Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG 40

Có một người đi vào trong lòng mình, tâm tình sẽ trở nên không giống trước …

Thiếu niên được tắmđến thơm ngào ngạt bị anh trai bọc kín bưng tống ra khỏi phòng tắm, Khúc gia đại ca tỏ vẻ mình cũng phải tắm rửa thoải máimột chút, vì thế cách cửa phòng tắm cửa nói với em trai, “Đói bụng không? Tự đi tìm xem trong tủ lạnh có đồ ăn vặt nào lót dạ, một lát nữa chúng ta lại ăn khuya.”

Khăn tắm chỉ vắt một bên hông, thân hình cơ bắp to lớn cơ hồ nhìn không sótthứgì.

Còn muốn tắm nữa? Không phải đã cùng nhau tắm qua sao?

Khúc Y Nhiên cũng không rõ ẩn tình bêntrong,chỉ đáp, “A…Vâng…”Anh không đề cập tới thì cậu cũng không nhận ra bụng đã yên lặng kháng nghị từ rất lâu rồi.

Chính là vừa nhớ lại trạng thái囧vừa rồi của mình, sóc thiếu niênđỏ mặt xiết chặt khăn mặt “Tăng tăng tăng” vài bước chạy mất ,tốc độ thực mau.

Em trai chạy đi rồi, anh trai cụp mắt,ý cười trong đôi mắc đen sẫm dần nhạt đi, dần dần chuyển lạnh, cả người đứng ở cửa phòng tắm giống như kết một tầng băng sương, sắc mặt phức tạp.

Đáng chết!

Anh thế nhưng —— đối với em trai ruột của mìnhcó phản ứng ——Anh làm sao có thể —— đối với em trai ruột của mìnhcó phản ứng? !

Thiếu niên đi thực nhanh, cũng không có phát hiện anh trainhà mình thấtthường cùng ảo não, đầu ngón tay Khúc Lăng Phong cầm lấy khăn tắm trở nêntrắng bệch, thật lâu sau mới mặt không chút thay đổi xoay người, máy móc tán đi sương mù vẫn còn đang tràn ngập phòng tắm.

Thứ gì đó phía dưới, cũng không thể cứ cứng rắn mãi được.

Hết thảy đều bắt đầu rối loạn, loạn đến rối tinh rối mù.

Nói sau sóc thiếu niên Khúc Y Nhiên dựa theo chỉ thị của anh trai nhà mình mà tìm được cái tủ lạnh lớn chuyên để đồ ăn vặt trong phòng ngủ. Tủ lạnh chứa đủ loại đồ ăn vặt, có dango ba màu, chocolate đen của Bỉ,kẹoSugus, nước mía, cá khô… cơ mà không có thức ăn.

Khúc Y Nhiên từ trước đến này đều làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ngoại trừ bữaăn chính ra thì đồ ăn vặt nhiều nhất là hoa quả với quả hạch, hầu như chưa bây giờ chủ động chạm vào bánh kẹo. Đi xuống lầu, tủ lạnh trong phòng bếp tràn đầy nguyên liệu nấu ăn, củi gạo mắm muối cái gì cũng có, trong nồi cơm điện thậm chí còn giữ ấm hơn phân nửa nồi cháogạo đen đậu đỏ.

Khúc Y Nhiên nhớ rõ nơi này sau khi “tiền nhiệm” gặp chuyện không may đãbị mẹ khóa lại cửa, nhóm người hầu cũng đều bị triệuhồi Khúc gia đại trạch.

Như vậy nguyên liệu nấu ăn này… đều là anh trai chuẩn bị ?

“Ô ô ô, anh Khúc ơi, tôi cũng đói bụng… Đông Phương anh tatrói tôi lại khôngcho tôi đi điểm danh (trong toilet)!”

Khúc Y Nhiên, “… …”

Đói bụng với điểm danh, đề tài sao lại liên quan thế nhỉ?

“Anh Khúc anh khúc? Ê, hoàn hồn!” Lý Mật đột nhiên nhô ra bất mãn bay tới bay lui trước mặt cậu, vặn vẹo thắt lưng già, rầu rĩ nói, “Quỷ cũng bị bơ, quỷ cũng có tôn nghiêm được không?”

