Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 38: Chương 38




CHƯƠNG 38

Đại hội chào đón tân sinh năm nay viên mãn kết thúc trong tiếng hò hét chói tai của nhóm thiếu nam thiếu nữ.Bởi vì là buổi tối sau khi kết thúc quân huấn, trước khai giảng có ba ngày nên mọi người có thể thư giãn một chút mệt mỏi, sinh viên có thể dọn dẹp một chút về thăm nhà.

Ba ngày nghỉ khi kết thúc, các học viện đều có động tác.

Đại hội buổi tối tuy rằng kết thúc, nhưng mà một ít đề tài liên quan đến đại hội này tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà dừng lại.

Đương nhiên, chủ đề hot nhất phải là thanh âm như suối nguồn của Thủ khoa, còn có bài diễn thuyết kích tình của cậu ấy, thiếu niên vừa đa tài đa nghệ lại vừa chất phác thiện lương như thế, lơ đãng đỏ mặt đáng yêu bắn rụng không biết bao nhiêu trái tim giáo sư sinh viên, tỉ lệ nam cũng chiếm không ít. Ngay sau đó bị buộc chú ý lên đài cuối cùng là hội trưởng Dương tiêu, chỉ tuyên bố đúngmột câu “Đại hội viên mãn thành công”.

Mặt hắn không chút thay đổi, khí chất lạnh lùng, ngữ khícũng nói chuyện cứng rắn, dáng người cao lớn, đẹp trai ngời ngời hấp dẫn phần lớn ánh mắt nữ tân sinh.

Năm hai năm ba… Bọn họ đã có trí nhớ, gan to cũng không dám chọc vào vị hội trưởng đại nhân tính tình cổ quái này. Lại nhìn năm tư… bọn họ cùng khoá với hội trưởng! Một khoá bốn năm đấy!

Phương Thiên Trác người D thị, muốn về nhà phải đi sớm mua vé xe.

Thời gian gấp như vậy, hiện tại đi mua là khẳng định không kịp rồi,vì thế cậu taliền quyết định chết dí tại phòng ngủ ngủ luôn ba ngày, đem giấc ngủ bị tàn phá đến đáng thương trong thời gian tập quân sự đều bù lại.

“Ngụy Tấn, cậucó về nhà không?”

Ngụy Tấn ánh mắt tùy ý quét một vòng, người chung quanh đã đi kha khá, chỉ còn lại tốp năm tốp ba ở lại thu dọn tàn cuộc, “Tôi… không về.” muốn về cũng không được.

Tên BT trong phòng ngủ khẳng định sẽ không tha cho hắn chạy lấy người!

Phương Thiên Trác cũng không chú ý đến khuôn mặt khổ qua của Ngụy Tấn chỉ hỏi hắn, “Thì ra cậu không về à, vậyY Nhiên có về ký túc xá không?”

“Tôi cũng không biết.” Dùng sức vỗ vỗ mặt, Ngụy Tấn cố gắng khôiphục bình thường, “Chúng ta đi tìm Y Nhiên đi, nếu nó không về kýtúc xá thì tôi phải đi cọ giường của nó mới được.”

Cho dù mình có về nhà, ngay sau đó khẳng định cũng sẽ bị cái tên BT kia bắt về, thật không biết người nhà mình làm sao lại tin tưởng Dương Tiêu như vậy! Còn không bằng cứ ở lại trường học cọ phòng ngủ người khác, nói không chừng BT sẽ nể mặt mũi người khác mà không bắt mình về. Aiz… Sao mình lại bi ai như thế này, vừa mới đến đại học A thôi mà!

Ngụy Tấn và Phương Thiên Trác chuẩn bị về chui vào cánh gà tìm Khúc Y Nhiên,lại đến cái bóng cũng không nhìn thấy, thiếu niên đeo balo con sóc sớm đã bị người xuống tay, anh trainổi tiếng mau, chuẩn, ngoan đã đem người tha đi rồi.

