Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 46: Chương 46




CHƯƠNG 46

Đều nói bên trong khu hưu nhàn của đại học A có núi có hồ còn có đồ ăn ngon, lời này quả thật không sai.

Phụ cận canteen nổi tiếng có một phiến rừng xanh um tươi tốt, bìa rừng có hồ nước, bên cạnh hồ còn có một gò núi nhỏ tự nhiên, trường học cho xây một cái chòi nghỉ mát trên đỉnh gò núi, được rất nhiều cặp đôi yêu nhau hoan nghênh.

Đại học Acòn từng truyền ra lời đồn nếu tỏ tình trong chòi nghỉ mát trên đỉnh gò núi thì tỉ lệ thành công lên đến 100%… tuy chỉ là lời đồn nhưng số lượng người tin sái cổ khá là nhiều.

Giờ nghĩ lại, điều này hẳn có chút liên hệ với việc nguyệt lão thường xuyên lui tới đại học A đi.

Khúc Y Nhiên có nghe nói nguyệt lão đặc biệt thích buộc loạn tơ hồng, se nhân duyên, nhưng không biết thì ra nguyệt lão lại là bạn tốt của thổ địa lão nhân đại học A.

Một người trên trời một người dưới đất, thật thần kì.

Người trên trời…Khúc Y Nhiên theo bản năng nắm chặt quả cầu bằng ngọc, “Tôi không gọi, mọi người không được lên tiếng nhé. ”

Cậu lại lo lắng dặn dò một câu.

Không giống nhóm quỷ sai dưới địa phủ, người trên trời nếu muốn làm cho một u hồn tan thành bụi khói thật sự rất dễ dàng, chỉ cần búng búng ngón tay mà thôi—— cho dù ông ấy chính là một ông lão già yếu cả ngày rảnh rỗi, không có việc gì làm ngoài việc đùa nghịch tơ hồngcũng không thể không phòng.

Trong ngọc ba con quỷ trừng mắt nhìn ra ngoài, dùng ánh mắt không tiếng động đáp lại, trong lòng cũng không có gì bất an. VÌ trong lòng họ rất rõ ràng, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, người bên ngoài sẽ còn nóng vội hơn cả bọn họ, dùng mọi cách che chở bọn họ.

Cố gắng điều chỉnh tốt trạng thái của mình, Khúc Y Nhiên mỉm cười đi qua chỗ hai ông lão, cung kính bắt chước bộ dáng của Bá Nha chắp tay, nói, “Y Nhiên trễ như vậy mới đến ra mắt, mong rằng thổ địa công công bao dung.”

Trên địa bàn của người ta tất nhiên phải trước lên tiếng chào hỏi đánh tiếng với chủ nhân địa bàn.

Thổ địa lão nhân khuôn mặt tươi cười trong suốt đột nhiên sắc mặt cứngđờ, cười khổ nói, “Nhóc YNhiên có thể không cần khách khí như vậy, một ông già như ta cũng không có gì đáng ra mắt, chỉ là…hai chữ công công…có thể bỏ đi hay không?”

Thật khéo, gần đây thổ địa lão nhân có cùng nguyệt lão đến rạp chiếu phim se tơ hồng, thuận tiện hóng xem bộ phim võ hiệp nổi tiếng《 Long Môn phi giáp 》, vốn đối với xưng hộ của mình không có nghi vấn gì nhưng nghe trong phim một câu Đông Hán (cơ quan đặc vụ của hoạn quan thời Thanh) công công, một câu Tây Hán công công, thổ địa lão nghe mà buồn bực.

Thổ địa là A hán công công, quả thật dễ làm cho người ta hiểu lầm.

Khúc Y Nhiên tuy rằng không hiểu lắm nhưng vẫn rất ngoan gật đầu đáp ứng, lại chuyển hướng sang nguyệt lão nói, “Lần đầu gặp mặt, xin chào ngài. ”

“Ha ha, chào cậu chào cậu.” Nguyệt lão quá đỗi vui mừng mỉm cười, vuốt chòm râu không bạc màu của mình, tỉ mỉ đánh giá Khúc Y Nhiên từ trên xuống dưới vài lần, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Nhóc linh môi,không cần đề phòng ta giống như phòng cướp vậy chớ.” Nếu ông thật muốn xuống tay với ba đứa trong ngọc kia thì đã sớm hành động từ lâu, đâu cần chờ tới bây giờ?

Huống chi, nguyệt lão còn cùngmột kẻ nào đó trong ngọc có chút giao tình, “Nhóc Hổ Tử, thằng nhóc không lương tâm thối tha này! Nói như thế nào thì cũng đã cùng lão già đây uống qua vài chén trà, vậy mà gặp mặt cũng không lên tiếng gọi? Hửm? Nằm trong linh khí ngủ ngon quá nhỉ?”

“Xin lỗi ngài, Nguyệt Lão.” Đường Bá Hổcó chút áy náy nhẹ nhàng đi ra, mặc quần áo mới Đông Phương may cho, thoạt nhìn có tinh thần lên nhiều, “Bá Hổ thẹn với ngài.” Hắn thànhcông rời khỏi A đại, lại ở lại với Khúc Y Nhiên mà không dựa theođề nghị của Nguyệt Lão đi đầu thai chuyển thế.

“Hổ thẹn gì chứ, đây là lựa chọn của cậu.” Thổ địa nhìn hắn khí sắc không tồi, yên tâm, cười nói, “Linh khí hiếm lạ như thế mà lại bị mấy đứa biến thành phủ viện, ha ha ha, nhócY Nhiên, cậu nói những linh môi sư khác mà nhìn thấy cậu sử dụng linh khí kiểu này có thể khóc đến đấm ngực dậm chân không hả?”

