Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 52: Chương 52




CHƯƠNG 52

Khúc gia đại thiếu chủ động lái xe về nhà ăn cơm chiều?

Không chỉ có Đường Hiểu Hiểu với Khúc Thiên Triết, đến cảbác Lưu và nhóm người hầuKhúc gia từ đầu bếp cho đến người làm vườn, bảo vệ cho đến lái xe…đều bị doạ ngốc!

Càng khiến mọi người không tưởng được là, Khúc Lăng Phong không chỉ có một mình về nhà ăn cơm, trong con xe thể thao vừa chói mắt vừa gậy vạ kia có thêm một người.

Bởi vì nguyên nhân tốc độ xe, nhóm người xếp thành hàng tại cổng nghênh đón Khúc Lăng Phong không dám tin + bán tín bán nghi người ngồi bên cạnh Khúc Lăng Phong rốt cuộc là thần tiên phương nào.

Ngay lúcánh mắt mọi người Khúc gia từ trên xuống dưới đều tụ tập ở hướng gara thì hai anh em nhà họ Khúc lại thân ái mật mật mà đi vào từ cổng chính, kính mắt cùng tiết tháo đều thi nhau rơi nát đầy đất.

Đến tột cùng là thế giới này huyền huyễn, hay năm 2012thật sự là tậnthế .

“Lão… lão Lưu… Chúng ta đã mấy năm chưa thấy qua đại thiếu rồi?” Một người làm vườn cũng giống bác Lưu từ Đường gia sang nhà chính Khúc gia trợn tròn mắt hỏi.

Bác Lưu tằng hắng, “Khụ, ba bốn năm gì đó?” tốt nghiệp đại học xong đại thiếu gia cơ bản hằng năm đều đóng quân ở nước ngoài.

Từ lần trước gặp ở nhà ông nội Đường,bác Lưu vẫn chưa gặp lại Khúc Lăng Phong lần nào.

“Tôi còn nghĩ nắm xương cốt già của mình sẽ không nhìn thấy đại thiếu lần nữa.” Bà lão có chút xót lòng, nhìn hai anh em Khúc gia lớnlên, cũng nhìn chúng càng chạy càng xa.

Quan hệ của hai anh em bọn họ là người ngoài cũng không tiện xen mồm nói gì, chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.

“Như bây giờ, thật tốt.”

“Ách… Đúng vậy…” Bác Lưu an ủi vỗ vỗ vai bà lão làm vườn, thật sự cóchút không đành lòng nói cho bà biết từ lúc gặp mặt ở nhà ông nội Đường, hai anh em họ đã tương đối hoà thuận lại rồi.

Thật sự là kỳ quái, đại thiếu chẳng lẽ đặc biệt đi đón nhị thiếu sao? Cái balo trong tay đại thiếu kia nhìn thật quen mắt mà!

Người hầu còn như thế, hai vị chủ nhân Khúc gia phản ứng lại mãnh liệt hơn.

Mẹ Đường không hình tượng co rút khóe miệng, hai đứa con mình quan hệ tốt thì người làm mẹ như cô phải thấy vui mới đúng nhưng mà vì sao càng nhìn càng thấy kinh tủng?

“Thiên Triết, anh nói… Đây có thể là điềm báo trước phong ba hay không?” hai anh em quan hệ kém cùng cực lại đột nhiên tương thân tương ái dắt tay nhau về nhà.

À, nói như vậy cũng không hợp lý lắm, cái thằng nhóc Nhiên Nhiên làm sao lại chịu kề vai đi cùng Lăng Phong chứ.

Khúc Thiên Triết vẻ mặt ngưng trọng gật gật đầu, “Chỉ sợ, lành ít dữ nhiều.”

Ông cũng rất hi vọnghai đứa con mình có quan hệ hoà thuận như lúc đầu, tựa như mới trước đây vậy, ăn cùng một bát, tắm cùng một bồn.

Chính là, điều ấy có thể sao?

Nếu có thể, như vậy vì sao năm nay Lăng Phong mới trở về? Nghe nói rấtnhanh sẽ về công ty bên Mỹ kia.

Nếu thực có thể như vậy… bọn họ làm cha mẹ, còn phải dùng hai người ông ra mặtquan tâm nữa không?

“Ba, mẹ.” Khúc Lăng Phong giống như không nhìn thấy một đám người đang ngơ ngác mở rộng tầm mắt, vẻ mặt như thường nói.

Khúc Y Nhiên cầm lại balo con sóc trong tay anh trai, rồi mới ngẩng đầu cười ngọt ngào với hai vị phụ huynh, “Ba, mẹ, con với anh đã về rồi.”

Khúc gia hai người, “… …”

Đám người hầu vây xem, “… …”

Qua nửa ngày thủy chung không có ai phản ứng.

Khúc Y Nhiên kỳ quái hô một tiếng, “Ba mẹ? Thân thể không khoẻ sao?Bác Lưu? Mọi người làm sao vậy?”

“Khụ khụ… Ừ, đã về rồi à.” Người khôi phục bình thường nhanh nhất vẫn làKhúc Thiên Triết, lập tức ho nhẹ che giấu sự thất thố của mình, chẳng nhẽ lại nói với hai đứa là họ bị hai đứa doạ choáng chắc?

