Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 37: Chương 37: Đại Biểu Tân Sinh




CHƯƠNG 37, ĐẠI BIỂU TÂN SINH

Linh vừa bị trói buộc hành động kia hình như cũng không theo để ý hành động của cậu, trong đàn thủy chung im ắng, điều này làm cho Khúc Y Nhiên đang tùy thời chuẩn bị đối phó với phản ứng mãnh liệt của linh hơi ngoài ý muốn.

Tự dưng chui ra, bị khoá lại cũng không giãy dụa không phản ứng… linh này thật sự rất kỳ quái.

Kỳ quái thì kỳ quái, nhưng việc cấp bách hiện giờ vẫn là trước ứng phó cho xong cái diễn thuyết tân sinh đã.

“Anh, em đi trước chuẩn bị .” Vừa xếp xong xuôi đàn với hoa, sóc con liền khẩn cấp trốn chạy, độngtác rất nhanh chóng.

Mà cánh tay vốn muốn xoa cái đầu em trai lông xù đang cứng đơ giữa không trung, ngẩn ngườimột lát, khóe miệng sau lại gợi lên một nụ cười nhẹthảnnhiên.

“Chạy trốn nhanh như vậy, người bị ‘chiếm lợi’ thế mà lại là anh.”Trái lại người chiếm được lợi kia lại thẹn thùng.

Lâm Phong vừa chạy tới nơi đã nìn thấy bạn tốt nhà mình hướng về phía người vừa rời đi cười mỉm, thiếu chút nữa bị dọa đái ra quần, lão gà mái lại tận tình khuyên bảo, “Lăng Phong ơi, chú xem trọng ai nhưng cũng không thể xem trọng nó, chú đã quên nó từng chèn ép chú như thế nào sao? Ai đốt luận văn của chú, lại là ai máy tính xóa dữ liệu trong máy tính? Ai đuổi chú ra khỏi nhà ? Sao đãquên nhanh thế! Thằng nhóc kia một bụng đầy ý nghĩ xấu xa, hư hỏng đầy người, nói không chừng chỉ là lừa gạt chú thôi, đã bao nhiêu năm không gọi chsu anh trai rồi? Làm sao mà kêu đến tự nhiên như vậy được!”

Trong lòng biết Lâm Phong nói chuyện luôn thẳng ruột ngựa nhưng khuôn mặt tươi cười vẫn đột nhiên trầm xuống, Khúc Lăng Phong xoay người, chỉ ném cho hắn một câu coi như đáp lại, “Phong, Nhiên Nhiên là em trai tôi.”

Tôisao lại có thể tin tưởng chủ nhân của khuôn mặt tươi cười tinh thuần kia lại có âm mưu được chứ.

Lâm Phong đứng ở tại chỗ một mình hiu quạnh… Cho nên nói, chú vẫn là chuẩn bị nhiệt tình như lửa theo đuổi Khúc Y Nhiên sao?

MYGOD! 2012quả nhiên là năm tận thế!

Cho nên nói hai chuyện này căn bản chẳng liên quan gì tới nhao, chủ yếu là trí tưởng tượng của Lam Phong phong phú quá.

Lý Mật rốt cục không còn gào khóc thảm thiết trong linh khí nữa, sâu trong ngọc cầm bản thảo bay tới bay lui, mắt vừa to vừa đỏ không khác gì mắt thỏ.

Bộ quần áo mới của Giáo chủ đại nhân cũng chính thức tuyên bố ―― đã hỏng! Đãcó thể xé xuống làm giẻ lau được rồi.

Đông Phương mặt không chút thay đổi liếcLý Mậtvẫn còn đang dụi mắt một cái,cởi ra áo ngoài, đầu ngón tay xé áo, dễ dàng mà biến cái áo ngàn vàng khó cầu thành vải vụn, đưa phần khô rảo vắt lên người Lý Mật, phòng ngừa miệng cống lại mở van.

“Anh cho tôi làm gì?” Lý Mật đang ở kia dụi mắt, đầuđột nhiên lại bị Đông Phương ném mấy thứ lên.