“Tôi cảm thấy, như vậy tốt lắm.” Linh khí đối linh môi sư mà nói tất nhiên là quan trọng, không có linh khí thì linh môi giống như thợ săn không có vũ khí, nhưng mà có linh ở trong ngọc cũng đâu ảnh hưởng gì đâu.

“Cũng cũng chỉ có cậu mới như thế, thôi, thế gian này linh môi sư vốn đã ít ỏi không có mấy, duyên gặp gỡ của cậu không phải ai cũng có được… Ha ha. Cái này yên tâm đi, nhóc Hổ Tử coi như làbạn của ta và thổ địa lão rồi. ”

“Nguyệt Lão, xưng hô này không hay tí nào á.” Đường Bá Hổ vẻ mặt đau khổkháng nghị, khổ nỗi kháng nghị không biết đã bao nhiêu năm, không có lần nào được Nguyệt Lão tiếp thu .

“Tên nàynghe rất vui tai, dễ nghe, tôi nói dễ nghe chính là dễ nghe!”Lý Mật thấy an toàn,mọi người đều là người quen nên không ngồi được nữa mà chạy ra, nhưng cũng không dám đến gần.

Đông Phương cảm thấy kỳ quái, cái này cũng không giống tác phong của Lý Mật.

Đúng rồi, kẻ nào đó biết sợ người lạ sao? Quỷ mới tin ấy!Lý Mật che miệng, nội ngưu đầy mặt lại chui trở về trong ngọc,”Tôi… Tôi giống như đã giẫm qua đầu thổ địa lão bá… Cái mũ kia thoạt nhìn rất quen, lúc trước tôi còn đang suy nghĩ không biết tảng đá nào mà có hình dáng kì quái như vậy, mềm mềm,…”

Đông Phương, “… …”

Cho nên, khó trách lại yên tĩnh như vậy.

Bên ngoài ngọc, thổ địa và Khúc Y Nhiên đã nói chuyện có liên quan đến Mộng ma.

“Ai, hai đứa nó gần đây hục hặc hoài, nam mộng ma kia mỗi ngày bị vợ hắn phạt quỳ trên cây tiên nhân chưởng(xương rồng hình cầu), ta đoán là ngày đó nó đem tất cả oán khí đều tát lên người cậu rồi. Đừng chấp nhặt với nó, đợi lần sau ta mà gặp được thì sẽ thay cậu hung hăng giáo huấn nó một chút.”

“Ha ha, thật không.” Khúc Y Nhiên ý cười thản nhiên, nhìn không ralà đã bớtgiận.

Đánhmột trận, hình như không đủ?

Tình tình sóc con rất tốt,chính là phải tuỳ từng hoàn cảnh.

Tuy khúc mắc của mình đã được anh trai cởi bỏ nhưng vẫn phải làm cho nam mộng ma kia ý thức được mình đã phạm sai lầm gì.Nếu lại có lần sau dùng thủ đoạn này đi hại người khác thì sao?

Cũng không phải người nào cũng có một anh sóc luôn canh giữ bên cạnh, cũng không phải người nào cũng tên là Khúc Y Nhiên.

“Được rồi, ta đã biết, ta đem bọn họ gọi đến đây, giáp mặt nói xin lỗi với cậu.” Thổ địa nhắm mắt im lặng đọc chú ngữ, còn NguyệtLão, bệnh nghề nghiệp lại tái phát.

“Nhóc Hổ tử, chủ nhân này của cậu… đường tình sẽ không dễ đi a.”

“Nguyệt Lão, cầu giải thích cặn kẽ! Y Nhiên sao lại như thế? Có thể nói cụ thể một chút hay không?”

Nguyệt Lão nheo mắt cẩn thận xem một phen, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, quanh co, mỗi một con đường đều giống như là tro tàn, lại có sức sống ngầm khắp nơi, tùy thời có thể tro tàn lại cháy, sống lại từ trong lửa.

Không chỉ là đường tình, đường vận mệnh cũng như thế.

Có tai ương đổ máu, có hiểm nguy mất mạng, lại tựa hồ không có gì ảnh hưởng, kỳ quái, kỳ quái …

“Ngài đừng nóng vội, việc này trước không cần nói với cậu ấy, trước gia cố lại sợi dây trên ngón út cậu ấy một phen rồi mới quyết định. ”

Vận mệnh kỳ lạ, đến cả cảm tình cũng kỳ lạ như thế.

“Được, ta không nói.” Đường Bá Hổ nhìn Nguyệt Lão không tiếng động làm phép, lại nhét vào tay hắn một tờ giấy, khó hiểu hỏi, “Đây là ý gì?”

“Chữ trên đây, chỉ có một mình cậu ta có thể nhìn được, tối thứ sáu cậu lấy ra cho cậu nhóc xem, đến lúc đó, tất cả đều sáng tỏ.”

Nhiều hơn nữa, ông cũng không làm được.

Mệnh cách của Khúc Y Nhiên vốn rất đặc thù, hai sợi dây vận mệnh bất đồng lại dây dưa chập thành một, sẽ phát triển như thế nào, ông cũng không thể nói chính xác.

Nguyệt Lão là thay người ta làm mai mối, xem tướng tay xem vận mệnh vẫn là Thái Bạch lão nhân có vẻ am hiểu hơn.

Chính là lão nhân kia cực vì thống hận âm âm quỷ quỷ gì đó, nếu để cho lão biết có người dưỡng ba con quỷ bên cạnh còn vui được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.