CHƯƠNG 44
Vào buổi tối chính thức khai giảng đại học A, Khúc Y Nhiên bị anh mình chở đuổi về trường học.
Hành lí tùy thân ngoại trừ đồ lót dạ dinh dưỡng do anh tự chế ra thì còn thêm một cây đàn cổ, chính là cây đàn từng bị hai cổ linh sống nhờ.
Tuy giờ nó đã được hạ chú ấn che đi, sẽ không bởi vì lây dính tử khí mà tạo ra ảnh hưởng gì với người bình thường, nhưng Khúc Y Nhiên và Lý Mật cũng không bỏ được Dao cầm của Bá Nha ở nhà, vì vậy liền quyết định mang theo đến KTX trường học.
Thời điểm tâm loạn còn có thể đánh đàn, bình tâm, tu thân dưỡng tính.
Huống chi đàn này giờ là môi giới duy nhất để từ đó biết được tình huống của Bá Nha, Lý Mật lúc không có việc gì trừ bỏ việc khoe quần áo, cũng không thiếu lúc thì thầm chuyện của Bá Nha.
Đường Bá Hổ tuy không quen Bá Nha nhưng bên cạnh có một cái miệng không ngừng lảm nhảm ngu ngốc mọi thứ, làm một cái radio miễn phí, dần dà cũng biết một chút chuyện xưa của Bá Nha.
“Đáng tiếc, tại hạ chỉ nghe được tiếng nhạc của Cầm Tiên.” Đường Bá Hổ tiếc nuối thở dài.
Lý Mật gãi gãi đầu, “Đúng vậy, anh với Bá Nha chân trước chân sau, ông ấy vừa mới đi anh liền chui vào trong đàn.”
Bá Nha nếu vẫn còn sẽ không cho người ngoài tiến vào cây đàn đứt dây mà ông yêu quý nhất.
Dao cầm bài xích người khác, nhưng không có ngăn cản Đường Bá Hổ tạm lánh.
Thiên ý, nhiều lúc rất là…rất là tà môn đó!
Hai linh hai kẻ ngồi trên vai Khúc Y Nhiên, Đông Phương vẫn như trước bận rộn không ngừng trong ngọc. Hôm nay cả một ngày đều mưa dầm liên tục, mây đen dầy đặc , quá nửa tiếng trời mới trong hơn một ít, nhưng mà mặt trời vẫn lười biếng tránh sau mây đen không chịu lộ diện.
Trong xe thể thao không khí vẫn luôn im lặng, tràn ngập quỷ dị.
Hai an hem Khúc gia vẫn trầm mặc, hai con quỷ ngồi trên vai cứ to nhỏ không ngừng cũng không cách nào thay đổi được cảm giác yên lặng trong xe.
Đã đến cổng trường đại học A, lần này anh trai không có kiêu ngạo không đăng ký gì đã trực tiếp vọt vào trong trường nữa.
Xe vững vàng dừng bên đường cái cạnh trường, anh không lập tức mở cửa xe mà nghiêng đầu nhìn sang em trai đang rũ mắt không biết nghĩ cái gì, một tay nâng lên hai má cậu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống đôi môi đỏ mọng.
Chính là rất nhanh lại cảm thấy không đủ, đầu lưỡi tiến vào đảo qua hàm răng, nhay cắn khóe miệng, cướp đoạt khoang miệng một phen mới cảm thấy mỹ mãn mà buông em trai đang thở dốc ra.
Đánh bay hai linh thể ngồi vắt vẻo trên vai mình xuống.
Sóc con có tiến bộ nha, giờ bị hôn đã học được phải thở như thế nào, sẽ không để bị nghẹn đến hai má đỏ bừng, thiếu dưỡng khí mà mơ hồ nữa.
“Thứ sáu giữa trưa anh chờ em ở đây.” Đã sớm nắm trong tay thời khóa biểu của em trai, anh biết cậu thứ sáu chỉ có một tiết Hán ngữ cổ nên ghé vào tai cậu dặn dò.