Chỉ thấy dưới lớp áo lót trắng thân hình hoàn mĩ của Đông Phương, tóc đen như mực gọn gàng, ngẫu nhiên có vài lọn rơi trên vạt áo trắng, đen trắng đối lập rõ ràng, hình ảnh đẹp đến khiến người không thở nổi lại có khí phách mười phần, “Cầm lấy mà lau mặt.”

Lý Mật có chút chột dạ nhìn áo khoác vốn ngăn nắp hoa lệ bị chính mình chà đạp không ra hình dạng nữa, khụ khụ, hiện tại lại thành một cái khăn mặt.

Được rồi kỳ thật tính thấm nước cũng không tệ lắm … Khụ khụ, đươngnhiên đó cũng không phải trọng điểm! Xem biểu tình Đông Phương đại nhân… Hẳn là, không tức giận nhỉ…

QAQ khẳng định tức giận rồi, ánh mắt lạnh như thế! Lạnh như băng vậy!

Nhưng là… vì sao mông vẫn không bị đâm thành tổ ong vò vẽ nhỉ?

Lý Mật thẳng đến lúc ra ngoài ra ngọc vẫn còn lo lắng không yên nhỏ giọng nói thầm, theo bản năng xoa nắn cái mông mười phần co dãn của mình “Đông Phương, hay là… anh châm tôi vài kim đi?” Rất không chân thật, sẽ không là đang nằm mơ chứ?

Đông Phương Bất Bại, “… …”

Sao lại có loại người như thế này chứ? Không đâm cậu ta ngược lại còn cầu mình đi châm cho vài cái.

“Lý Mật, ngươi xác định?” Đông Phương hiếm khi kêu tên đầy đủ.

“Không, tôi chỉ nói giỡn thôi giáo chủ đại nhân!” Lý Mật nhanh như chớp ôm mông lẻn đến thật xa mới dừng lại.

Nghe cậu ta đột nhiên xưng hô như vậy, hơi thở của Đông Phương trong chớp mắt không xong, thanh âm thản nhiên bình tĩnh, trong mắt lại ấp ủ ra cái gì đó, “Là ai nói cho ngươi xưng hô này?”

Y đã biết cái gì rồi, hay là…

Kết quả người nào đó thật sự cầm mảnh vải Đông Phương cho mà lau nước mũi, nhìn thấy sắc mặt giáo chủ biến thành màu đen, Lý Mật cũng không tự biết mà ngu tiếp, không hề giữ lại nói ra tình hình thực tế, “Bá Nha trước khi đi nói cho tôi biết! Ông ấy nói chỉ cần lúc anh bắt nạt tôi kêu lên xưng hô này nhất định không thành vấn đề!” Xem ra dùng rất được?

Nhìn xem, kim cũng thu về rồi.

Bá Nha vạn tuế, Bá Nha V5!

Nhưng mà Lý Mật, sao cậu biết Đông Phương thu kim lại mà không phải là rút ra càng nhiều kim bắn về phía cậu? Châm mông cậu thủng lỗ?

Tầm mắt Đông Phương đảo qua đôi mắt sưng đỏ của Lý Mật, khóe miệng khô nứt, mặt khóc thành mèo hoa, châm tuyến trong tay áo tùy thời chuẩn bị phóng ra lại im ắng thu trở về.

“Lần này, tha cho ngươi.”

“Ôi ôi! Giáo chủ đại nhân vạn tuế!” con quỷ không tim không phổi nào đó điên điên cầm bản thảo trốn chạy .

Bá Nha đi rồi, dân cư cố định trong ngọc trung chỉ còn lại có một người phàm, một giáo chủ.

Đại hội chào đón tân sinh viên của đại học A tối nay vẫn còn đang tiếp tục, nên nói nó sẽ là một buổi thành công rực rỡ nhất hay là không?

Rất nhiều hội viên HSV trong lồng ngực đều có chút khần trương, từ lúc bọn họ nhìn thấy đại biểu tân sinh rời đi, sắc mặt hội trường đại nhân không hề tốt đẹp!