“Đừng lắc lư, hoa mắt.” Khúc Y Nhiên xoa xoa đôi mắt chua sót không thôi. Cậu vốn là buồn ngủ cực kỳ, lại bị ác mộng ép buộc một trận, lúc này trạng thái tinh thần rất không tốt, cố lấy tinh thần nói với Lý Mật, “Cái tật xấu mỗi ngày đều vào toilet ngồi của cậu có thể sửa lại hay không?Cậu có ngồi thì cũng làm được cái gì.”

Lý Mật xoa đầu, biểu tình mệt mỏi, “Tôi nếu có thể sửa đã sớm sửa, cậu cho là ai thích cái mông mỗi tối bị Đông Phương đâm kim đếnđâm kim đi?”

“Cậuđấy ——” Khúc Y Nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười, từ tủ lạnh lấy ra một khối thịt đặt ở lò vi sóng ở chế độ rã đông.

“Hê hê, anh Khúc đanglàm cái gì ăn ngon vậy?” Tuy rằng vừa bị ĐôngPhương đâm kim ác một chút, Lý Mật sẽ không rối rắm vấn đề điểm danh nữa, lực chú ý đều bị động tác thuần thục của Khúc Y Nhiên hấp dẫn, “Trông ra hình ra dạng phết nhỉ? Trời đất,hoàn toàn nhìn không ra cậu biết nấu ăn!”

“Ha ha, chỉ là cháo trứng muối thịt nạc bình thường, không có gì khó.”

Năm ấy bảy tuổi ông nội bị bệnh chỉ có thể ngồi trên giường không thể thường xuyên đứng dậy, mọi trọng trách trong nhà sớm đã đặt trên vai cậu, mọi thứ trong cuộc sống hằng ngày đều phải tự mình làm.

“Nhỏ nước miếng… trước kia thích nhất là ăn món cháo trứng thịt nạc của viện trưởng làm, đáng tiếc, bởi vì trong viện nhiều trẻ con nên mỗi lần tôi chỉ được chia có nửa bát!” Lý Mật có chút hoài niệm.

Trong cô nhi viện mười món thì tám món là cháo, y thích húp cháo trứng thịt nạc nguyên nhân rất đơn giản ——bên trong cháo này có thịt đó!

Quy mô cô nhi viện chỗ Lý Mật rất nhỏ, không có phương tiện truyền thông đưa tin, cũng không lọt được vào mắt xanh của nhà từ thiện, điều kiện rất gian khổ, mỗi tuần sẽ có một ngày đồ ăn dính chút thịt! Cũng là ngày y mong chờ nhất.

“Lòng dạ của cậu, rất rộng rãi.” Người thường cũng không lạc quan bằng Lý Mật.

Khúc Y Nhiên biết cô nhi viện kia, bởi vì sau khi Lý Mật gặp chuyện không may chết đi đã được mấy tờ báo đăng tải hai kì, tiền bảo hiểm của Lý Mật đều quyên cho viện đểcải thiện cuộc sống, cũng có không ít người bắt đầu chú ý cô nhi viện nhỏ bé này, hiến ra không ít tình yêu (tiền).

“Yên tâm đi, nhóm bạn bè của cậu hiện tại điều kiện cuộc sống đều tốt lắm, phòng ngủ thay giường mới, văn phòng viện trưởng có cái bàn mới, trên còn đặt chậu hoa đỗ quyên mà cậu thích nhất, thức ăn cũng là hai mặn hai chay.”

“Khúc ca, cậu… thật thần kì!” Thế nhưng ngay cả việc mình thích hoa đỗ quyên cũng biết?”Nhưng mà cậu nói cho tôi biết như vậy không tính là tiết lộThiên Cơ chứ?”

Đi theo Khúc Y Nhiên cũng nhiều ngày, Lý Mật học được khôngít này nọ, biết linh môi sư cũng không phải là nghịch thiên vạn năng, cũngbiết linh môi sư có rất nhiều năng lực đều bị vô hình hạn chế, hơi chút vô ý chính là vạn kiếp bất phục.

Thấy y vẻ mặt thân thiết, Khúc Y Nhiên trong mắt hiện lên mỉm cười,lắc lắc đầu, “Không sao, cậu chính là linh, một linh không có ác ý lẫn tử khí,cậu làm gì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của thế gian.” Cho nên có thể không bị giới luật tráchphạt.

