Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 43: Chương 43




CHƯƠNG 43

Từ rất lâu trước kia Khúc Y Nhiên đã biết thể chất của mình không giống người thường.

Đúng vậy, hoàn toàn không giống.

Người khác nhìn không thấy đầy trời mơ hồ lấm tấm đen, bởi vì đó là tượng trưng cho sinh mệnh mỗi ngày mất đi người khác cũng nhìn không thấy trong đám người đông như nước chảy ngẫu nhiên sẽ có vài bóng dáng hai chân không chạm đất cô đơn, cùng vì những nguyên nhân khác nhau, lại giống nhau đều không muốn rời đi…

Bởi vì nguyên nhân gia tộc nên cậu có mang theo năng lực linh môi sư đến đây.

Khúc gia vốn là nhân khẩu ít ỏi, đến thế hệ Khúc Y Nhiên trong nhà gần như chỉ còn lại mình cậu là con cháu. Ngoại trừ cậu thì chỉ có ông nội vì năm mới thay bà nội nghịch mệnh mà phải chuốc lấy một thân bệnh tật.

Khi đó ông nội còn dặn dò qua, “Nhiên Nhiên, ý trời không thể trái, cho dù trên trời có sắp xếp cho con như thế nào, gặp những người thống khổ như thế nào, linh đau khổ như thế nào… đều tuyệt đối không thể… thay bọn họ nghịch mệnh! Thuận theo tự nhiên thì tốt rồi, không cầu cháu vì Khúc gia kéo dài huyết mạch… chỉ cầu cháu không cần giống như Du Nhiên.”

Khúc Du Nhiên là anh họ của Khúc Y Nhiên, chưa đầy mười lăm tuổi đã sớm mất, còn chưa trải qua những năm tháng trưởng thành.

“Đối với bản thân tốt một chút, Nhiên Nhiên.” Đây là một câu ông nội nói với cậu nhiều nhất cũng là câu cuối cùng mà trước khi ly thế ông nói với cậu.

Ông nội vẫn nói, nghịch thiên mệnh còn có thể chết tự nhiên như ông đã là rất rất may mắn, ít nhất thì ông vẫn thấy được một phần quá trình trưởng thành của đứa cháu trai duy nhất.

Người Khúc gia muốn kéo dài huyết mạch, rất khó khăn.

Mà huyết mạch linh môi giày vò từ thế hệ này sang thế hệ khác, kỳ thật không kéo dài… cũng tốt.

Năng lực linh môi sư thực thần kỳ, từ góc độ người thường mà nói thì quả thực là nghịch thiên!

Nhưng mà chế ước linh môi lại có rất nhiều rất nhiều, trên trời hé ra cho bọn họ tiếp cận cánh cửa trời đất, nhưng mở ra cửa này phải thừa nhận tất cả, cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng.

Biết quá khứ, hiểu tương lai, mở thiên nhãn, mắt thường gặp thần quái…

Năng lực linh môi sư rất lợi hại, nhưng gánh nặng trách nhiệm trên vai lại đè nặng vĩnh viễn không thôi.

Chỉ cần bọn họ còn tại thế một ngày, nhất định phải quản thế gian. Linh môi sư, không chỉ là một  danh hiệu đơn giản, nó là một nghề nghiệp.

Một loại nghề nghiệp độ nguy hiểm cao.

Bị mộng quấn thân, là một câu của anh trai đã phá giải được khúc mắc nhiều năm của Khúc Y Nhiên.

Có thể có được linh lực cùng tâm tình như hôm nay, Khúc Y Nhiên đã ăn rất nhiều khổ. Một đứa nhóc tiểu học làm thế nào thừa nhận được tất cả? Không chỉ có thế, còn phải thừa nhận tất cả hai giới âm dương?

Kia không phải một chữ “khổ” là có thể đơn giản nói lên được.

Từng có ba năm cậu không thể một mình đi vào giấc ngủ lúc đêm khuya, còn chưa khống chế được năng lực linh môi nên bị lãnh khí âm trầm của quỷ đông lạnh đến chuột rút, thậm chí còn bị quỷ áp giường, ngày ngày dây dưa không ngừng. Vì thế chỉ có thể chống đỡ đợi thái dương mọc lên mà chợp mắt ngủ bù vào ban ngày.

Mà bệnh huyết áp thấp đặc thù cũng là tại thời điểm kia vô tình hình thành.