Em trai dưới sự hướng dẫn của anh trai ngồi vào xe thể thao mui trần, xe có hai ghế, một ghế lái và một ghế phó lái, hoàn toàn không có chỗ cho người nào đó ngồi.

Lâm Phong xám xịt đứng ở bên cạnh xe, nếu đổi là kẻ nào khác trên xe thì hắn có thể mặt dạn mày dày đá người xuống.

Nhưng mà là Khúc Y Nhiên… Hắn không thể.

Bởi vì từ lúc xưa hắn vẫn là kẻ bị Khúc Y Nhiên đá xuống. Thằng nhóc này tính cách phũ hơn mình không nói, hơn nữa người ta còn có chỗ dựa! Lại còn là chỗ dựa lớn nữa chứ!

Lâm Phong lấy ánh mắt ai oán như bị chồng ruồng bỏ nhìn chằm chằm bạn tốt nhà mình, Khúc Lăng Phong đã sớm quen Lâm Phong động kinh nên căn bản không thèm để ý ánh mắt đương sự.

Chính là Khúc Y Nhiên lại phát hiện rõ ràng mình chiếm chỗ của bạn anh trai. Trời đã trễ thế này, quanh đại học A cũng không có trạm xe điện ngầm, các tuyến giao thông công cộng cũng đã qua thời gian hoạt động lâu rồi. Sóc con ôm lấy balo vốn đã cất kĩ, bất ngờ đứng lên, nhường chỗ cho Lâm Phong, nói, “Anh, đêm nay vẫn là em ở lại KTX đi.” Tiếp theo cậu ôm đồ đi xuống xe, đi đến trước mặt Lâm Phong ngượng ngùng cười, “Anh gì ơi, anh đi về cùng với anh trai em đi.”

“A?” Lâm Phong ngây ra như phỗng.

Khúc Y Nhiên chủ động nói chuyện nói chuyện với hắn! Khúc Y Nhiên chủ động nhường chỗ cho hắn! Càng khủng bố hơn là —— Khúc Y Nhiên cười với hắn! Lại còn cười đến vô cùng dễ nhìn!

Lâm Phong không dám tin vừa nhéo đùi vừa nhìn anh sóc bên kia, ánh mắt như đang nói, đệt, anh đang nằm mơ! Kỳ thật là anh đang nằm mơ!

Khúc Lăng Phong ánh mắt giống như kết băng, immột lúc lâu, thanhâm vẫn không bớt giận, “Nhiên Nhiên, quay lại đi, anh đã phái người tớiđón Lâm Phong, hắn không tiện đường với chúng ta.”

Lúc này, em dai M đang ở trong văn phòng sửa sang lại tư liệu hội nghị cho ngày mai đột nhiên hắt hơi một cái, “Hắt xì… sao giữa trời hè lại thấy lạnh vậy!”

Bị ánh mắt băng lãnh mạnh mẽ xỏ xuyên thần kinh, Lâm Phong cứng cả cổ gật gật đầu, “Đúng vậy, có người đến đón anh rồi.”

Có lẽ ngày mai hẳn nên đi bệnh viện kiểm tra tim,trái tim yếu đuối mỏng manh của hắn hôm nay rốt cuộc đã chịu biết bao nhiêu chà đạp đây!

Khúc Y Nhiên thấy hắn gật đầu, trong lòng vẫn rất lolắng, nói, “Như vậy không tốt, đã hơn mười giờ rồi. Anh, hay anh trước đưa anh Lâm trở về đi, em ở chỗ này chờ anh. ”

Một tiếng “anh Lâm” làmLâm Phong choáng váng, cằm giống như trật khớp không ngậm lại được, trừng hai mắt to quái dị nhìn Khúc Y Nhiên.

Biểu tình kia, ngữ khí kia, như thế nào lại thay đổi nhiều như vậy? Như thế nào lại chênh lệch lớn như vậy?

