không thể lý giải được tư duy của cổ nhân.

Khúc Y Nhiên đáp lễ, “Tại hạ Khúc Y Nhiên, Đường Dần… đợi đã, Lý Mật, cậu thấy cái tên này có quen không?”

Lý Mật giật mình, “Không quen nhưng thật ra Bá Hổ, tên này quả thực rất quen! Trời ạ, anh là —— đứng đầu Giang Nam tứ đại tài tử Đường Dần Đường Bá Hổ? Tôi tuy rằng chuyên lý không quá hiểu biết lịch sử, nhưng tôi có xem qua phim 《 Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 》 đó! Ngao ngao, Thu Hương nhà anh đâu rồi? Dear, thì ra bộ dáng của anh không giống với Chu Tinh Tinh (Châu Tinh Trì)! Nếu Đường Bá Hổ mà giống thế thì bỏ đi quá!”

Đường Dần cứng ngắc, “… …”

Khúc Y Nhiên đỡ trán, bất đắc dĩ nói, “Đông Phương, có thể điểm á huyệt của Lý Mật lại trước hay không? Cổ đại tài tử Đường Bá Hổ lại có thể giống người trong phim sao? Sức tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi đấy.”

Đông Phương nghiêm túc gật đầu, vẫy tay một cái sau đó yên lặng khiêng người trở về trong ngọc.

“Ô ô ô…” Giáo chủ buông ra! Tôi sai rồi!

“Thành thật đi, nếu không…” Đông Phương thanh âm lạnh lùng thản nhiên cố ý kéo dài.

Lý Mật tóc gáy thẳng dựng thẳng, lập tức liền thành thật.

Chủ yếu là quá khứ đau thương đã nhiều lần, y đã sớm thăm dò được tính tình của Đông Phương, biết khi nào thì nên yên tĩnh, lúc nào thì có thể ngoe nguẩy đuôi ôm đùi cầu trợ giúp.

Thiếu đi con quỷ điên điên khùng khùng, thế giới rốt cục an tĩnh trở lại.

“Lục Như cư sĩ, có thể nói với tôi chuyện của ông không? Bọn họ đã trở lại trong ngọc rồi.”

“Xưng hô này, a… kỳ thật ta cũng biết bộ phim trong lời vị huynh đài kia, hậu nhân thế nhưng đối đãi như vậy với Đường mỗ, Đường mỗ trong lòng cảm thấy sâu sắc vui mừng.”

“Ông… không biết đó, những điều đó đều là vô căn cứ sao? Hủy đi thanh danh của ông?”

“Thanh danh Đường mỗ? Vô căn cứ… A…” Đường Bá Hổ không khỏi cười khổ một  tiếng, ” Đường Bá Hổ trong phim so với Đường Bá Hổ ta đây may mắn hơn, nếu có được vận mệnh cùng với kì ngộ tốt đẹp như vậy cũng thật không tồi.”

Đáng tiếc a, mệnh hắn không có được tốt như vậy.

Khúc Y Nhiên cũng không phải là Lý Mật mù tịt văn, tự nhiên có chút hiểu biết về sự tích cuộc đời của Đường Bá Hổ.

Đường Dần đa tài đa nghệ là thật, bất cần đời nửa thật nửa giả, kỳ thật thân thế nhấp nhô, cũng không có giống trong phim thê thiếp thành đàn, võ nghệ siêu quần mà ngược lại trong nhà về sau vì cực vì nghèo khó, ngay cả thê tử đều chịu không nổi đói khổ lạnh lẽo khốn cùng phải ôm hận mà phất tay áo rời đi.

Ông chỉ sinh ra trong một gia đình thương nhân bình thường, 20 tuổi mất tất cả người nhà cùng người vợ đầu tiên, mê mang sống lẻ loi một mình, sau có bạn tốt nhiều năm khuyên nhủ mới dốc lòng khổ luyện sách thánh hiền chín năm mới tham gia kì thi tại Ứng Thiên Phủ.

“Biển sách mờ mịt, đọc sách vạn cuốn, đoạn thời gian một  lòng chấp nhất học hành cũng là phần sinh mệnh đáng giá nhất, hoài niệm nhất của Đường mỗ.”

Bởi vì không hề có tạp niệm, cũng bởi vì còn chưa bị cuốn vào vòng thị thị phi phi. Người trong xã hội cũng được mà người trong giang hồ cũng thế, đều tránh không được không hài lòng, cũng tránh không được ai ganh tị.