“Anh… ?” Sóc con hồng hồng bị hôn nhũn cả người ghé vào ngực anh trai, môi ướt át, ánh mắt cũng ướt át.

Khuôn mặt trắng noãn mềm mại bị anh trai hoàn toàn dùng nước miếng tắm qua một  phen, vành tai nho nhỏ cũng không chạy khỏi ma trảo, bây giờ còn bị ngậm trong miệng người ta đâu, từng chút từng chút một, chă chú ngọt ngào cắn cắn giống như muốn cắn nuốt cậu hoàn toàn.

Cắn nuốt, một cái cảm giác cỡ nào đáng sợ, nhưng mà Khúc Y Nhiên lại không hề sợ hãi?

Trong tiềm thức, cho dù anh trai làm gì, mình cũng đều hoàn toàn tín nhiệm.

Giờ này khắc này, cả hai anh em đều bỏ qua cái thanh vừa cứng lại nóng nào đó.

Khúc Lăng Phong cảm thấy hành vi của mình cũng đủ trực tiếp, rong ruổi thương trường đã lâu, anh sớm đã hình thành thói quen đi “chinh chiến” và “đoạt lấy”, xuống tay trễ một phần, liền mất một phần chiến thắng.

Đã xem trọng rồi, không thu lại được.

Rung động, điều này cũng không phải cái gì quá khó chấp nhận.

Trong thời gian phát triển sự nghiệp rất dài ở nước ngoài, anh cũng không cho đồng tính luyến ái là có tội gì, lại càng không vì hai người có liên hệ huyết mạch mà rút lui.

Trên thực tế đã xoắn xuýt đủ rồi, đoạn thời gian này còn rối rắm hơn cả những bí mật chưa do thám được trên người em trai.

Nhưng mà so với những “việc nhỏ” đó, lại so với dục vọng có thể sẽ tùy thời bùng nổ, anh trai lại càng để ý đến phản ứng của em trai đối với việc này.

Vì sao em trai có tình sử phong phú lại hôn trúc trắc như thế? NO, đây cũng không phải trọng điểm nên chú ý.

Em trai cũng không giống anh ra nước ngoài… như vậy, sẽ chấp nhân quan hệ yêu đương đồng tính sao, lại còn là với…anh ruột…

Sau khi bình tĩnh lại  suy ngẫm thật nhanh, anh đột nhiên cảm thấy mình… hi vọng xa vời quá.

Khúc Y Nhiên bị liếm cổ thấy thực ngứa, muốn rụt lui cổ né ra nhưng có thể trốn đi đâu?

Giường lớn bao nhiêu? Anh trai còn đang bên cạnh?

Sóc con còn chưa kịp dùng cái đuôi che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đã bị anh trai bắt được, một nụ hôn sâu thật dài lại đem đầu óc mới thanh tỉnh được một chút của cậu càng mơ hồ hơn vì thiếu dưỡng khí.

Vì thế, lúc anh trai đang rất bất an không yên, lẳng lặng thật lâu chờ đợi đáp lại phát hiện em mình nặng nề ngủ trong ngực, mặt nên đen hay nên cười đây?

Tóm lại, nom cái mặt rất đặc sắc là được rồi.

Sóc em vô tư lự lại có hương vị đặc biệt ngọt ngào, môi ướt át đến đỏ tươi sáng bóng, đèn tường trong phòng hơi tối nhưng không ảnh hưởng anh nhìn rõ khuôn mặt say ngủ của em trai.

Khuôn mặt ngủ an tường luôn làm người ta không đành lòng phá vỡ.

“Lần này, tạm thời buông tha em đó.” Nhịn không được lại chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của em trai, anh đem vị trí ấm áp của mình tặng cho em trai đang vô tâm ngủ, mình thì đứng dậy đi vào phòng tắm giải quyết vấn đề cá nhân.

Không vội, bọn họ còn có rất nhiều thời gian.

Nhanh, độc, chuẩn vẫn là tôn chỉ của anh, nhưng đối với em trai mình anh càng muốn trả giá, kiên nhẫn và chờ mong thật nhiều.

Ở trước mặt thợ săn thì dã thú hung mãnh còn sa lưới, huống chi là một chú sóc con luôn vô ý tự dâng mình đến cửa?

