Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 42: Chương 42: cùng Giường Chung Gối




CHƯƠNG 42,CÙNG GIƯỜNG CHUNG GỐI

Không đúng chỗ nào?

Chỗ nào cũng không đúng…

Cắt hoa quả có thể tốn bao nhiêu thời gian? Thật tình mất không đến mấy phút.

Bát đũa rửa sạch đã sớm bị anh trai bỏ vào tủ, phòng bếp sạch sẽ, dưa hấu với nho được ca ca bỏ vào đĩa đựng trái cây màu vàng lưu ly tinh xảo.

Chính là hiện tại, hoa quả tươi ngon mê người lại bị anh tùy tay đặt ở ngoài cửa, cạnh tường.

Bởi vì trong phòng rất im lặng nên khúc Lăng Phong tưởng em trai đã ngủ rồi, nhẹ chân nhẹ tay đẩy ra một  khe cửa nhòm xem em trai ngủ có thoải mái, yên ổn không, ai biết lại thấy một màn kinh người như vậy?

Lòng bàn tay em trai sáng lên, là một đóa hoa ánh sáng cánh hoa rõ ràng nhưng cũng rất mờ ảo, ánh sáng màu trắng nhạt chiếu rọi lên khuôn mặt tươi cười thanh nhã của thiếu niên, làn da trắng nõn sau khi tắm như quả trứng luộc mới lột vỏ, cười thật… xinh đẹp…

Em của anh cười rộ lên thật là đẹp.

Một đóa lại một  đóa hoa bay ra từ lòng bàn tay em trai, không biết bị em ấy đưa đến nơi nào, dần dần biến mất không thấy. Trong hào quang, thiếu niên có vẻ phá lệ hư ảo, giống như tùy thời sẽ theo hoa mà biến mất, khi đó, Khúc Lăng Phong tí nữa thì phá cửa mà vào, giữ chặt lấy em mình…

Thế nhưng anh không làm.

Anh cũng không phải là người dễ xúc động, tuy không biết Nhiên Nhiên rốt cục đang làm gì, nhưng khuôn mặt tươi cười kia anh không đành lòng phá vỡ, không đành lòng nhìn em ấy hé ra khuôn mặt thất vọng, không đành lòng hai anh em lại… trở lại quan hệ cứng ngắc như trước.

Đúng vậy, cực kì không muốn.

Tuy không có phá cửa xông vào lúc đó nhưng hình ảnh giống như em trai sẽ giương cánh bay mất đã khắc một dấu ấn thật sâu trong lòng anh, không bỏ đi được, không yên lòng được.

Cho nên giờ khắc này anh không muốn rời đi, anh muốn nhìn thấy Nhiên Nhiên, thẳng đến lúc Nhiên Nhiên đi vào giấc ngủ, thẳng đến khi Nhiên Nhiên hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.

Tuyệt không muốn lúc vừa mở mắt tỉnh lại buổi sáng thì phát hiện ra em trai ―― không thấy đâu.

S thị nhiệt độ chênh lệch nhiệt độ khá lớn, đêm khuya có hơn 10 độ, hoàn toàn nhìn không ra ban ngày nhiệt độ ngất trời lên đến hơn 30 độ.

Sóc con bị anh trai dùng chăn bao kín vặn vẹo thân thể trắng nộn, nuốt nuốt nước miếng nhỏ  giọng mềm mại mềm kháng nghị nói, “Anh, hình như có hơi nóng…”

“Em ngủ đi sẽ không nóng nữa, buổi tối lạnh không chú ý sẽ dễ bị cảm.” Anh trai không dấu vết kéo gần khoảng cách cùng em trai, hận không thể đem cái chăn mỏng của mình cũng trùm luôn vào người em trai.

Tuy hai người đắp hai cái chăn nhưng hành vi thân mật ngủ cùng giường trước nay chưa từng có vẫn làm tâm tình anh trai sảng khoái cực kỳ.

Thấy em nghiêng cái đầu nhỏ híp cả mắt nhìn mình, trong mắt anh trai hiện lên ý cười, xoa xoa một đầu sóc lông xù, “Mau ngủ đi, nhìn em sắp không mở được mắt ra rồi còn cố chống đỡ làm gì?”

Trước đây em trai tuy rằng ỷ lại lại nhưng tính cách không được tự nhiên, cho dù có cho anh giúp tắm rửa kì lưng cũng không chịu ngủ cùng anh.