“Khi đó ông cùng bạn bè đi kinh thành dự thi?”

“Đúng vậy.” Đúng là lên Kinh dự thi mới xảy ra chuyện ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này, “Đường mỗ bất tài, nhưng vẫn có chút nắm chắc với kì thi hội trên kinh thành, không nghĩ… thế mà lại bị người phán vì ‘tiết đề làm rối kỷ cương (lộ đề)’, cưỡng chế hủy bỏ tư cách thi.” .

Khúc Y Nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Lại là một  kẻ cuồng đi thi giống Lý Mật, vốn là muốn đi thi Ứng Thiên Phủ đạt công danh hạng đầu để thoả thuê nguyện vọng lại bị người liên lụy mà mất tư cách tiếp tục tham gia cuộc thi. Chế độ khoa cử phong kiến dễ dàng bóp chết hi vọng của một người như vậy, trong lòng oán hận không thể tránh được.

Chính là, hình như đây cũng không phải trọng điểm tích tụ trong lòng Đường Dần.

“Bị cậu phát hiện … Ha ha, thật sự là một thiếu niên sâu sắc, quả thực khúc mắc trong lòng Đường mỗ không phải ở đó. Hiện tại nghĩ lại, sợ là từ đó Đường mỗ cũng đã bước vào vực sâu vạn trượng, không có cơ hội cùng năng lực trở mình.”

Ninh vương —— đã từng là hi vọng cũng là ác mộng của Đường Dần.

Ninh Vương Chu Thần có dã tâm rất lớn, chính là Đường Bá Hổ khi đó một lòng cầu học chỉ dựa vào bán tranh mà sống cũng không thể lý giải cái gọi là dã tâm kia đến tột cùng là cái gì.

Những thứ hư vô gì đó đều không bằng hắn bán được hơn một  bức tranh chữ, cơm no hơn mới là quan trọng.

Ninh Vương bỏ ra số tiền lớn mời Đường Bá Hổ tới Nam Xương, Đường Bá Hổ thật sự nghĩ Ninh Vương mời mình là vì thưởng thức tài học thi họa của hắn, Đường Bá Hổ có lý tưởng có hoài bão sao có thể bỏ qua cơ hội này?

Kết quả, là hắn khi đó rất ngốc rất ngây thơ, đầu nóng lên, suýt nữa thì hoàn toàn bước lên thuyền giặc.

Khúc Y Nhiên trong lòng thở dài, cuộc đời nhấp nhô, niên đại lạc hậu, người này đến tột cùng ăn bao nhiêu khổ hậu nhân hiện đại không thể biết được.

“Đã không có việc gì rồi.”

“Đúng vậy… Ta biết.” Đường Dần cố gắng cười đáy lòng lại càng chua sót, “Người cười ta quá khùng điên, ta cười người nhìn không thấu.”

Cho dù không lên thuyền giặc, cũng đã đến bên cạnh thuyền giặc, sao có thể có thể toàn thân trở ra?

Nhưng quá trình trong đó hắn tuyệt không muốn kể cho bất kì ai nghe, cho dù có là… thiếu niên muốn giúp đỡ mình.

Đoạn chân tướng lịch sử đau khổ lại chua xót kia, cứ cho nó vĩnh viễn chôn sâu trong lòng mình đi.

Khúc Y Nhiên ngón tay nhẹ chạm lòng bàn tay, mặc dù là cổ linh niên đại cửu viễn (xa tít mù tắp) thì trước mặt linh môi sư cũng không thể che giấu tâm sự gì.

Chỉ cần đã mở miệng nói với linh môi sư, mặc kệ nói bao nhiêu, chuyện còn lại linh môi sư đều có thể tự mình đi tìm tòi nghiên cứu, tự mình đi tìm hiểu.

Trong giây lát, một đoạn ngắn xẹt qua trong đầu, Khúc Y Nhiên kinh ngạc chớp mắt, rốt cục biết được Đường Dần phẫn hận vì đâu.

Ninh Vương, quả thật là ác mộng.

Mà Đường Dần cho dù đã chết cũng không thể thành công thoát khỏi cơn ác mộng này.

Một đóa hoa trắng ấm áp chậm rãi hòa tan trong lòng Đường Dần, thăng hoa thân thể đơn bạc vô hình của hắn, làm dễ chịu trái tim buồn tẻ đã lâu nay.

“Đây là… cái gì?” Đường Bá Hổ khiếp sợ cực kỳ.