“Anh ơi, anhLâm làm sao vậy?” Khúc Y Nhiên bị nhìn chằm chằm mà thấy sợ, không dám lộn xộn, chỉ có thể nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.

Khúc Lăng Phong trực tiếp mở cửa xe túm em trai trở lại, cửa xe “oành” một tiếng đóng lại, “Chúng ta đi trước, người đến đón cậu ta 5’ nữa sẽ đến cổng đại học A.”

“A? Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả.”

Khúc Y Nhiên còn chưa có ngồi ổn, xe lại giống như tên đã lên dây, baynhanh ra khỏi trường học, còn phảmột đống bụi lên mũi Lâm Phong.

Lâm Phonglúc này mới bừng tỉnh, thì ra thiếu niên tóc đen kia thật sự là Khúc Y Nhiên, em trai củaLăng Phong.

“Thật sự thay đổi nhiều như vậy, mình còn tưởng rằng…” Cái mũi kia, ánh mắt kia, hình dáng môi kia, sườn mặt rõ ràng kia… cùng với anh nó giống như từ một khuôn đúc ra, lúc nãy ngắm mỹ nhân sao hắn lại không trước phát hiện ra vấn đề này chứ?

Ai, cái đẹp che mờ mắt rồi!

Chẳng lẽ đổi màu tóc thật sự có thể thay đổi hoàn toàn khí chấtmộtcon người sao?

Lâm Phong đứng ở tại chỗ vò vòmột đầu tóc đỏ, “Vậy ngày mai mìnhcũng đi nhuộm đen! Không, đợi đã, hình như đây không phải trọng điểm—— trọng điểm là, Khúc Lăng Phong thằng khỉ kia! Chú muốn anh chờ tới lúc nào? Rốt cuộc đã gọi điện thoại cho em dai M hay chưa vậy?”

Vì sao mình lại không mang điện thoại chứ!!!

Trong xe thể thao lúc này đang ở trình diễn một màn làm Lâm Phong hộc máu.

Đệ đệ lo lắng hỏi, “Anh, vậyanh Lâm…”

Anh trairất không chừa mặt mũi cho chiến hữu nói, “Không cần quan tâm cậu ta, Lâm Phong mỗi lần không đúng hạn uống thuốc liền thích lên cơn.”

“A?” Em trai hơi ngơ ngác nhìn sắc mặt anh trai, còn thật sự nói, “Nhưng mà cứ uống thuốc nhiều cũng không tốt cho thân thể.”

Anh trai nghe xong, vất vả nhẫn cười nói, “Lần sau gặp mặt, em có thể nhắc nhở cậu ta điểm này.”

“A… vâng… Ngáp…” Buồn ngủ quá.

Thời gian ngủ bù buổi chiều quá ít, đầu óc đã sớm kêu gào, chỉ vì còn có tân sinh diễn thuyết nên vẫn cố lên tinh thần chống đỡ. Hiện tại thật sự không chịu nổi nữa, mí mắt rất nặng, Khúc Y Nhiên tựa vào ghế da thoải mái mà buồn ngủ, “Anh…Còn… bao lâu nữa thì về nhà.”

“Em cứ ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi.”

“Vậy đàn còn có… hoa…” Khúc Y Nhiên trước mắt đã mơ hồ nhưng vẫn không quên linh còn ở trong đàn cũng với bó hoa xinh đẹp mà anh trai tặng cho.

“Sẽ mang lên giúp em.”

Kỳ thật anh trai còn chưa cam đoạn xong, Khúc Y Nhiên đã ngủ mất tiêu.

Chính là ngủ không quen, miệng còn đang nhỏ giọng nói thầm, “Nhất định phải gọi em dậy, mấy ngày còn chưa tắm rửa … muốn… tắm…”

Lúc này hoàn toàn không còn âm thanh gì nữa.