Cho nên đây quả thật là lần-đầu-tiên của hai anh em họ!

Nếu bây giờ là đang đứng hoặc ngồi, Khúc Y Nhiên nhất định sớm gật gù như gà mổ thóc rồi.

“Vậy… anh ngủ ngon.” Buồn ngủ đã cực điểm rồi, tuy trong lòng cậu vẫn còn nhiều chuyện bất an, lại nhịn không được nghe lời anh trai nhanh chóng nhắm lại hai mắt, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Hô hấp ấm áp ướt át một  chút lại một chút nhẹ nhàng nặng nề phun lên cổ anh, có cái gì đó đã bị trêu chọc nổi lên, lại có cái gì tràn ra.

Em trai ngủ thật sự say, cả khi bị anh ôm vào trong ngực cũng không biết, càng không nhận thấy trên người mình khi nào thì nhiều thêm một cái chăn mỏng.

Anh trai cảm thấy mình hình như cũng giống em mình buồn ngủ đến mơ hồ rồi, bằng không vì sao anh lại tự nhiên mà hành động như vậy?

Giờ khắc này, thầm nghĩ dùng sức ôm chặt em ấy, chân chính cảm sự tồn tại của em ấy.

Tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể chứng minh là em ấy đang ngủ bên cạnh mình, em ấy là chân thực tồn tại bên người mình.

“Nhiên Nhiên, ngủ ngon.”

Hai người nằm trên chiếc giường mềm mại rộng thùng thình, hai anh em tương đối xích lõa, ôm sát nhau, tóc đen hỗn độn dây dưa phân không rõ của ai.

Bọn họ, là anh em.

Cả hai người đều ngủ thật sâu.

Phòng ngủ bị rèm cửa thật dày chắn lại ánh sáng, bình phun hơi ẩm mùi chanh vẫn hoạt động, hai anh em cứ như vậy ôm nhau ngủ đến giữa trưa, lại ngủ thẳng đến tối.

Lúc 10 giờ hơn, Khúc Y Nhiên dụi dụi mắt mơ hồ chuyển tỉnh, tuy vẫn rất buồn ngủ nhưng bụng từ trước mới chỉ ăn một chén cháo đã sớm lên tiếng kháng nghị, sôi ùng ục khiến người ngủ không yên.

Dạ dày trống trơn, môi thực khô, thật khát nước quá.

“Ngáp, đói quá…” Đầu rõ ràng đã chuyển động nhưng Khúc Y Nhiên vẫn chưa phát hiện vuốt sóc mình vừa dụi mắt bị một bàn tay to bao lấy, hành động không thể tự nhiên.

Giờ phút này, cậu chỉ thấy mình đang bị một cái gối ôm đè nặng, gối ôm hay là thảm ta? Phi thường thoải mái, ấm áp, lại mềm mại đàn hồi…

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhắm mắt lại vạn phần thỏa mãn mà dùng mặt sóc cọ cọ tấm thảm ( gối ôm? ), tuy linh môi sư đói đến khó chịu nhưng lại hiếm thấy lười biếng không muốn nhúc nhích, nghĩ hay là ngủ tiếp một chút, tối nay dậy ăn cũng không muộn.

Vì thế sóc con cứ như vậy vô tư mà ―― ngủ tiếp!

Chỉ khổ sóc anh bị em trai đặt dưới thân, bởi vì động tác nhỏ mà tỉnh lại nhưng một chút cử động cũng không dám có.

Khúc Y Nhiên loạn cọ một trận trên người Khúc Lăng Phong dễ dàng làm nổi dục vọng của cái thứ nam tính kia. Đều nói buổi sáng là lúc đàn ông dễ xúc động nhất nhưng đừng quên là buổi tối điều này càng dễ hơn!

Thứ gì đó thẳng tắp cứng rắn giữa hai chân, thường thường còn có thể cọ đến thân hình mềm mại của thiếu niên, sưng trướng càng thêm khó chịu .

“Đáng chết.” Khúc Lăng Phong thấp giọng chửi một  câu.

Lần đầu tiên đối với em trai sinh ra dục vọng có thể dùng hoàn cảnh ý loạn tình mê để giải thích, thế còn lần thứ hai thì sao? Lần nào cũng là ý loạn tình mê?

Anh làm sao lại có thể không biết người trước mặt này là ai?

Tình mê ý loạn? Với em trai mình?