“Tôi là linh môi sư, đây tự nhiên là năng lực của linh môi sư.” Khúc Y Nhiên lại nâng lên một  đóa hoa trắng, mở ra lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Đường Dần, “Nếu ông muốn đầu thai chuyển thế, hiện tại tôi có thể đưa ông đến chỗ luân hồi, chính là oán hận trong lòng ông cũng không thể kết thúc, sợ là bây giờ đi đầu thai sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh kiếp sau của ông. Đóa hoa này có thể tinh lọc tử khí trên người ông. Cứ yên tâm, ông sẽ không lại bị vây một chỗ cố định ở thế giới này đâu, nhưng phải cẩn thận âm dương sư, mấy năm gần đây tuy không sinh động, nhưng cổ hồn như ông lại là đối tượng bọn họ thích bắt làm thức thần nhất.”

Đường Dần tay cầm cây quạt đặc thù, ngồi xổm tại chỗ nhiều như vậy năm không bị quỷ sai cưỡng chế mang đi, nói vậy cũng là có sức mạnh phi phàm.

Quỷ sai đều là lũ ăn mềm sợ rắn, nếu có sức mạnh tùy thân liền không cần e ngại.

Ngoại trừ Lý Mật “tay trói gà không chặt” lại mới chết vài năm ra thì Đông Phương với Đường Dần đều không lo sẽ bị quỷ sai bắt đi.

“Cậu đây là đang… dặn dò tôi?” Đường Bá Hổ tiếp nhận đóa hoa nhỏ có thể làm hắn ấm áp dào dạt cả người. Đã bao năm không có cảm nhận qua độ ấm này của thế gian, cả ngày lui ở góc âm u rét lạnh, thân thể mặc dù sớm đã không cảm nhận được lãnh khí nhưng cõi lòng lại trở nên cực kì thê lương.

Nay, ngay cả tinh thần sa sút nhiều năm cũng giống như theo đóa hoa nở rộ ấm áp được hòa tan, sống lại.

Linh môi sư, là một chức nghiệp khó tin cỡ nào chứ.

Khúc Y Nhiên cười gật đầu, đem một  đóa hoa nhét vào trong ngọc, bịt miệng cái mồm đang mấp máy cùng cái đầu đang không ngừng ngó dáo dác của người nào đó.

Kỳ thật cảm giác này ở trong linh khí còn mãnh liệt hơn, chính là… nhìn cậu ta ngớ ngẩn như vậy thật đáng thương, liền cho cậu ta một đóa, đúng rồi, còn cho Đông Phương một đóa nữa.

Khúc Y Nhiên lại cho mấy đóa hoa bay vào trong ngọc.

Hai linh ở bên trong, một người bên ngoài, ba người tuy không nói gì nhưng không khí ấm áp này lại làm Đường Bá Hổ phi thường hâm mộ.

“Khúc linh môi sư, cậu đây là chuẩn bị đuổi tại hạ đi?”

Khúc Y Nhiên tươi cười không giảm nhìn hắn, “Trong lòng ông rõ ràng tôi không phải ý này, nếu ông không muốn đi thì ở lại cũng được, chỉ cần ông mở lời.”

Linh bên người không nhiều lắm, Bá Nha cũng đã từng trụ trong ngọc, điều này chứng minh ngọc đủ cất chứa ba người, thậm chí còn nhiều hơn.

Đường Bá Hổ không chút do dự mở miệng, hắn vốn là bị tiếng đàn của Khúc Y Nhiên đưa tới, ôm thử tâm tình xem thử mới quyết tâm chui vào trong dao cầm.

Thế nhân ghi lại Đào Hoa Tiên tinh thông cầm kỳ thư họa, kỳ thật Đường Bá Hổ không am hiểu nhất trong bốn thứ này chính là cầm.

Tiếng đàn tuyệt vời của Bá Nha hắn từng có may mắn nghe qua một hai lần, danh hiệu Cầm Tiên quả thật danh bất hư truyền, chính là so với Khúc Y Nhiên thì tiếng đàn lại thiếu mất mấy phần tình cảm phong phú.

Hai người mỗi người mỗi vẻ, Đường Bá Hổ lại thích tiếng đàn của Khúc Y Nhiên hơn. Nguyên nhân rất đơn giản, nghe vào tai rất ấm áp thoải mái, đến ngay cả hắn đã sớm hết hi vọng, tinh thần sa sút nhiều năm cũng bị dấy lên quyết tâm rời khỏi khốn cảnh, đủ thấy được sức cuốn hút mười phần của nó.