“Vậy là tốt rồi!” Lý Mật yên tâm mà qua lại xoay quanh, đêm naynếu ngủ lại đây, y sẽ không tất yếu phải chui vô ngọc cướp địa bàn ngủ với Đông Phương.

Không quá lâu, hai chén cháo trứng thịt nạc nóng hầm hập đã xuất hiện trên bàn cơm lầu một.

Khúc gia đại ca sau khi giải quyết vấn đề cá nhân xong, lãnh khí quanh thânchỉtăng không giảm, sắc mặt thản nhiên, chuẩn bị qua phòng bếp làm đồ ăn khuya cho em trai, khuôn mặt chỉ một thoáng đã xuân về hoanở, nhiệt độ không khí rất nhanh tăng trở lại tiêu chuẩn nhân loại bình thường.

“Nhiên Nhiên?” Khúc Lăng Phong thanh âm ám ách.

“A?” Một cái đầu sóc con từ trong bếp thò ra, tóc còn hơi ẩm ướt, nhìn qua loạn loạn.

“Không có việc gì, đi ra ăn cơm đi.” Anh trai nuốt xuống hết thảy lời muốn hỏi, chỉ đi tới bên người em trai cởi xuống tạp dề của cậu.

Dáng người một hơi cao một hơi thấp, dángcao gục đầu xuống,tầm mắt không dấu vết ngắm qua xương quai xanh phía dưới cổ áo tắm của thiếu niên.

Hầu kết cao thấp trượt vài cái, anh trai làm như không có việc gì đỡbả vaiem trai, đẩy người về phía trước bàn ăn, lại còn rất săn sóc kéo ghế ra, “Đã khuya rồi, ăn xong nhanh chút còn đi ngủ.”

“A? Oh.” Khúc Y Nhiên mơ hồ đáp lại, ngồi xuống rồi tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bát cháo gốm in hoa. Khúc Lăng Phong không khỏi nheo lại ánh mắt, không tiếng động nhích lại gần, áo tắm không có buộc chặt vì động tác này mà lộ ra một mảnh cơ bắp rắn chắc, có vẻ hết sức gợi cảm, “Sao vậy, NhiênNhiên còn có chuyện khác?”

Khuôn mặt em trai hồng hồng giấu đầu lòi đuôi, “Không… Không có.”

Kỳ thật có, cậu còn muốn đi xem linh thần bí trong đàn kia. Trước lúc nấu cơm Khúc Y Nhiên có tìm vài vòng lầu trên lầu dưới, hoa thì để trên sofa, đàn lại không biết anh traicất đâu rồi.

Linh bên trong bị tạm thời phong ấn hơi thở, không có bất cứ dấu vết gì để tìm ra.

Sớm biết như vậyđã không phong ấn hoàn toàn…Nhưng nếu không phong hoàn toàn, ngộ nhỡ va chạm nhầm đến đường dươngthọ của anh trai thì làm sao bây giờ?

Khúc Y Nhiên cũng không hối hận, đàn kia nếu có duyên với mình, thời cơ đến tự nhiên sẽ về lại tay, không cần nóng vội.Chính là không nghĩ tới, anh trai nói một câu giống lơ đãng lại trựctiếp chọc trúng tâm tưcủa cậu, “Đàn cổ ở trong ngăn tủ phòng khách.”

Khúc Y Nhiên, “… …”

“Có phải tôi ảo giác hay không, sao cứ cảm thấy anh cậu dường như đã biếtcái gìđó.” Lý Mật thần kinh dán bên tai Khúc Y Nhiên nhỏ giọng nói.

Khúc Y Nhiên bị y biến thành có chút dở khóc dở cười, ‘Không có khả năng, anh trai chỉ là người thường thôi, cậu có thể yên tâmnói chuyện với tôi, không cần khẩn trương như vậy.’

“Được rồi được rồi, tôi không cần chấp nhặt với cái người cuồng anh trai.” Nói xong vô tư đặt mông ngồi trên vai Khúc Y Nhiên.

Cũng không nặng gì mấy nên Khúc Y Nhiên trực tiếp không nhìn, nhưng mà,

“Cuồng anh trai? Có ý gì?”

Lý Mật ra vẻ thần bí lắc lắc ngón trỏ, “Không nói cho cậu đâu!”

Khúc Y Nhiên, “… …”

Quả nhiên, kẻ nào đó vẫn là thiếu ăn đập.