Khúc Lăng Phong hít một ngụm khí lạnh, buông lỏng lòng bàn tay vẫn đang bao lấy nắm tay nho nhỏ của em trai ra, nhưng làm sao cũng không bỏ được người đang đu trên mình xuống.

Thân thể ấm áp mềm mại của thiếu niên quấn quanh lấy thân thể thành thục nam tính, cao thấp chênh lệch không nhỏ, độ phù hợp của hai người cũng không tồi.

Chính là, “Vì sao em vẫn gầy như vậy? Thức ăn lúc tập quân sự rất kém sao.”

Khúc Lăng Phong cố gắng áp chế dục vọng đang kêu gào đòi giải phóng, bắt đầu suy tư làm sao có thể đem em trai dưỡng mập lên.

Anh trai đang thả hòn chín tầng mây, em trai lại vì giật mình một cái mà lăn ra khỏi lồng ngực dày rộng nóng bỏng của anh mình.

“Tê tê ―― lạnh quá!” giường lạnh như băng nháy mắt làm Khúc Y Nhiên bừng tỉnh, cậu theo phản xạ có điều kiện lại theo đường cũ lăn trở về.

Cái này thoải mái hơn, cọ cọ lò sưởi ấm áp quá lại cọ cọ a… đợi đã!

Cảm giác cái thảm này hình như… có vẻ hơi…quen thuộc…

Khúc Y Nhiên thật cẩn thận mở to mắt, “A ―― ”

Cậu cậu cậu cậu ―― thế nhưng ôm ôm ôm――ôm cứng lấy anh trai! !

Sóc con sợ tới mức nghiêng ngả lảo đảo lăn xuống, kết quả thật sự chịu không nổi sàn nhà lạnh băng giày vò, khóc không ra nước mắt chui trở về.

Hai móng vuốt khẩn trương không biết nên để ở đâu mới tốt, thật cẩn thận tránh đi hai viên đậu đỏ no đủ trước ngực anh trai, nhẹ nhàng khoát tay lên vai anh, mơ mơ màng màng nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, uất ức lại bất đắc dĩ oán giận, “Lạnh quá đi, anh ơi, chúng ta vừa ngủ đã ngủ thẳng đến mùa đông rồi sao?”

Hai anh em sóc cùng nhau ngủ đông? ! No! Ngươi ngủ cạnh một lò sưởi to đùng cả một  ngày, thình lình lăn xuống giường sẽ thầm oán nhiệt độ thấp thôi.

Nằm lên sofa da người ấm áp, ai còn muốn chạm phải tĩnh vật lạnh như băng chứ?

Khúc Lăng Phong bị em trai giày vò không ít, thân thể em trai ngây ngô hơi gầy lại cực kì mê người lăn qua lăn lại trên người anh, lúc này đôi mắt nhỏ ướt sũng lại tội nghiệp càng làm tăng thêm dục vọng mà anh đã rất vất vả mới hơi chút bình ổn xuống..

Lực sát thương quá lớn, cho dù là khúc Lăng Phong định lực mười phần cũng thiếu chút nữa không khắc chế được mà muốn áp đảo thiếu niên, hung hăng thuận theo dục vọng ăn sạch sẽ người bên cạnh.

Xúc động hại chết người, thế giới thật tuyệt vời, phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Anh ca hắng giọng, cố giữ bình tĩnh hít sâu một hơi, anh không muốn dọa em mình, kiềm chế lấy thái dương đã nổi đầy gân xanh, đem chăn bị thiếu niên xốc lên ém trở lại, hắng giọng chuẩn bị đứng dậy, “Em còn hai ngày nghỉ, lại ngủ một  lát đi, anh đi nấu cơm cho em.”

Không thể tiếp tục ngủ cùng em ấy nữa, ngủ tiếp nữa sẽ thật sự xảy ra chuyện.

Nhưng mà em trai đầu óc còn đang hỗn độn lại không nghe được ám chỉ trong lời nói của anh, thật sự không thể trông cậy vào sóc con mới tỉnh ngủ có thể lý giải được cái gì, cậu chu môi còn hăng say oán giận, “Vậy sao lạnh như thế? Mùa đông không phải là có máy sưởi ngầm sao? Anh, không phải là nhà mình không nộp đủ tiền lò sưởi đấy chứ?”

“Em suy nghĩ nhiều quá.” Anh dở khóc dở cười bị em mình ôm sát cổ không thể đứng dậy, thiếu niên hoàn toàn dán trên người anh.

