CHƯƠNG 45
Khúc Y Nhiên đang ngồi trên một khối đá lớn bên cạnh hồ nhân tạo ngẩn người bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra, khóe mắt cong cong ánh cười, tâm nguyện của cô nhóc đã viên mãn đạt thành, cậu tin sinh mệnh tiếp theo của nhóc sẽ không ngắn ngủi như thế nữa.
Vận mệnh có khi bất công, lại cũng có khi không phải bất công mãi.
“Khúc ca, cậu một mình cười ngu gì đó?” Bởi vì gió đêm thoải mái xẹt qua thân thể vô hình trong suốt, tuy rằng cảm thụ không được nhưng Lý Mật vẫn thấy trong lòng vui vẻ thoải mái, đột nhiên phát hiện Khúc Y Nhiên một mình nở nụ cười ngọt ngào với mặt hồ.
Tươi cười rất đẹp nhưng lại làm người đáy lòng có chút sợ hãi.
Chẳng lẽ có tình huống thần quái?
Không… Không thể nào… Chính mình cũng là linh, làm gì có tình huống mà linh môi sư có thể nhìn đến mà linh như mình lại nhìn không thấy đâu? !
“Hử? Không có gì.” Khúc Y Nhiên mặc niệm một đoạn chú chúc phúc, kỳ thật trong đống bánh mật kia cũng có một phần chúc phúc của linh môi sư.
Cậu còn nương theo thời gian ngắn ngủi đưa bánh mật quan sát một chút sợi nhân duyên trên ngón út đàn chị Tưởng Tư Viễn, sợi tơ hồng thật vững chắc cũng rất rõ ràng, xem ra sắp tới sẽ có nhân duyên tốt, thật đáng mừng.
Lý Mật bị cảnh hai anh em ôm hôn kích thích không nhẹ, nhưng nguyên nhân cũng không phải là vì hai người giới tính giống nhau, cũng không phải do họ có huyết thống.
Lý Mật từ nhỏ đã lớn lên ở một nơi ngư long hỗn tạp như cô nhi viện, nơi mà những đứa nhỏ không cha không mẹ tụ tập, cũng giống như một xã hội thu nhỏ, tâm hồn vặn vẹo, tính hướng không bình thường gì đó đều không thiếu…
Đồng tính luyến ái tuy không thể nói là đặc biệt phổ biến nhưng cũng không ít, một người bạn có quan hệ không tồi với Lý Mật cũng là đồng tính luyến ái, kỳ thật trong cô nhi viện nhiều nhất vẫn là song tính luyến.
Đương nhiên không bao gồm Lý Mật, thằng nhóc này còn chưa có mảnh tình nào vắt vai.
Những đứa nhỏ trong cô nhi viện luôn coi chính mình là phần tử bị xã hội vứt bỏ nhưng cũng rất để ý, hi vọng được người bên ngoài nhận thức.
Trước tình yêu và tình cảm, bọn họ còn quý trọng, cẩn thận hơn rất nhiều so với người thường.
Từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu, cho dù là đồng tính hay dị tính, bọn họ cũng chẳng sợ bị thương tổn mà không chút do dự như thiêu thân lao vào lửa… mà tình yêu đồng tính đến không dễ, duy trì càng khó khăn.
Lý Mật tuy rằng chưa yêu, nhưng mấy đạo lí này cậu ta đều biết, cũng thấy qua ví dụ, có đầu gỗ đến mấy cũng dần hiểu được. Bảo cậu ta đột nhiên bị cảnh hai anh em ôm hôn đánh bay thần chí còn không bằng nói… cậu ta bị vẻ mặt dịu dàng như nước, tràn đầy tình cảm của anh cả Khúc gia dọa sợ.
Moẹ ơi, trời sắp sụp rồi chăng? Có phải là anh trai mặt liệt vẫn đi theo đây không?
Anh cả – khối băng đến từ Bắc cực cũng sẽ lộ ra biểu tình của nhân loại như thế này? Lý Mật thật sự không dám tin.