Khúc Y Nhiên bình ổn nhịp tim đập rất nhanh của mình lại, “Mẹ bảo em cuối tuần này về nhà ăn cơm, bác Lưu xuống bếp ninh canh.”
Anh lại chỉ giật giật mí mắt, không quá để ý nói, “Vậy đến lúc đó chúng ta cùng nhau trở về.”
“A?” Khúc Y Nhiên lấy tay đẩy ra hai tay vẫn đang ôm má mình của anh trai, “Tự em có thể… ngồi xe bus về mà.”
Người nào đó tựa hồ quên, trong nhà sẽ có lái xe tới đón.
Vì thế bàn tay anh trai lại dừng trên đầu cậu, xoa một đầu tóc đen mềm mượt của em mình, khẽ cười nói, “Em nghĩ anh sẽ đồng ý sao.”
Khúc Y Nhiên, “… …”
Anh cả Khúc gia là quân tử thanh khiết ấy hả? Không, chưa bao giờ nhé.
Quan điểm này, từ trên người Lâm Phong ba ngày hai đêm này bị tính kế thât sự thảm được thể hiện rất đầy đủ, là minh chứng tốt nhất.
Ánh mắt sâu thẳm hiện lên ý cười rõ ràng, Khúc Lăng Phong rốt cục mở cửa xe, thiếu niên quả nhiên nhanh như chớp ôm đàn bỏ chạy, thậm chí quên luôn mang theo túi đựng đồ lót dạ.
Không ngoài dự kiến của Khúc Lăng Phong, em trai không quá năm phút sau lại chạy trở về.
“Anh… cái kia… đồ lót dạ với bánh mật…”
Tuy rằng bộ dáng sóc con gấp đến độ vò đầu bứt tai thực đáng yêu, nhưng mà bánh mật? Theo anh biết thì em trai nhà mình không thích ăn mấy cái loại đồ ăn vặt vừa hỏng răng vừa ngọt ngấy này.
Khẩu vị này cùng với Khúc Y Nhiên “nguyên bản cũ” cũng không sai biệt lắm, với mấy thứ bánh trái này nọ không có hứng thú.
Chính là chuyện cô bé dạo trước nhờ cậu đưa bánh mật cho chị vẫn không quên, chỉ vì quân huấn nên chậm trễ, giờ nên hoàn thành tâm nguyện cho nhóc.
Nói phải giữ lời, sớm đã trở thành một trong những chuẩn tắc làm linh môi sư của cậu.
“Mấy cái bánh này là…” Ngón trỏ niết mạnh lấy tay lái, ah trai mặc áo trắng anh tuấn mười phần ra vẻ không để ý hỏi.
Đứa nhỏ thành thực trả lời, “Đưa cho đàn chị ăn đó.” Nói xong, ôm túi chạy nhanh như chớp, hoàn toàn không để cho anh mình có cơ hội bùng nổ.
Hai tay bóp tay lái da đến biến đổi hình dáng, Khúc Lăng Phong tươi cười tao nhã đầy nguy hiểm, thanh âm lạnh thấu xương, “Đàn anh, hử ——?” anh đã phát hiện, chỉ cần hơi chút bao dung nhẫn nhịn là sóc con luôn có năng lực giẫm lên đầu anh. Khúc Y Nhiên, đưa bánh mật cho đàn chị? Dịp gì ? Giờ còn chưa đến năm mới mà.
Tâm tình nhất thời mây đen dầy đặc giống thời tiết, anh trai vô cùng khó chịu cuối cùng nhớ ra mình vẫn là BOSS một cái doanh nghiệp đa quốc gia, không về nhà mà trực tiếp đạp ga chạy đến công ty.
Chính là khí thế lại lạnh buốt, chỉ sợ sẽ lại có người ăn đạn.
“Ai nha má ơi, cuối cùng chú mày cũng mò ra khỏi nhà rồi đấy à? Lăng Phong thân yêu, buổi tối đã hẹn với Phong Liên là sáu giờ rưỡi… Hiện tại sắp sáu giờ rồi!”