Nhiên Nhiên, vào lúc em không cự tuyệt nụ hôn của anh thì em đã không còn đường lui nữa rồi.

Nếu khi đó em đẩy ra, phản kháng hay có chút giãy dụa do dự, anh sẽ lựa chọn thả em tự do, thả em đi, áp chế ý niệm trong đầu lại, đem chúng giết chết hoàn toàn.

Nhưng em không có!

Không có…

“Cảm ơn, vì em không có.” Vòi hoa sen phun nước, anh ngửa cổ tạo nên một độ cong, nhắm lại đôi mắt mang ý cười.

Điều này đã nói lên, mình vẫn có cơ hội.

Nhiên Nhiên, người chủ động chạy tới chiếm lời hôn anh, chính là em.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, một người đàn ông to lớn trưởng thành dán lưng vào vách tường, đem mớ tóc đen ướt át toàn bộ vuốt ra sau, dòng nước ấm áp dọc theo đường cong cơ thể uốn lượn chảy xuống, dị thường gợi cảm, dị thường kiên định.

Thì ra khi trong lòng có một người thì trái tim cũng không giống như cũ nữa.

Cái loại cảm giác trĩu nặng như tùy thời tràn ra này cũng tốt lắm, chỉ cần nghĩ tới em trai đáng yêu thần bí nhà mình liền thấy rất vui vẻ!

Anh trai cuồng sóc em đã chịu thua hoàn toàn.

Thế còn sóc em thì sao?

Vẫn đang bất tỉnh nhân sự =. =…  (ngủ lăn quay thì có = =)

Trong quả cầu bằng ngọc vẫn đeo trên cổ Khúc Y Nhiên, Lý Mật đã sớm tỉnh, nhưng vẫn luôn vây xem Đông Phương khâu áo, hiếm khi hiểu chuyện mà không chạy tới làm chuyện ngu ngốc.

Nhưng Đường Bá Hổ bởi vì bị trói buộc tại một chỗ đã lâu lắm nên tràn ngập hứng thú cùng tò mò với thế giới hiện đại hào hoa, chỉ là không nghĩ rằng lại vô tình gặp một màn phấn khích như vậy.

Hắn ta đang bay quanh phụ cận hai vòng, lúc trở về lại phát hiện cậu nhỏ linh môi sư mang hắn ta ra khỏi đại học A thế nhưng đang bị anh trai của cậu ta điên cuồng sỗ sàng?!

Hai anh em ôm nhau mà hôn, trong đôi mắt đen sẫm của anh trai nổi lên sóng gió có bao nhiêu cường liệt? Khúc Y Nhiên có lẽ không hiểu nhưng Đường Bá Hổ thấy rất rõ ràng mà hãi hùng khiếp vía.

Hai người bọn họ là… anh em ruột phải không?

Thời đại ngày nay đã cởi mở đến mức này rồi sao?

“Nếu là cổ đại… ai…” hắn ta cười đau khổ bi thương, lắc lắc đầu, đem chút đau thương không cẩn thận tiết lộ ra toàn bộ thu lại, dường như không có việc gì mà chui vào trong ngọc ấm áp ôn hòa.

Thật sự là nghiệt duyên… Ai, thôi.

Ta có gì tư cách gì mà đi phán xét người khác…

Cắt không đứt, dây càng loạn hơn. (trong câu dao sắc chặt đay rối, giải quyết dứt khoát một vấn đề, nhưng chặt k đứt thì chuyện càng rối hơn)

Giờ khắc này, sợi tơ đỏ trên ngón út của Khúc Y Nhiên tuy không thể đụng vào nhưng lại phá lệ rõ ràng

Nửa đêm, sóc lại bị đói tỉnh.

Lần này bụng có làm sao cũng không chịu xẹp xuống, huyên thuyên sôi nổi không ngừng.

Khúc Y Nhiên đành bất đắc dĩ xuống giường, tùy tay lấy một cái áo tắm rộng thùng thình khoác lên người, chuẩn bị đi ra cửa tìm cái gì lấp bụng.

“Ngáp… đợi đã, ra ngoài?” sóc con giật mình một cái, giờ mới nhớ đến cậu và anh trai cùng nhau ngủ trong căn nhà hồi trước mà!

Đợi đã, anh trai?

Tai Khúc Y Nhiên có chút phiếm hồng, bước chân hơi chần chờ không tiếp tục về phía trước, thậm chí còn lùi lại đằng sau, hai tay vốn đang định đẩy cửa ra cũng yên lặng rũ xuống.