Sóc con trong lòng ôm một cái balo sóc con lông xù khác, tóc mái rơi trên mắt, giống như lẫn vào lớp lông mi dày, sóc con dựa vào ghế da nặng nề ngủ, đôi môi hé mở, giống như để lại một khe hở câu dẫn người.

Đèn đỏ, xe dừng lại, trên người thiếu niên nhiều thêm một cái áo khoác màu đen bạc của anh trai.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, đầu ngón tay mượt mà vô tình sát qua đôi môi phấn nộn của thiếu niên, hơi hở nóng hầm hập phả vào lòng bàn tay, phảng phất như có dấu ấn vô hình, như thế nào cũng không mất đi.

Bên trong xe, kỳ thật còn có một một con quỷ trong đàn đang vây xem.Lý Mật phi thường tức giận vì có người chui vào trong đàn của Bá Nha. Tuy rằng Bá Nha giờ đã đi chuyển thế đầu thai nhưng trong lòng Lý Mật cây đàn này trừ bỏ Khúc Y Nhiên cùng với Bá Nha, ai cũng không cho phép chạm vào, linh khác cũng không thể tùy tiện xông loạn vào!

“Rốt cuộc là tên khốn nạn nào? Đáng giận, anhKhúc sao lại phong ấn đàn lại rồi ? Áu áu áu, xem tôi làm thế nào thu thập cái thứ linh khônghiểu quy củ này!”

Thanh âm Đông Phương trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong ngọctruyền ra, “Cậu không được.”

Ba chữ vô cùng đơn giản, thành công làm cho mỗ quỷ dễ xúc động xù lông.

Lý Mật hận không thể cắn một miếng đầy thịt để biểu thị nội tâm oán giận bất mãn của mình, tay nắm chặt, âm thanh bi phẫn mười phần, “Tôi không được thì anh đến, nếu nó dám bắt nạt tôi với anh Khúc, anh lấy kim đâm chết nó cho tôi!”

Đông Phương nghe xong, không nhiều lời nữa.Thằng nhóc này, đã bắt đầu nói năng lộn xộn .

Tử linh làm sao có thể cưỡi trên đầu linh môi sư chứ? Mà đâm chết… Lại càng không thể, linh vốn đã là người chết, còn chết nữa kiểu gì?

Nam thanh niên trong cầm mặc một thân áo dài đỏ nhạt, đầu đội mũ quả dưa cổ trang phe phẩy cái quạt buồn cười, “Thú vị, thật sự rất thú vị, khônguổng công Đường Bá Hổ ta ‘ngàn dặm xa xôi‘ đuổi đến đây, ha ha.”

Có linh oán hận, có linh chấp nhất, có linh vì ước nguyện, có linh vì báo ân… Mà linh này, hình như không phải đơn giản như vậy.

Mà Khúc Y Nhiên một lần nữa ngủ say được anh trai nhà mình ôm vào phòng ngủ cũng không biết, linh này, mục đích chính là vì cậu mà đến.

Chính cái gọi là trước lạ sau quen, lại một lần nữa ôm ngang lấy em trai gầy teo, trong lòng anh traimột chút áp lực cũng không có, ngựa quen đường cũ ôm về phòng ngủ của cả hai anh em.

Vốn lại định cởi hết quần áo để thiếu niên có thể ngủ ngon hơn nhưng lại nhớ ra lúc trước khi ngủ thiếu niên có dặn—— em trai muốn tắm rửa.

Đúng rồi, tập quân sự ký túc xá tám người một gian, phòng nhỏ bằng lỗ mũi chỉ đủ chuyển người, trong phòng không có quạt điện lại càng không có điều hòa cao cấp, mỗi ngày huấn luyện nóng đến cả người mồ hôi bốc mùi, nhóm tân sinh lại chỉ có thể đến phòng bếp lấy chút nước ấm về phòng ngủ nhờ bạn cùng phòng hỗ trợ lau người kì lưng mà thôi. Bởi vì trong KTX quân huấn —— căn bản không, có, nhà, tắm!