Chủ yếu là vì lần đầu tiên gặp mặt, Khúc Lăng Phong đã toát ra khí chất lạnh như băng (quỷ) chớ đến gần để lại ấn tượng quá sâu cho Lý Mật, giờ thình lình nhìn thấy Khúc Lăng Phong hóa thân thành anh trai dịu dàng tri kỉ vì em trai đưa đón còn nhiệt tình ôm hôn, còn nói thứ sáu muốn đến cổng trường đón em trai về nhà ăn cơm…
Thật sự, thực kinh dị mà!
“Khúc ca ơi… à … cậu hiện tại có phải hay không… ờm …” cùng với anh trai yêu đương cuồng nhiệt?
“Hử?” Khúc Y Nhiên hoàn toàn nghe không hiểu ám chỉ của Lý Mật.
“Khụ, không có gì không có gì, bây giờ chúng ta phải đi thăm hỏi thổ địa công công sao?” Lý Mật đã bắt sóng được tín hiệu im lặng của Đường Bá Hổ truyền đến.
Xem ra Đường ca biết chút nội tình. Che giấu thông tin đấy hả! Không biết lúc nào mới bóc trần đây?
Khúc Y Nhiên không để ý đến động tác mờ ám của hai linh, gật gật đầu, “Đúng vậy, nhưng cần chờ một chút.” Vẫn còn thiếu thời cơ thuận lợi.
Nhưng mà, không lâu đâu.
Khúc Y Nhiên phóng tầm mắt ra rất xa, cười cười, cũng không nhiều lời.
Lý Mật bị Đường Bá Hổ lôi vào trong ngọc, Đường Bá Hổ đối với thiêu niên linh hay xúc động này có chút buồn cười, lại có chút đau đầu, “Cậu đó, không phải chúng ta đều đã bàn là tạm thời đừng hỏi Y Nhiên sao.”
“Ai nha! Tôi còn không phải là quá tò mò nhịn không được muốn hỏi sao. Ai…”
Lý Mật không giấu được tâm tư, theo thói quen tính gãi gãi đầu không biết từ khi nào đã mọc lên vài sợi tóc ngốc, vừa vuốt tóc vừa ai thán, “Anh nói làm sao mà tôi chỉ là nghẹn trong ngọc hai ngày không đi ra, bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy? Đến ngay cả anh Khúc cừu nhỏ cảm giác cấm dục mười phần này cũng bị sói xám to để ý đến! Anh trai cậu ấy sao có thể thèm khát thành như vậy? Rất vô liêm sỉ ! Anh nói nhỡ Khúc ca có người mới không cần ba tiểu thiếp chúng ta nữa thì làm thế nào bây giờ?” Kỳ thật câu cuối cùng này mới là trọng điểm cậu quan tâm phải không?
“Nói lăng nhăng cái gì vậy chứ.” Đường Bá Hổ nghe mà cứ như lọt vào sương mù, tự dưng lại bị chụp cái mũ tiểu thiếp của Khúc gia lên đầu, nhất thời có chút dở khóc dở cười, “Lý Mật, khó trách Y Nhiên vẫn hay nói cậu có sức tưởng tượng phong phú.”
Đồng dạng cũng bị ép nhận danh hiệu tiểu thiếp, giáo chủ nằm cũng trúng đạn rồi.
Thì ra Lý Mật không bài xích loại tình cảm đồng tính hèn mọn này, Đường Bá Hổ thay Khúc Y Nhiên lo lắng coi như đã buông lỏng.
“Nếu như vậy, cậu cứ tùy tiện hỏi đi.” Nghĩ đến loại tính cách này của Lý Mật cũng sẽ không hỏi ra được cái gì bén nhọn mẫn cảm đâu.
Trải qua một phen giải thích của Đường Bá Hổ, Lý Mật ôm bụng cười to, đồng thời trong lòng cũng hoàn toàn tiếp nhận cổ linh gia nhập sau này, “Thì ra là như vậy? Anh lo hơi bị thừa đấy. Trước kia lúc tôi ở cô nhi viện, mỗi phòng ngủ có ít nhất mười sáu người, nam nữ đều có, hai đứa con gái ngày nào cũng ôm nhau ngủ cũng không thiếu! Tiểu Tần, Tiểu Tề cùng thi đại học với tôi năm ấy cũng là hai anh em yêu nhau đó.”