Làm sao có thể mơ thấy cùng anh mình… hôn môi… Này cũng quá không bình thường !

“A —— anh ——” sóc con đang trầm mặc ảo não mạnh ngẩng đầu, anh trai nhà mình không biết từ khi nào đã đứng trước mặt, ngăn trở đường đi của cậu.

Cửa mở khi nào? Sao mình không biết gì.

Ngũ cảm so người bình thường còn sâu sắc hơn rất nhiều, Khúc Y Nhiên càng ảo não, đây là đến tột cùng là làm sao vậy, vì sao ở trong mộng… đối tượng hôn môi lại là anh trai?

Cậu có thể xác định lần này không phải do mộng ma phá rối, ánh mắt liền không tự chủ được dừng trên đôi môi đầy đặn gợi cảm của anh trai.

Anh khẽ nhíu mày cong môi cười cười, trên tay bưng đống bánh ngọt đã tỉ mỉ nướng vì em trai, trong lòng sung sướng vì phản ứng tốt đẹp của em trai nhà mình, cảm xúc đang tăng vọt lại bị một  câu đánh xuống vực, “Anh, anh xem môi em hình như bị sâu cắn nát nè.”

Khúc Lăng Phong, “… …”

“Chúng ta có thuốc mỡ không?”

Khúc Lăng Phong, “… …”

Anh trai có sức chiến đấu mạnh nhất thời bị năm đợt thiên lôi đánh cho cháy đen xì, không ra hình dạng.

Lực sát thương của em trai vẫn như trước thật lớn, đã nói như vậy rồi còn có can đảm mà tiếp tục sờ môi, liếm môi?

Khúc Lăng Phong không nói hai lời đem khay bánh ngọt trực tiếp nhét vào tay Khúc Y Nhiên, em trai vững vàng tiếp được, đem vật nhỏ vọng tưởng muốn trốn tránh sự thật chặt chẽ giam vào trong lòng.

Không thể động đậy? Vậy là đúng rồi.

“Nhiên Nhiên, đó không phải mơ, có biết không?” Dứt lời, anh cúi đầu, nhanh chóng theo khe hở xâm nhập vào trong khoang miệng ấm áp ẩm ướt nhu nhuận của em trai, dây dưa không ngớt.

“A… ưm…” Một tiếng ngâm nhợt nhạt không chịu khống chế mà phát ra, giống như móng vuốt sóc con mềm nhẹ cào loạn vào quả tim của anh trai, làm cho hô hấp của anh ngày càng dồn dập thêm.

So với khay bánh ngọt thơm phức mới ra lò thì sóc con trước mắt còn ngon ngọt mê người hơn nhiều.

Khúc Y Nhiên trong một ngày này bị cướp mất nụ hôn đầu, sau lại bị ăn không biết bao nhiêu đậu hũ rốt cuộc mới thanh tỉnh, hình ảnh mặt đỏ tim đập này, thật sự là không phải mơ. Cảm giác rất kỳ quái, anh em cùng huyết thống giống như bọn họ, hình như không nên như vậy.

Nhưng mà rõ ràng là không nên, tại sao cánh tay cầm khay bánh ngọt vẫn bám chặt tay áo anh trai không có đẩy ra, môi vốn có thể khép lại còn mở rộng hơn, tiện lợi cho đầu lưỡi ra ra vào vào không ngừng quấy phá, quấy rối, cũng không có kháng cự bàn tay lớn của anh mình đang sờ vào trong áo tắm.

Thì ra rối loạn cũng không chỉ có một mình anh trai.

Ba ngày nghỉ, ngủ mất một  ngày, còn thừa hai ngày.

Hai ngày này, ngoại trừ anh trai thỉnh thoảng đánh úp lại hôn thì hai anh em cũng không có ngủ chung với nhau lần nào. Em trai quá mức ngượng ngùng, anh trai quá mức đau khổ.

Một thanh niên tốt tinh lực dồi dào đối mặt với người trong lòng lại chỉ có thể cắn miệng mà không thể ăn thịt có bao nhiêu thống khổ?  Số lần anh trai tự nhốt mình trong phòng tắm ngày một nhiều lên.