“Nhiên Nhiên, trước đứng lên tắm rửa rồi ngủ tiếp.” Em trai nhiều ngày nhưvậyđều không có chỗ tắm rửa, người nhất định rất không thoải mái.

Khúc Lăng Phong vừa cởi cúc áo sơ mi thiếu niên, vừanhỏ giọngghé vào lỗ tai gọi cậu dậy.

Mà Khúc Y Nhiên lúc này giống như con rối gỗ không dây không xương dựa trên ngườianh trai

Thẳng đến khi cúc áo được cởi hết, lộ ra bả vai trắng nõn, Khúc Y Nhiên vẫn như trước không hề phản ứng vẫn nhẹ nhàng hô hấp, chậm chạp tiếp tục dựa vào anh trai ngủ, chỉ khổ anh trai vẫn còn đang vắt hết óc nghĩ cách đánh thức em trai.

Khúc Lăng Phong đã đầy đủ kiến thức qua sự độc đáo của em trai lúc rời giường, biết Khúc Y Nhiên lúc nửa mơ nửa tỉnh thì cái gì cũng mơ hồ, hơn nữa lúc cậu ngủ sâu thì khó cứu tỉnh cỡ nào. Nhưng mà không đánh thức, chẳng lẽ để cho em trai ngủ như vậy?

Chắc chắn là không được, tuy nhiều ngày như vậy không có tắm rửa thì daem traivẫn trắng bóc như trước nhưng cũng không thể để như vậy. Nếu em trai không thấy thoải mái thì cũng không cố ý nhắc nhở anh lúc trước khi ngủ đâu?

Anh trai nhất thời cảm thấy chính mình đã biết sự thật, đồng thời quyết tâm làm cho em traitrước tắm rửa rồi mới ngủ càng thêm kiên định.

Đàn cổ bị Khúc Y Nhiên tạm thời phong ấn cùng bó hoa bị anh trai để lại dưới đại sảnh lầu dưới, ngọc trên cổ tay Khúc Y Nhiên vẫn còn nhưng bên trong ngọc Lý Mật đã bị Đông Phương trói thành cái bánh chưng quăng vô góc tường đếm kiến.

Nguyên nhân bị trói là người nào đó quá mức xúc động, cứ đòi lấy trứng chọi đá mà đòi đi xử lí linh trong đàn cổ kia. Cho nên, lúc này không có bất luận kẻ nào vây xem cảnh Khúc gia đại ca ôm em trai bị cởi chỉ còn mỗi cái quần lót màu trắng vào nhà tắm. Chính là phòng tắm lúc trước cái hai anh em chạy tới gặp Đông Phương đêm hôm đó. Bị người ôm ngang lấy, cánh tay mạnh mẽ nâng lưng cùng với cặp đùi co dãn mười phần của Khúc Y Nhiên lên, hai móng nhỏ tất nhiên là buông thõng, chính là lúc anh trai đang chuẩn bị đem em trai bỏ vào phòng tắm lại phát hiện, hai móng vuốt sóc con không biết từ khi nào đã vòng quanh cổ anh rồi.

Nước đã xả xong từ sớm,anh traitính that em trai vào bên trong bồn tắm ấm áp, người bình thường dưới tình huống này tự nhiên sẽ tỉnh. Chính là hiện tại kế hoạch này lại phải chết non vì thiếu niên chìm xuống thật nhanh, anh trai lại phải lấy hai tay kéo cậu lên, đem em trai thả vào bồn tắm anh trai cũng phải đi vào bồn tắm theo.

Lựa chọn, xảy ra, luôn xảy ra trong chớp nhoáng.

Anh trai cũng không do dự lâu lắm, chốc lát liền bước vào bồn tắm lớn cùng với thiếu niên. Ống quần ướt hoàn toàn, có thể cởi.Quần áo dính nước, cũng có thể cởi.

Nhưng mà quần lót nhỏ của em trai… vẫn còn không chưa cócởi đâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.