Kết quả Lâm Phong nói xong thật lâu mà vẫn không được bạn tốt đáp lời, thẳng đến khi thời gian sắp không kịp đến nơi thì Khúc Lăng Phong mới bỏ xuống văn kiện, thuận tiện xách cổ áo Lâm Phong, lạnh lùng nói, “Cậu đi cùng tôi.”
“A? Không không không… anh tuyệt không muốn gặp tên đầu gỗ Sở Phi Nhai kia đâu… Oh! NO! Lăng Phong, chú không thể đối xử với anh như vậy…”
Khúc Lăng Phong cũng không nói nhảm câu nào, trực tiếp kêu hai nam thư kí khiêng người đi.
Đàm phán với Phong Liên, có Lâm Phong đi thì cơ hội cao hơn.
Phong Liên… Phong Liên, tên tập đoàn là vì ai mà đặt, không cần nói cũng biết. (Phong trong Lâm Phong là ngọn núi, còn Phong trong Phong Liên là phong phú, dồi dào, Liên là liên kết, liên hợp, cùng chữ nhưng khác nghĩa)
Vì thế một nhóm em gái bộ phận PR dưới đại sảnh may mắn gặp cảnh phó BOSS nhà mình bị hai người đàn ông ngoại quốc thân hình cao lớn xách đi, phía sau còn có một người cao lớn đẹp trai đi theo,… Ngao! Là BOSS!
Em gái PR 1 toát mồ hôi hột, “Vốn tôi còn kì quái một công ty đa quốc gia lớn như vậy mà phòng thư kí của lão tổng lại rặt một đống đàn ông.”
Em gái PR 2 đầu đầy hắc tuyến đồng ý, “Loại dáng người như chúng ta khẳng định không khiêng nổi phó BOSS.”
“Chúng ta cũng khiêng không được BOSS lãnh lùng.”
“Đúng vậy…”
Lại nói Khúc Y Nhiên về KTX, mới vừa đi đến trước cửa phòng ngủ ngoài ý muốn gặp được một người không có khả năng xuất hiện ở đây, “Em chào đàn anh.”
“Ừ.” Dương Tiêu không lạnh không nóng ừ hử một tiếng xem như đáp lại.
Hắn không nhiệt tình, Khúc Y Nhiên cũng không có nhiệt tình, chính là không biết vì sao, gõ cửa vài cái không thấy bên trong phản ứng gì.
Lúc trước khi đi Phương Thiên Trác còn nhắn tin nói mình ở trong KTX, đến bữa tối cũng đã giúp cậu ta mua, là một suất cơm thịt bò rắc tiêu đen ở canteen. Chẳng nhẽ lại đi ra ngoài rồi?
Khúc Y Nhiên lấy chìa khóa mở cửa, cửa vừa hé ra đã bị chủ tịch hội SV Dương Tiêu nhanh chân bước vào trước.
Khúc Y Nhiên, “???”
Chợt nghe phòng trong vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương, Ngụy Tấn đang ôm chân giường không buông bị Dương Tiêu tha ra ngoài.
“Chủ nhân nơi này đã trở lại.” Cậu cũng nên về nhà .
Ngụy Tấn nội ngưu đầy mặt, “NO, tôi muốn ngủ với Y Nhiên! Chúng tôi từ nhỏ đã cùng nhau ngủ rồi ! Tôi tuyệt không để ý, Y Nhiên cũng khẳng định không ngại!”
Nhưng mà anh để ý! Dương Tiêu sắc mặt thối biến thành màu đen, “Đừng có nằm mơ!”
Ba ngày nghỉ của Phương Thiên Trác bị hai người này tra tấn hỏng luôn, một người ngày nào cũng chạy tới cửa, một kẻ chết sống không chịu rời đi, hại cậu ta phải khổ sở mà sống trong này, “Y Nhiên à, cậu đã trở về rồi!”