“Tôi cảm thấy hẳn coi là rất thành công.” Trưởng ban tuyên truyền hi hi ha ha gãi tóc, “có thủ khoa nhỏ của chúng ta khơi mào không khí xong, dưới đài vẫn lặng ngắt như tờ, cũng không cần nhờ các thầy cô giáo giữ kỉ luật.”

“Ngu ngốc, cậu cho đại học A là tiểu học chắc! còn lập biên bản sao? Lặng ngắt như tờ?” Đây là trưởng ban thể htao vẫn luôn đối nghịch với trưởng ban tuyên truyền nói, người lúc này đang vắt vẻo trên ghế gặm táo,vừa gặm vừa mơ hồ nói, “Dưới đài tuy không có âm thanh hoan hô ủng hộ gì, nhưng mà nhìn đi, rát hiếm khi không có đứa nào bỏ về trước.”

Nhóm thư ký đứng bên trong lòng nói thầm, tất nhiên rồi, mọi người còn đang đợi đàn em đại biểu tân sinh diễn thuyết mà, ai mà bỏ về chứ?

Lúc đánh đàn ngọn đèn trên sân bị người cố ý chỉnh thành tranh tối tranh sáng, giống như phủ một tầng mạng che mặt, vừa có thể thấy rõ nhất cử nhất động của người trên sân nhưng cũng không quá rõ ràng.

Mới đầu, nhân viên công tác hậu trường làm như vậy là vì một lí do vô cùng đơn giản.

Một cây đàn gỗ đứt dây, nhạc đệm không mà nhóm nhảy xinh đẹp cũng không… cho dù có là Thủ khoa thì một thằng nhóc lên đấy có thể diễn ra cái để mà tát hoa lên?

Đèn tối một chút nếu thực sự bị chọi đá chọi dép lên thì cũng không đến mức quá mất mặt không phải sao?

Nhưng về sau lại không ngờ có được hiệu quả ngoài mong đợi như vậy.

Diễn thuyết tân sinh khác với đánh đàn, bởi vì là tiết mục chốt chương trình, diễn thuyết xong liền bế mạc chương trình, trên sân khấu ngọn đèn chói mắt bắn ra bốn phía.

Sân khấu hoa mĩ được chiếu sáng rực rỡ, dưới vô số ánh mắt sáng như đèn pha phía dưới, Khúc Y Nhiên không nhanh không chậm đi lên trung tâm sân khấu.

Chính là vị trí lúc trước đánh đàn nhưng lúc này đây trong tay cậu không có gì cả.

Áo sơmi trắng, quần dài đen, tóc như mực, mặt như ngọc.

Ngọn đèn lóng lánh rọi vào Khúc Y Nhiên sáng trưng, cậu xoay người cúi đầu, khóe miệng cong lên nụ cười lễ phép chấn phiên vôsố thiếu nam thiếu nữ cùng các giáo sư.

“Ha ha, tôiđã nói gì? Thằng nhóc này cái gì cũng không cần làmchỉ cần đứng đó thôi cũng có thể biên thành một tiết mục.”

“Hừ, thế cũng thay đổi được bản chất cuồng vọng tự đại của nó.”

Hai người đang nói chuyện chính là hội trưởng HSV và phó hội trưởng. Chuyện tốt Khúc Y Nhiên diễn thuyết chính là do hai kẻ này liên thủ mà làm ra.

“Không tồi, ngay cả giấy nhớ cũng không mang lên đã trực tiếp xông lên sân khấu, cũng không vội không cuống, người mới làm được như thế đã là rất không tồi.” Phó hội trưởng vuốt cằm, nhìn nhìn khuôn mặt thối thối của người nào đó, không phúc hậu nở nụ cười, “Ha ha ha, cậu có cái vẻ mặt nó gian lận chắc luôn là chuyện gì thế hở? Không phải là thằng nhóc Ngụy gia chỉ nhắc đến Thủ khoa có mấy lần thôi sao? Cũng không phải vì thế mà cứ nhằm vào con nhà người ta mãi chứ.Phong độ tí đi, ngài hội trưởng đại nhân.”