Cô nhi viện đúng là có một loại quần thể đặc thù như vậy, bề ngoài xuất chúng, có nhiều mặt tinh thông sẽ được người đến nhận nuôi coi trọng trước tiên, sẽ được vinh quang nhận về nuôi nhưng đa phần là không quá bao lâu lại thảm đạm khiêm tốn, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi trở lại cô nhi viện.
Đôi song sinh Tiểu Tần và Tiểu Tề đã từng có hai lần được nhận nuôi, tuy có khát vọng được yêu và che chở nhưng cũng không dám dễ dàng trao đi cảm tình.
Vốn họ cảm thấy trên thế gian mà không có người dựa vào là đáng sợ cỡ nào, cuối cùng hai anh em phát sinh tình cảm, bọn họ chính là thân nhân duy nhất trên đời của nhau, huyết mạch liên hệ, không muốn đi thử dung nhập vào gia đình mới nữa, vẫn lưu lại trong cô nhi viện.
“Tất nhiên tôi không có ý tứ khinh bỉ bọn họ đâu, anh Khúc là ân nhân của tôi mà! Chính là… vẫn luôn có chút lo lắng, Khúc gia là nhà giàu, trong nhà chỉ có hai người bọn họ là con trai, hơn nữa thân phận Khúc ca…có một số việc cũng khó mà nói .” Lại là linh môi sư, lại còn là trọng sinh vào thân thể này, ngộ nhỡ bị anh cậu ta biết được bí mật nghề nghiệp, có thể xảy ra vấn đề hay không? Có thể bị người khác bắt nạt hay không? Người thường sẽ cảm thấy một người nuôi vài con quỷ là bình thường sao? Nhất định sẽ không .
“Y Nhiên nếu biết cậu lo lắng như vậy, nhất định sẽ thấy được an ủi.”
Đường Bá Hổ phe phẩy quạt giấy, nhẹ nhàng che mỉm cười, vẻ mặt ‘con trai trong nhà đã trưởng thành rồi’, “Tại hạ thật ra lại cho rằng, trước mắt quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ trong lòng của Y Nhiên.”
Nếu quyết định nhận phân tình cảm đặc thù này, thì nhất định phải chuẩn bị tốt dể đối mặt với tất cả các khả năng. Nếu quyết định bài xích kháng cự, như vậy…
“Anh nói có lý, chúng ta vẫn nên để anh Khúc tự quyết định, nếu cậu ấy cũng có tính với cái tên cầm thú kia, vậy… hừ…” Lý Mật vẻ mặt không cam lòng, “Mặc kệ, nói thế nào thì nói, ba người chúng ta đều là vợ cả, anh trai cậu ấy nhiều nhất chỉ xem như một người vợ lẽ làm ấm giường thôi!”
“Sao lại có vợ lẽ vợ cả ở đây nữa?” Đường Bá Hổ bất đắc dĩ, nhịn không được cười ha hả, “Ha ha, anh trai Y Nhiên còn chưa có làm gì đã bị cậu hình dung thành vợ lẽ cầm thú? Lý Mật à, người bình thường cũng không thể đắc tội cậu.”
“Hừ hừ hừ, một lão đàn ông lại dám xuống tay với em trai mười tám tuổi như hoa như ngọc, không phải cầm thú thì là cái gì?”
“Anh trai người ta so với Y Nhiên cũng không hơn mấy tuổi mà…” Đường Bá Hổ cúi đầu buồn cười.
Khúc Y Nhiên nghe được đầu đầy hắc tuyến, được rồi, cậu không nên vì lo lắng cho Lý Mật mà phân ra một phần ý thức đi nghe ngóng trong ngọc.
Ngốc nghếch ấp a ấp úng, khẳng định là trong lòng có chuyện.
Khúc Y Nhiên tưởng cậu ta lại bị Đông Phương trói lại giáo huấn, vốn định vào trong ngọc hòa giải một phen. Ai ngờ không chỉ có không điều tiết được quan hệ lộn xộn của bọn họ, ngược lại còn đột nhiên nhiều thêm ba người vợ lẽ, một người vợ cả …
“Nói toàn cái gì đâu không à?” Khúc Y Nhiên lắc lắc đầu, trong lòng ấm áp.