“A, phòng ngủ hình như rất náo nhiệt.” Khúc Y Nhiên cười nói.
Phương Thiên Trác 囧 cực kì, “Vậy là cậu còn chưa thấy được chuyện còn náo nhiệt, ***, đừng động bọn họ, kệ họ gây chuyện đi. Đến đến đến, chúng ta ăn cơm thịt bò. Vẫn còn nóng hổi đó!”
“OK.”
Khúc Y Nhiên lúc quân huấn có nghe Ngụy Tấn nhắc tới nghiệt duyên của hắn với chủ tịch HSV, kì thật chuyển từ góc độ người nghe đến người xem thì thấy, Dương Tiêu cũng không có BT đến mức Ngụy Tấn hình dung.
Nếu người nhà Ngụy Tấn đều yên tâm đem con giao cho đối phương chiếu cố, vậy cậu cũng không cần lo lắng.
“Cơm thịt bò trong trường mùi vị không tồi.”
Khúc Y Nhiên bởi vì tin nhắn của Phương Thiên Trác nên cố ý không ăn cơm chiều đã trở về, sau khi anh trai biết chuyện, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu khó coi.
“Kỳ thật tôi cảm thấy món ngon nhất trường vẫn là đồ nguội, nhưng mà bây giờ trời vẫn còn rất nóng, đi sớm xếp hàng cũng chưa chắc mua được. Hôm qua tôi tìm Tiểu Triệu phòng cách vách hỗ trợ mua được hai phần, ăn ngon muốn khóc luôn! Nhưng mà không thể cứ nhờ người khác đi mua mãi được, lần sau hai đứa mình tự đi thôi.”
“Ừ.” Nếu có cơ hội.
Hai người ăn cơm xong, Khúc Y Nhiên đem đồ lót dạ tình yêu của anh trai chia một phần cho Phương Thiên Trác, đem một phần cùng với bánh mật đi ra cửa.
Lý Mật thần chí bị đánh bay ra khỏi vũ trụ rốt cục cũng tìm được đường về ngơ ngác nhìn cậu, “Khúc ca, cậu với anh cậu là… a…”
Lý Mật còn chưa có hỏi xong đã bị Đường Bá Hổ bưng kín miệng.
“Đừng hỏi, trong lòng cậu ấy khẳng định so với chúng ta còn loạn hơn.” “A? Oh… được rồi, tôi đây hỏi chuyện hữu dụng chút vậy.” Lý Mật thanh thanh cổ họng, nói, “Hiện tại đi tìm thổ địa công công sao?”
Khúc Y Nhiên gật gật đầu, cũng không nghe được mật ngữ của Lý Mật cùng với Đường Bá Hổ, “Coi như vậy, nhưng trước khi tói thăm viếng còn một số việc phải làm.”
“Chị của cô nhóc kia?”
“Ừ.”
“Cậu biết cô ta giờ ở đâu?”
“Ừ.”
“… …” Linh môi sư quả nhiên thực thần kỳ.
Lúc này, chị gái của nhóc quỷ Tưởng Tư Viễn đang bị người bám lấy không tha, nghe hai đứa đàn em huyên thuyên không ngừng, đầu thấy hơi đau.
“Thật sự rất xin lỗi, chị không định có bạn trai khi còn đi học.” Huống chi là hai người đồng thời muốn hẹn hò?
“Không, đàn chị, xin chị hãy suy xét kĩ đi mà, hai đứa chúng em sẽ không để ý trong lòng chị có người khác!”
“Đúng vậy đó đàn chị, xin hãy tin tưởng tấm chân tình của em, trái tim này… chỉ vì một mình chị mà đập nhanh hơn thôi!” hai câu này, nghe như viết sẵn rồi đọc vậy.