Hội trưởng Dương Tiêu sắc mặt âm trầm liếc hắn một cái, “Mụgià bahoa.”

“Lão muộn tao.” Phó hội trưởng Đường Hiên không chút khách khí đáp lễnói.

Nơi này nhất thời sấm chớp giật đùng đùng, một mảnh chân không, sóng bể mãnh liệtmênh mông ào ạt bao vây hậu trường thủy tinh, không ai dám tớigần.

Bản thảo là Ngụy Tấn bị Dương Tiêu bức bách rưng rưng mà viết xong, chất lượng rất cao, Khúc Y Nhiên lúc quân huấn có đọc qua hai lần, cơ bản không có vấn đề gì lớn, vài chỗ nhỏ không được lưu loát cũng được cậu dùng bút sửa qua.

Giờ chỉ cần Lý Mật giơ tờ giấy trước mặt, cậu chỉ cần bày ra biểu tình tự nhiên đối chiếu theo mà đọc ra là tốt rồi.

Mà nếu là người quen thân với Khúc Y Nhiên chỉ cần hơi chút lưu tâm là có thểphát hiện biểu tình của cậu có bao nhiêu cứng ngắc, ánh mắt cũng rất trì trệ.

“Các vị lãnh đạo, giáo sư tôn kính, các bạn sinh viên thân ái, xin chào mọi người, tôi là Khúc Y Nhiên, rất vinh hạnh có thể thay mặt toàn thể tân sinh lên tiếng.” Tân sinh phát biểu, mở đầu luônnghìn bài như một.

Thanh âm thiếu niên trong suốt như nước suối, chậm rãi chảy xuôi làm thư thái lòng người trong thời tiết oi bức này.

Khúc Y Nhiên, ba chữ đơn giản này đã thăng cấp trở thành cái tên toàn trường không ai không biết, không người không hiểu. Ngươi có thể không biết hiệu trưởng của đại học A là ai, tên gì nhưng tuyệt đối không thể chưa nghe qua tên Khúc Y Nhiên!

“Mới bước chân vào đại học A, tâm tình rất kích động, chính là đã bước vào giấc mộng đại học, trong lòng không khỏi có chút bàng hoàng… ” KhúcY Nhiên thật sự rất muốn xoa xoa mặt, nhưng mà ánh mắt toàn trườngđều tập trung vào mình, dù rất khó chịu nhưng cũng khôngthể tùy tiện lộn xộn.

Quả nhiên, tươi cười tiêu chuẩn gì đó đều cũng không thích hợp với cậu.

Bởi vì sớm thành thói quen tự nhiên mà cười, tùy tâm mà cười.

Như người dưới đài giống như đã quên cả thở, lẳng lặng chờ thiếu niên kế tiếp tục lên tiếng.

Tuy rằng nội dung hàng năm đều khác nhau là mấy, chào hỏi giống nhau, xúc cảm cũng tương tự nhưng qua tiếng nói phi thường thoải mái của thiếu niên, cho dù biết rõ chỉ là diễn thuyết không có cái gì mới nhưng vẫn không nhịn được nghển cổ lên nhìn.

Khúc Y Nhiên dừng một chút, tươi cười điều chỉnh theo tiêu chuẩn linh môi sư.

Chính là nụ cười mỗi lần chủ động chào hỏi cùng các loại linh, chủ động hỏi nguyên do không rời đi nhân thế.

Đến linh hồn người chết còn bị mê hoặc hấp dẫn huống chi là nhóm người sống, thoát sao được mị lực này?