Khúc Y Nhiên đáp ứng rất sảng khoái, chính là tròng mắt sóc con chuyển động, đưa ra nghi vẫn của chính mình, “Mộng ma có phải hay thường xuyên xuất hiện ở A đại không?”

Đường Bá Hổ trong lòng kỳ quái nhưng vẫn gật đầu nói, “Đúng vậy.”, lòng bàn tay lẳng lặng dựng lên một bông hoa nhỏ để vào ngực.

Khúc Y Nhiên cười nói, “Ha ha, ông không cần như vậy. Muốn hoa tôi có thể tùy thời cho ông. Nhưng mà trong linh khí độ tẩm bổ còn tốt hơn hoa của tôi rất nhiều, sợ là ông một khi vào trong ngọc sẽ không nhớ mà đi đòi tôi tìm hoa đâu.”

“Sẽ không.” Cảm giác đóa hoa nở rộ này hắn tuyệt đối sẽ không quên, “Chuyện mộng ma tôi cũng không biết nhiều lắm, chuyện có liên quan đến cậu cũng là tôi từ chỗ thổ địa lão nhân biết được, tôi cảm thấy… cậu cũng có thể đi tìm thổ địa lão nhân hỏi một chút.”

Một sinh viên có thân phận đặc thù đến đại học A làm cho rất nhiều sinh linh đều không yên bất an, cuối cùng vẫn là thổ địa lão nhân đứng ra cho mọi người một viên thuốc an thần nên mọi người mới không vì xao động mà gây ra chuyện gì lớn.

“Thổ địa công công? Cũng tốt.” Đã đến địa bàn của người ta vốn sớm nên đi thăm hỏi, chỉ vì vội vàng tập quân sự với đại hội chào đón tân sinh viên nên mới chậm trễ tới bây giờ, “Ngáp… Vậy thì hai ngày này tìm thời gian nào đi thăm hỏi một  chút. Ông… Ngáp, tự mình vào trong ngọc tìm Đông Phương làm bộ quần áo mới đi, tôi biết ông mặc bộ quần áo màu hồng này đã khó chịu thật lâu, ngáp… không được, buồn ngủ sắp chết rồi.”

Sóc con ngáp liên tục, ánh mắt díp lại không mở ra được, mơ mơ màng màng trèo lên giường, chui vào trong chăn đang chuẩn bị ngủ một phen thật đã, kết quả từ phía trên truyền ra một câu làm cậu giật nảy.

Anh trai nói, “Nhiên Nhiên, còn hoa trắng không, cũng cho anh một bông đi.”

Em trai, “… …”

Không khí nháy mắt lạnh lẽo, người thường nhìn không được linh lại có thể nhìn đến hoa linh lực của linh môi sư.

Không nói gì? Không được! Đáng ngờ lắm! Nhưng mà nói gì bây giờ? Nói như thế nào?

Sau một  lúc lâu, sóc con giọng mềm nhũn, hàm hàm hồ hồ, “Anh, anh nói cái gì hoa trắng? Buồn ngủ quá đi…” Móng vuốt không ngừng dụi mắt.

Có thể hàm hồ cho qua sao?

Hung nhiều… Cát ít… (tức là điềm xấu thì nhiều mà điềm may thì ít)

Kết quả sóc ca rất giỏi hiểu ý người khác, thật sự cái gì cũng không hỏi, “Không có gì, vậy ngủ đi.”

Bàn tay to xoa hai má mềm mại của em trai, nhẹ nhàng nhéo hai cái, lại cô cùng tự nhiên buông ra, xoay người… bước nhanh đi đến trước ngăn tủ.

Sóc em, “… …”

Vì sao là ngăn tủ mà không phải đi đến trước cửa?

Vì thế chỉ thấy Khúc Lăng Phong ôm ra một bộ chăn gối khác đặt cạnh Khúc Y Nhiên.

“Anh?” sóc con ngơ ngác.

“Ừm, đã khuya rồi, nhanh ngủ đi.” Anh trai vẻ mặt sắc như thường.

“A? Dạ.”

Thấy anh trai nằm xuống, vừa buồn ngủ lại liên tục thả ra vài đóa hoa linh lực, sóc con toàn thân cao thấp đều đang kêu gào cũng ngoan ngoãn nằm xuống theo.

Nhưng mà,vẫn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng?

Rốt cuộc là làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.