Tưởng Tư Viễn, “… …”
Lũ tân sinh viên năm nay hình như có chút… ờ…
Thật vất vả thoát khỏi một lớp lại một lớp vây quanh, Tưởng Tư Viễn nhẹ nhàng thở ra, thật không biết là ai truyền ra lời đồn trước khi khai giảng học kì mới mà thổ lộ sẽ thành công nữa.
Lời ngây thơ vậy mà cũng có người tin?
Tưởng Tư Viễn xoay người, lại bị một tiếng thanh thúy gọi lại, “Đàn chị ơi.”
“Lại tới nữa.” Tưởng Tư Viễn nhịn không được ôm trán, “Chị nói mấy đứa rốt cuộc có để chị yên hay không? Chị đã nói là không quen bạn trai khi còn đi học … Ừm? Đàn em thủ khoa?”
Khúc Y Nhiên lễ phép gật đầu, “Đàn chị Tưởng.”
Tưởng Tư Viễn có chút buồn bực, “Đàn em, cậu là tới chọc chị phải không? Số em gái muốn quen cậu bây giờ ở đại học A đã sắp nửa trường rồi, có thể đừng ép chết chị không hả?”
Khúc Y Nhiên có chút khó hiểu nhưng không biết giải thích thế nào, chính là đưa gói to đang cầm trong tay đến trước mặt cô, “Có thể. Đàn chị, đây là có người nhờ em mang đến.”
“Được được được, chị nhận là xong phải không?” Tưởng Tư Viễn biết rõ này gói này chính là một củ khoai lang phỏng tay nhưng không thể không nhận, còn nói với Khúc Y Nhiên, “Đàn em, cậu không giống với bọn họ, vẫn là nên chăm chỉ học tập vẫn hơn.”
“Vâng, chị nhất định phải xem nhé.” Cậu không phản bác gì cả.
Tuy biểu tình của đàn chị bây giờ là không thèm để ý, nhưng Khúc Y Nhiên biết chị ấy sẽ nhìn xem bên trong có cái gì.
Tưởng Tư Viễn khoác một bộ áo giáp chém qua vô số bụi gai (tức là nhiều người đòi tán quá mà bà ấy từ chối hết cứ như đi đnáh trận) mới sức cùng lực kiệt lê xác được về KTX, tùy tiện đặt gói to lên trên bàn. “Bịch “, một gói bánh mật được đóng gói rất quen theo quán tính lăn từ trong bọc đồ ra. Bạn cùng phòng của Tưởng Tư Viễn đang cùng đội ngũ giết Boss, nghe thấy tiếng mở cửa nhưng thật lâu cũng không nghe thấy tiếng của bạn mình.
“Tư Viễn ơi, nhanh vào đây vào động cùng tớ xoát đồ (đánh Boss nhiều lần để nhặt 1 số vật phẩm)…… Ơ?
Cậu làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu khóc? Mẹ nó, bà đây xách đao đi tìm nó tính sổ!”
Tưởng Tư Viễn ánh mắt đang khóc nhưng khóe miệng lại mỉm cười thật sâu, nâng lên bày trên giường mỗi một khối bánh mật cứ như chúng là bảo bối quý giá nhất thế gian, “Hàn Hàn, là Tiểu Linh đó, tớ nhìn thấy Tiểu Linh .”
“Hả? Tiểu Linh? Tư Viễn, cậu đừng làm tớ sợ!”
“Không, tớ không sao.” Không ai có thể lý giải, trong nháy mắt cô nhìn thấy bánh mật, trước mắt đã hiện lên tình cảnh gì.
Không, có lẽ có người, có thể biết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vò đầu, ngày mai 11 h, mọi người lại đến xem a… Học tỷ này chính là ngọn núi để Nhiên Nhiên dựa vào trong HSV đấy, thành kiến của Dương Tiêu với Khúc Y Nhiên hồi sau sẽ rõ, có nguyên nhân, mặt khác Phương Thiên Trác và Phương Ngôn không phải là hai anh em nha, mọi người sức tưởng tượng còn phong phú hơn tui, phốc, mọi người não bổ hơi nhiều, tà ác quá đê.