“Cuộc sống trường học đối với chúng em cũng không xa lạ, từ nhỏ đã học trunghọc, mười hai năm học trôi qua, chính là đã sớm làm quen thuộc với trường học. Nhưng mà đại học lại hoàn toàn không giống, đây chính là khởi điểm mới của sinh viên bọn em, là cây cầu để bước vào xã hội, ràngbuộc…”

Trên sân khấu thiếu niên nói rất chân thành, tuy ánh mắt vẫn cứ nhìn thẳng tắp nhưng biểu tình lại sống động như đang cầm bản thảo đọc lên.

Đương nhiên, trong mắt phần lớn người thì bạn học Thủ khoa là đang “đọc thuộc lòng”, tươi cười chiêu bài của linh môi sư không biết đã mê choáng váng bao nhiêu quần chúng vây xem.

Ngụy Tấn và Phương Thiên Trác đều không có phát hiện Khúc Y Nhiên cóchỗ nào không đúng, nhưng Khúc gia đại ca vẫn đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của em trai thì lại phát hiện điểm “Khác thường” đó.

Người thường diễn thuyết, ánh mắt chẳng nhẽ vẫn nhìn thẳng về một chỗ cố định sao?

Trên đó tột cùng có cái gì? Nhiên Nhiên rốt cuộc đang nhìn cái gì?

Khúc đại ca lấy di động từ trong túi quần ra, “tách” một tiếng nhắm về phía sân khấu chụp một bức.

Cái gì cũng chụp được, anh traivẫn chưa từ bỏ ý định quay phim.

Lại là một cảnh tượng hoàn toàn bình thường, thiếu niên ngoại trừ lại cúi đầu cảm ơnthì cái gì khác cũng không chụp được.

Lý Mật ở trong linh khí lâu như vậy, thân thể sớm đã được linh khí làm dịu khác với những tử linh thông thường, Khúc đại ca nay còn muốn chụp được quỷ ảnh tuyệt đối là không dễ dàng .

Chính là Khúc Lăng Phong quay phim chụp ảnh sân khấu lại bị thiếu niên lúc sắp sửa xuống sân bắt được, hai tai thiếu niên đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn cũng nổi lên hai đám mây hồng phấn.

Thiếu niên ôn nhuận như ngọc thẹn thùng !

Dưới đài tiếng sói tru phun máu không ngừng, quá… quá thuần khiết rồi!

“Áu áu áu! Thủ khoa… Tôi muốn thổ lộ với Thủ khoa!” Một tiếng thét chói tai dẫn đầu.

“Cậu đừng có mơ, tôi mới chính là Thủ khoa phu quân!”

Tận lực bồi tiếp vô số tiếng thét chói tai, lại nhấc lên không khí náo động của đại hội, chẳng qua mỗi một tiếng quát to này vào trong tai anh trai đều vô cùng chói tai.

Xem ra cuộc sống đại học sau này của em trai mình sẽ không yên ổn, trong lòng anh trai bỗng dưng bốc lên một cảm xúc không nói nên lời.

Lâm Phongmột ngụm máu già nua thiếu chút nữa phun ra ngoài, hắn đêm nay thật sự bị kích thích hỏng rồi, đầu tiên là tuyệt thế đàn cổ độc tấu, sau đó là màn anh em tương thân tương ái, còn có mẹ nó màn diễn thuyết tân sinh Thủ khoa, thằng nhóc kia thế mà rất ra dáng con người! Lại còn đưa tới đến oanh động mãnh liệt như vậy.

Trời biết lúc hắn nghe được ba chữ “Khúc Y Nhiên” đầu choang váng đến độ bãi công mất một lúc lâu.

“Các thiếu nam thiếu nữ thuần khiếtơi, mấy đứa đều bị thằng nhóc này lừa rồi! Nó căn bản là đứa thối tha đến không phải người!”

Một câu mắng vô ý thức này vào tai anh Khúc, Khúc gia đạica sắc mặt lạnh lùng, quát lớn nói, “Lâm Phong, chú ý từ ngữ của cậu.”

“Tôi… Khụ… Được rồi, anh biết nó là em chú, em ruột của chú!” Thếgiới này rất huyền diệu, huyền diệu đến tra nam tiến hóa thành mỹ nhân thuần lương rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.