Tuy lời của Lý Mật không có trọng tâm nhưng lại lơ đãng đưa ra rát nhiều vấn đề, đúng rồi, thân phận đặc thù, thể chất đặc thù của mình…
Nhiều linh môi sư đoản mệnh, cho dù cả đời tuân thủ giới luật cũng không tùy ý tiết lộ thiên cơ thì chiều dài sinh mệnh cũng không cách nào so sánh với người thường.
Tất nhiên vấn đề sinh mệnh cũng chỉ là một phần, còn có gặp quỷ, nuôi quỷ… người thường thật sự sẽ chấp nhận một người có thể xem âm dương, gặp thần quái sao?
Không chỉ là quỷ, thậm chí còn có thể nhìn được nhiều thứ khác… Đối người thường mà nói, hẳn là sẽ cảm thấy thực đáng sợ.
Xem nhẹ đau đớn đang lan tỏa trong lòng, Khúc Y Nhiên âm thầm thở dài.
Chỉ cần nghĩ đến việc anh trai dịu dàng săn sóc sẽ dần dần rời xa mình, e ngại mình… ngực liền hơi đau.
“Biểu tình như vậy thật không hợp với thiếu niên xinh đẹp đâu nha!” Một tinh linh bướng bỉnh ôm một trái (cây) cầu vồng trượt từ trên cây xuống, dừng trước mặt Khúc Y Nhiên, cười tủm tỉm đem trái cây trong lòng để trong lòng Khúc Y Nhiên, vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé, nhất thời rất nhiều rất nhiều tinh linh nhỏ xuất hiện, phản chiếu lại ánh trăng lấp lánh, bên hồ nhân tạo sóng nước lăn tăn vang lên tiếng hoan hô nhảy múa.
Âm nhạc, chỉ một thoáng theo những bước nhảy vang lên.
Là âm thanh của thiên nhiên, trái tim của âm nhạc.
Ban đêm, là thời gian thuộc về bọn họ.
“Cảm ơn.” Khúc Y Nhiên không khách khí ăn xong trái cây cầu vồng, quả tinh linh thuần túy người thường nhìn không tới cũng không sờ được, ăn vào tuy không có công hiệu gì đặc biệt thần kỳ nhưng lại có thể thanh tâm sáng mắt, đối với linh môi sư xem như có tác dụng trợ giúp linh lực mạnh hơn.
Trái cây chua chua ngọt ngọt, trước mắt là nhiều điểm ánh sáng rực rỡ sắc màu, các tinh linh nhỏ vui vẻ ca hát, tâm tình hơi nặng nề cũng dần trầm tĩnh xuống.
“Mau cùng chúng ta nhảy đi đi đi… Tiểu Tiên cũng đến đây, nào nào nào…nào nào nào … …” Một đám tinh linh nhỏ bé kéo Khúc Y Nhiên lên, bọn họ thấp bé, thoạt nhìn rất nhỏ nhắn nhưng lại rất mạnh mẽ.
“Tôi, tôi không biết nhảy đâu.” Khúc Y Nhiên bị lôi kéo vào giữa vòng tròn, tuy không biết nhảy nhưng vẫn mỉm cười học vài động tác.
Ban đêm, người đến tản bộ bên hồ nhân tạo không nhìn thấy cảnh tượng này. Các tinh linh nhỏ bé vừa lòng vỗ tay hoan hô, bị bọn họ gọi là Tiểu Tiên, Độc Giác Tiên bất đắc dĩ đem Khúc Y Nhiên tý nữa thì bị đàn tinh linh chôn vùi kéo ra ngoài, “Bọn nhóc này lại nghịch ngợm, xin lỗi nha thiếu niên, mỗi ngày chỉ có thể đi ra ngoài vài tiếng, lũ nhóc nghẹn một ngày đều sắp buồn hỏng rồi. ”
“Không có việc gì, tôi hiểu mà.” Khúc Y Nhiên đã sớm cảm nhận được trong rừng cây của trường học có không ít sinh vật đặc thù, thật không nghĩ rằng còn có thể gặp được Độc Giác Tiên (tiên một sừng) hiếm có này.