Khúc Y Nhiên khóe miệng co rút, vùi đầu ăn cháo không thèm để ý tới kẻ nào đó đang ngồi xổm trên vai mình nhìn chằm chằm bát cháo chảy nước miếng.

Lý Mật, cậu đã có tiền án tiền sự rồi, có bán manh giả đáng thương cũng vô dụng thôi!

Một bữa ăn khuya nho nhỏ màhai anh em nhà họ Khúc phát huy chuyện lúc ăn không nói đến mức tối đa.

Sau khi ăn xong, sóc con thành công tìm được đàn cổ bị anh trai đặt trong ngăn tủ, “Anh, để em rửa bát cho.”

Khúc Lăng Phong đang don dẹp bát đũa nghe tiếng quay đầu, gặp thiếu niên ôm đàn vui vẻ chạy về phòng ăn, trong lòng cười, “Trong phòng bếp có máy rửa bát, không cần chúng ta chúng ta phải động tay.”

“Thì ra còn có máy rửa bát sao?” Khúc Y Nhiên gật gật đầu, “Vậy thì nhờ anh làm hộ em nhé.” Cậu là một kẻ mù sản phẩm điện tử, vẫn là không cần đi phá rối thì hơn.

Vì thế người lại ôm đàn vui vẻ đi mất, phía sau còn bám theo một Lý Mật vẻ mặt hung thần ác sát muốn đuổi con quỷ trong đàn đi ra.

Không đợi Khúc Y Nhiên buông đàn xuống, đã khẩn cấp bắt đầu ngoan độc nói , “Người ở bên trong, hãy xưng tên ra! Rốt cuộc vì sao lại chạy vào trong đàn củaBá Nha? Mi có biết đã tạo cho anh Khúc phiền toái lớn không hả? Có giỏi thì đi ra một mình đấu với Đông Phương đi!”

Giáo chủ đại nhân nằm cũng trúng đạn.

“Ha ha, một mình đấu? Với ngươi chắc?” Đàn đã được Khúc Y Nhiên giải phong ấn, thanh âm rất nhanh nhẹ nhàng bay ra.

“Có giỏimi đi ra!”

“Có giỏi thì tiến vào.”

“Holy shit, nó còn rất giảo hoạt?” Lý Mật hung hăng trừng mắt nhìn cái đàn,hận không thể đục ra vài lỗ thủng, nếu trên đùi không phải sớm bị Đông Phương nhanh tay lẹ mắt dùng dây cuốn lấy, nói không chừng ythực sự sẽ vọt vào trong đàn mà bóp cổ cái linh kia.

Khúc Y Nhiên nhẫn cười thật vất vả, nhưng cũng không quên chính sự, đi đến phía trước đàn vỗ vỗ thân đàn, linh trong đàn không chịu khống chế chui ra.

“Ai nha nha, vẫn là cậu lợi hại đấy, tiểu mỹ nhân nhi!” Một thân đỏ nhạt chóimắt, ngữ khí cực không đứng đắn, hai mắt mê đắm, hai tay chà xát còn đồng thời nhìn chằm chằm vào Khúc Y Nhiên không buông.

Một cây kim thêu hoa nhìn như vô lực “viu” sượt qua cằm nam tử mặc áo đỏ nhưng hắn vẫn như trước cà lơ phất phơ, phe phẩy quạt giấy, tiếp tục đùa giỡn, “Vị đại mỹ nhân nhinày, tính tìnhthật dễ xúc động nha? Hôm nay tiểu nhân thật sự đã được mở rộng tầm mắt nga! Hai vịtuyệt thế mỹ nhân tề tụ một chỗ, thật sự là thật đáng mừng a.”

“Tui thì sao?” Lý Mật phản xạ có điều kiện hỏi hắn.

Người nam mặc áo đỏ cầm quạt giấyđánh giá Lý Mật nửa ngày, nhíu mày,vẻ mặt như thật nói, “Người lớn nói chuyện trẻ con cấm xen mồm.”

Lý Mật, “… …”

“Phốc —— khụ khụ, xin lỗi, tôi cũng không cố ý cười đâu.” Khúc YNhiên lập tức cứu vãn thái độ nhưng thanh âm cố nén cười kia vẫn đả kích Lý Mật không nhỏ, ngay cả Đông Phương cũng nhợt nhạt cong khóe môi. Một người khổ, cả nhà vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.