Mẹ Đường vẫn còn ngẩn ngơ bị cha Khúc lôi léo, mọi người mãi mới hoàn hồn đi vào trong nhà chính Khúc gia, Khúc Y Nhiên lên lầu cất balo con sóc, Khúc Lăng Phong ngồi dưới lầu không tiếng động nhìn chăm chú “nhà” của mình.

Cơ bản vẫn là bộ dáng cũ, khắp nơi lưu giữ lại dấu vết của anh.

Có lẽ cũng có chút thay đổi nhỏ, nhưng không rõ ràng lắm, cũng rất tốt, không có phá hỏng phong cách cùng hiệu quả chỉnh thể, thật sự là tốn một phen công phu.

Khúc Lăng Phong trong lòng có chút xúc động, giữa đại sảnh là một bức vẽ, là quà tặng dùng tiền học bổng mua, cứ nghĩ bố mẹ sẽ không để ý thứ bình thường này, không ngờ rằng… đã nhiều năm như vậy, họ vẫn còn giữ lại còn treo ở vị trí dễ thấy nhất trong nhà.

Khi đó bản thân mình, hăng hái, lý tưởng rộng lớn, nhưng cũng còn trẻ, hết sức lông bông, dễ dàng xúc động.

Một người rời nhà phiêu bạc ở nước ngoài nhiều năm, thật sự sẽ không nhớ nơi này sao? ——tuyệt đối là không có khả năng.

Khúc Y Nhiên từ lầu hai đi xuống dưới, vừa vặn thấy anh mình đang ngẩn người với vách tường, phía sau còn có mẹ đang không biết làm sao.

“Mẹ, anh.” Khúc Y Nhiên gọimột tiếng, kéo tỉnh hai người đang đắm chìm trong kí ức.

“Nhiên Nhiên.” Ánh mắt tan rã một lần nữa khôi phục tiêu cự, Khúc Lăng Phong cong khóe miệng, vẫy tay với sóc con, thành công gọi sóc con đến bên người mình, “Sao không tắm rửa trước đi?Nghe nói phòng KTX của bọn em không dùng được điều hoà, có thấy nóng không?”

“Cũng tạm.” Thể chất Khúc Y Nhiên không ra mồ hôi nhiều, cũng không thấy nóng lắm, “Trường học khống chế lượng điện bọn em dùng, giờ cao điểm buổi tối thì đành chịu, buổi chiều thì còn tạm được. ”

Việc này ký túc xá trưởng cũng đã đề cập ý kiến với BGH rồi nhưng bị bác bỏ, chỉ sợ là có cùng chia tiền điện cũng không khiến BGH thay đổi chủ ý được.

“Nếu lắp điều hoà tiết kiệm điện thì sao?”

“Phỏng chừng cũng không được đâu.” Công tác nguồn điện ở trường nhảy còn nhiều lần hơn số lần bật điều hoà mà.

Khúc Lăng Phong mang sóc con cùng ngồi trên sofa, từ rổ hoa quả tuỳ tiện bốc lên một quả táo, gọt vỏ còn không quên nói với em trai, “Tuần sau anh bảo người đến lắp một máy phát điện loại nhỏ trong phòng em.”

“Không cần đâu anh, phòng em cũng không phải hướng mặt trời, cũng không nóng như vậy.” Khúc Y Nhiên có chút ngượng ngùng anh trai vì mình mà “đao to búa lớn” .

Giá trị con người anh ấy quý (quý = đắt) như vậy… Còn chưa có bồi thường tổn thất về thời gian cho anh …làm sao dám phiền toái anh lắp máy phát điện cho mình nữa chứ!

Ánh mắt anh thật nặng nề, đem táo gọt xong đưa đến trước mặt Khúc Y Nhiên, “Bạn cùng phòng của em nói, phòng bọn em rất nóng.”

“A Trác hả?” sóc con cắn một miếng trên quả táo, “Cậu ta hình như đặc biệt ra nhiều mồ hôi, ngày nào cũng tắm hai ba lượt còn thấy không mát mẻ.”

“A Trác? Là cậu nhóc đến từ thành phố biển?”

“Vâng, anh gặp qua rồi?”

“Gặp qua rồi.” Không chỉ gặp qua, còn thấy nó bán khoả thân nữa.

Anh nâng tay, dùng tay lau đi vụn táo dính bên khoé miệng em trai, “Là một thiếu niên ngoại tỉnh“nhiệt tâm”, đừng làm cho người ta cảm thấy người tỉnh mình thất lễ, chú ý phương diện ăn mặc một chút, không phải là ở trong phòng thì có thể tuỳ tiện, để lại ấn tượng không tốt cho người ta.”

“Vâng. Em sẽ chú ý.” Khúc Y Nhiên đồng ý gật gật đầu.

“Ừ, ngoan.” Khúc Lăng Phong rốt cục vừa lòng nở nụ cười, ngón tay khôngtha quét một vòng qua viền môi hồng nhuận của thiếu niên.

Thiếu niên hai má có chút phiếm hồng, tiếp tục gặp nốt quả táo dang dở.

Biểu hiện yêu thương hoà thuận của hai anh em đều được mẹ Đường thu hết vào trong mắt,đến tột cùng là kinh hỉ hay là kinh dị? Mẹ Đường tâm can rung động,thật sự có chút không hình dung ra được cảm giác quá mức vi diệu này.

“Thiên Triết… Nhiên Nhiên của chúng ta, có phải lại nghịchthiên hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.