Độc Giác Tiên không phải côn trùng, cũng không phải thần tiên, hơi chút giống tinh linh bảo vệ rừng rậm.
Bọn họ luôn ầm ĩ vui vẻ với các tinh linh cây và hoa, còn ầm ĩ trêu chọc nhân loại, không biết tiết chế hành vi của mình.
Bây giờ các thành thị công nghiệp phát triển, ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng, nhóm Độc Giác Tiên cũng cơ bản rời khỏi địa bàn ngày xưa, chuyển đến địa phương có cây cối sum xuê để sinh tồn.
Trong đại học A thế mà lại có Độc Giác Tiên thường lui tới, Khúc Y Nhiên cảm thấy có chút bất ngờ.
“Vất vả, mùi vị cuộc sống ở trung tâm thành phố cũng không dễ dàng.”
Khúc Y Nhiên gọi ra một đóa hoa bạch quang, đưa đến trước mặt Độc Giác Tiên.
“Đúng vậy.” Ông không khách khí nhận lấy, dung nhập vào trong ngực, cảm thấy hơi thở thông thuận, tim phổi nhẹ nhàng, “Thật sự luyến tiếc những đứa nhỏ nơi này, bằng không ta cũng đã sớm đi rồi!”
“Từ năm nay tôi bắt đầu học ở đây, có việc gì cần giúp đỡ có thể tùy thời đến tìm tôi.”
“Ha ha, được.” Độc Giác Tiên sắc mặt tái nhợt, đôi cánh nhỏ run rẩy không nhiều lông lắm nở nụ cười, “Về sau có thể gọi ta Tiểu Tiên, Độc Giác Tiên nghe cứ như con côn trùng nào ấy, chắc là cậu đến tìm lão thổ địa phải không, ông ấy ngay bên kia hồ, lúc này chắc là đang nói chuyện phiếm với Nguyệt Lão.”
Một tinh linh nhỏ xen vào tán thành nói, “Bởi vì Thổ Địa với Nguyệt Lão là bạn gay tốt thôi!” (cơ hữu= bạn gay)
Độc Giác Tiên hung hăng chọt mông nhóc một chút, “Lại học bọn tân sinh năm nay cái từ xấu xa gì đó hả?”
Khúc Y Nhiên theo phương hướng ông chỉ nhìn qua, quả nhiên thấy hai ông lão râu hoa râm tóc lại đen nhánh “không chính thống” đang đánh cờ, ngắm trăng phẩm trà. (aka tây k ra tây ta k ra ta)
Người nhỏ bé béo mặc đồ thể thao Tam Diệp Thảo (Adidas) nhất định là thổ địa, còn người mặc áo lông đỏ … là Nguyệt Lão?
Trong cung Nguyệt lão…hình như rất lạnh hả?
“Đi tìm ông ấy đi, đã chờ cậu lâu rồi.” Vỗ vỗ bả vai Khúc Y Nhiên, Độc Giác Tiên bay lên cây, lại rất nhanh bay xuống, đưa cho cậu một mảnh lá cây nhỏ, giải thích nói, “Nhìn cậu vừa rồi mặt co mày cáu, ha ha, nút thắt khó thì cũng có ngày cởi được. Mấy hôm trước có người quăng tàn thuốc bừa bãi trong rừng cây, nghe nói cậu gia nhập HSV, có thể chú ý nói vấn đề này, phiến lá này trên có nước mắt của ta, tặng cậu coi như chúc phúc. ”
Nước mắt Độc Giác Tiên ngụ ý —— chúc phúc vĩnh viễn.
“Được, tôi sẽ lưu ý.” Nếu đã biết tính đặc thù của phiến rừng nhỏ này thì cậu tất nhiên sẽ quan tâm.
Nút thắt dây dưa dưới đáy lòng… có thể cởi bỏ sao?
Hẳn là có thể nhỉ.
“Cảm ơn.”