Lý Mật cười hì hì chạy ra khỏi ngọc, điên điên khùng khùng khoe quần áo mới với Khúc Y Nhiên, “Xem bộ này của tôi thế nào? Tôi cảm thấy so với bộ màu xanh đen kia của Đường ca thì còn đẹp trai hơn! Giáo chủ đại nhân quả nhiên V5! Khụ, Khúc ca, sao mặt cậu đỏ như mông khỉ thế kia?”

Vừa bị anh trai hôn trộm thành công, em trai mặt đỏ đó là có thể khống chế sao?

“Không có việc gì.” Khúc Y Nhiên ngoài miệng nói thế, ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Lý Mật.

Mỗi lần nghe Lý Mật nói chuyện quần áo mới, cậu lại nhớ ra anh mình đã mua cho mình một đống quần áo lớn.

Lý Mật cũng không chừa, số lần bị bơ hai ngày này đã nhiều lắm, tôn nghiêm của kẻ ngu ngốc có nguy cơ bị uy hiếp, “Khúc ca, có phải anh không thương em nữa đúng không?”

“Lý Mật, cậu lại muốn ăn cá ? Đừng có nằm mơ nhé.” Khúc Y Nhiên biết tỏng cái tâm tư này của cậu ta.

“Không phải, chính là thấy món tôm chua ngọt của anh trai cậu làm trông rất ngon mà thôi. ” Lý Mật sờ sờ mũi, quả thật sâu tham ăn bò ra rồi, không nghĩ tới anh trai Khúc ca cũng tinh thông nghệ thuật nấu nướng! Khúc gia hai người này đều thật thần kì!

Nhắc tới anh trai nhà mình, Khúc Y Nhiên có vẻ trầm mặc đi nhiều, một  lát sau mới nói với Lý Mật, “Không được, ít nhất… tạm thời không được.”

“Oh.”

Lý Mật cũng hiểu chuyện, thấy chuyện đã được đáp ứng thì thôi, cũng không hỏi cặn kẽ.

Kỳ thật cậu ta lại chui vào trong ngọc hớn ha hớn hở chạy tới hỏi người khác, “Đường ca, anh nói Khúc ca rốt cuộc có chuyện gì vậy? Khụ —— sao vẫn cảm thấy nếu gọi vậy thì hai người không chênh nhau bao nhiêu tuổi nhỉ, hay tôi đổi lại gọi anh là Đường thúc.”

“Vẫn là kêu Đường ca đi.” Đường Bá Hổ bất đắc dĩ nở nụ cười, trong lòng lại thầm thở dài.

Tiểu linh môi sư đã rơi vào ngõ cụt rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tình tự nhiên sẽ không thuận lợi như vậy, trước mắt còn chưa có lý do nước chảy thành sông, bí mật linh môi sư của Nhiên Nhiên anh hai còn không biết, tình huống mấy năm nay của Nhiên Nhiên anh trai cũng không rõ ràng lắm, giữa bọn họ mặc dù có tình, nhưng lại hiểu biết quá ít, ít nhất phải qua chút thử thách, hiện tại thiếu thời gian ở chung với nhau.

Nhưng cảm tình đã sáng tỏ, vẫn là thật đáng mừng.

Có độc giả hỏi tính cách tiểu thụ —— “Mới đầu tưởng đạm mạc ôn nhu thụ, sau lại biến thành manh thụ, hiện tại giống như biến thành dụ thụ này tính cách sóc con thay đổi thật nhiều mà…”

Nhiên Nhiên ở phương diện thần quái tất nhiên là mạnh, rất mạnh, tuy nhiên phương diện cuộc sống thì lại ngốc nghếch đáng yêu, một  thiếu niên từ nhỏ đã cô độc tự dưng phải đối mặt vs người nhà bạn bè tất sẽ có một chút luống cuống và thay đổi, trở thành dụ thụ gì đó … lí do cho bệnh huyết áp thấp của Nhiên Nhiên đủ rồi ha, he he he, ở trước mặt anh trai, Nhiên Nhiên còn có thể càng dụ hoặc hơn nữa hay không?

Nếu cả hai an hem đều muốn làm gay, vấn đề thừa kế của Khúc gia và Đường gia khiến tui lo lắng, nếu mà xây dựng thêm tình tiết lớn thì tui  lại thấy hơi …lười…

Hay để mẹ Đường sinh thêm một đứa, bằng không… Khụ khụ… mọi người đoán coi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.