Chính là theo vòng om dần chặt lại trên cổ mà ánh mắt anh trai cũng càng ngày càng tối theo.

“Nhiên Nhiên, buông tay ra.” Thanh âm từ tính lại bao hàm ước số nguy hiểm bất an.

“A? Dạ.” Khúc Y Nhiên ngoan ngoãn buông lỏng hai móng vuốt, lại vì thiếu chút nữa lăn xuống, theo bản năng ôm càng chặt hơn.

Phía dưới có bao nhiêu lạnh cùng không thoải mái cậu đã trải nghiệm rồi.

Trong tiềm thức không nghĩ buông ra, cũng không muốn buông ra.

“Nhiên Nhiên.” Trong mắt nổi lên sóng gió mãnh liệt mà Khúc Y Nhiên xem không hiểu, anh nheo lại ánh mắt tối trầm, chậm rãi nửa ngồi dậy.

Khúc Y Nhiên ôm sát trong khuôn ngực cường kiện cũng giật giật thân thể theo động tác này, hai người đều lộ ra bả vai trần, thân thể trần truồng bởi vì gặp phải khí lạnh mà rụt lui, cằm bóng loáng lại đột nhiên bị ngón tay anh trai nhẹ nhàng nâng lên, hai anh em thẳng tắp đối diện.

“Anh?” Khúc Y Nhiên bị bắt ngẩng đầu thình lình rơi vào một  đôi mắt đen sẫm, thật sâu mê người.

Khúc Lăng Phong lại chuyên chú vân vê cái cằm gầy của cậu, một chút một chút, gằn từng tiếng, nghe vào trong tai vô cùng rõ ràng, “Nhiên Nhiên, có phải anh rất chiều em rồi hay không ?”

Bao dung, ẩn nhẫn ―― nhưng sóc con gây loạn này lại còn thiếu chút kiêu ngạo giẫm lên đầu anh.

Khúc Y Nhiên bỗng dưng sửng sốt vì lời nói này, đợi lúc cậu hoàn toàn hoàn hồn là lúc đôi môi lại trở nên ướt át cực kỳ, không chỉ có như thế, trong miệng lại còn ngoài ý muốn xâm nhập một đầu lưỡi tùy ý cướp đoạt lấy nước bọt của cậu, là của sóc anh.

“Em… A a…”

Môi bị chặn, lưỡi bị cắn, không có nhẹ nhàng ôn nhu, Khúc Lăng Phong giống như gió cuốn thổi quét lấy khoang miệng Khúc Y Nhiên, tham lam lại chấp nhất ôm chặt lấy em trai vào trong ngực, trong lòng phá lệ thỏa mãn.

Rốt cục vẫn là không nhịn xuống… Anh động đến em trai ruột của mình.

Thì ra, đáy lòng là khát vọng như thế này.

Khi nào tâm động ? Giờ phút này anh đã không nghĩ đi tìm tòi nghiên cứu vấn đề này.

“Nhiên Nhiên, nhắm mắt.”

Những nụ hôn dày đặc ẩm ướt như những hạt mưa dừng lại bên hai má, sóc con không do dự nhiều, rất nghe lời nhắm hai mắt lại, cái hôn lập tức đặt lên mắt, bồi hồi không muốn rời đi.

Ánh mắt xinh đẹp này, có lẽ rất sớm đã muốn hôn lên rồi.

Em trai không có giãy dụa không có bài xích, cho dù là vì ngẩn người hay còn vì cái gì khác, đều giống như không tiếng động mang lại cho anh mình niềm tin tưởng cùng với sự cổ vũ.

Anh làm người lãnh đạm nhưng không phải là một tên ngốc không hiểu cảm tình.

Lúc một thứ bị khắc chế vất vả bị tràn ra, vậy thì rõ ràng không cần khắc chế nữa, cứ để chúng tiếp tục tùy ý tràn ra đi.

Thật lâu sau, Khúc Y Nhiên bị hôn được cả người như nhũn ra tựa vào lồng ngực rộng lớn của anh trai, từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí lạnh, cả người giống như con tôm luộc, đến cả ngón chân cũng đều hồng thấu. Vô lực ghé vào bờ ngực nóng bỏng kiên cố, vành tai bị anh ngậm trong miệng, tinh tế cắn liếm, sóc em nghe thấy thanh âm bên trên đầu truyền xuống, “Nhiên Nhiên, là chính em khơi lên đó.”

Trái tim đã thoát cương, không quản nổi nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.