Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 53: Chương 53




CHƯƠNG 53

Trên bàn cơm, mọi người Khúc gia im lặng dùng cơm.

Bác Lưu tự mình xuống bếp nấu món cá sốt chua ngọt Khúc Lăng Phong thích nhất, còn có mẹ Đường làm bánh bao nhỏ (tiểu lung bao), bánh bao sữa (nãi hoàng bao)vừa phong phú vừa tinh xảo.

Anhtraicực kì tâm lí đẩy cho em mình đĩa rau, đương nhiên, cũng không quên săn sóc ba mẹ.

“Mẹ, món này không tồi (aka gắp món này cho mẹ), tay nghề bác Lưu vẫn tốt như vậy.”

“Ừ.” Một động tác đơn giản lại thuận tay như vậy làm mẹ Đường ẩm ướt hốc mắt.

Cô ngóng trông cả nhà ngồi ăn một bữa cơm như thế này đã từ bao lâu rồi? Cô thiên vị đứa thứ hai nhưng cũng đau lòng đứa thứ nhất.

Nhiều năm một thân một mình bên ngoài như vậy, nhất định chịu không ít khổ.

Trong lòng hối hận không biết bao nhiêu vì thiên vị đứa thứ hai mà không ngăn nổi đứa thứ nhất rời quê hương phiêu bạt, giờ nhìn thấy hai anh em nó tương thân tương ái, mẹ Đường không biết bản thân có bao nhiêu vui mừng .

Như vậy, là tốt rồi.

Xem ra, Lăng Phong với Nhiên nhiên đã hòa hảo như lúc đầu rồi.

“Lăng Phong, em con còn nhỏ, ở nhà nhiều một chút với em nha con.”

Cô cũng không cầu đứa lớn có thể thường trú ở S thị, chỉ cần định kỳ về nhà là hai người có thể thoả mãn.

Khúc Lăng Phong dừng một chút, ngẩng đầu thản nhiên nở nụ cười, “Con biết rồi mẹ.”

Anh không chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ… về sau nên đem đại bản doanh bên Mỹ rời hẳn đến S thị đi. Dù là lý do gì, đều không thể che giấu những rung động và cảm tình trong tim mình.

Hoàn toàn tin tưởng em trai, không hề giữ lại muốn cho đi tình yêu, dụng tâm che chở sóc con… Anh đã có thói quen diệt sạch đường lui của đối thủ, một thương nhân không biết nương tay là gì, nhưng khi đối mặt với người thân nhất của mình, Khúc Lăng Phong nguyện ý thử một lần dùng chính bản thân làm tiền đặt cược.

Đây là một ván cược cực lớn, nếu thắng sẽ được hạnh phúc và yêu thương.

Khúc Lăng Phong là một người quyết đoán, tin tưởng, cảm nhận rằngem trai sẽ không trốn tránh tâm tư của mình. Nhiên Nhiên không có cự tuyệt, đã nói lên em ấy sẽ chậm rãi trở nên ỷlại… Anh biết để em trai lập tức đưa ra quyết định và đáp lại cólẽ phi thường khó khăn, nhưngchỉ cần em ấy hoàn toàn ỷ lại vào mình, đến nỗi không có cách rời xa… như vậy cũng là anh đã thành công,ván bài này kỳ thật dựa theo lẽ thường cũng đã không côngbằng.

Trước hếtanh là thương nhân, cho dù có đập cả vốn gốc vào thì cũng không có thua lỗ chuyện trắng tay.

Mà em tai, là mục tiêu xác định của anh.

Một con sóc con ngơ ngác nằm trên giường chờ làm thịt. Thợ săn làm sao có thể buông tha chứ? Tuyệt đối không thể!

Nghe anh trai nóiđịnh sẽ ở lại S thị, Khúc Y Nhiên trong lòng cũng rấtvui sướng.

Không có biện pháp, cậu là một linh môi sư có vẻ nghịch thiên, sợi tơ hồng trên ngón út hai người vững chắc hơn của bọn Ngụy Tấn không biết bao nhiêu lần.

Không chỉ là tình duyên ba kiếp đơn giản như vậy, hẳn là nguyệt lão đã động tay động chân gì với tơ hồng của mình rồi?

Vĩnh viễn dây dưa không ngớt, bọn họ cho dù là cả đời, hay là kiếpsau sau nữa đều không có khả năng tách ra, vĩnh viễn, có tác dụng trong hạn định thời gian vĩnh cửu, Địa phủ bạc mệnh đều không có biệnpháp thay đổi.

Đều là mối tình đầu của nhau, mỗi kiếp đều như vậy.

Khúc Y Nhiên dùng dĩa xiên một miếng thịt gà, trực tiếp đặt vào bát anh mình, “Ăn không vô …”

Sóc con ngượng ngùng gục đầu xuống, anh tai lại cong khoé môi, cười đến tao nhã cực kỳ, “Ừ, để anh giúp Nhiên nhiên giải quyết.”

Quả thực tốt quá!

Mẹ Đường tâm tình nhất thời như mưa sao băng, cực kì sáng lạn, còn rất nhiệt tình gắp vào bát chồng mình một đống thứ mình không ăn, mỹ kỳ danh viết, “Thiên Triết, anh cũng nên học tâp các con đi.”

Đồng chí lãnh đạo tỉnh ủy bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vừa mới nghĩ ra một chút gì đó đều bị vợ quấy rầy, “Được được, anh ăn.”

Ông không có thoáng nghĩ như mẹ Đường, cứ cảm thấy hai đứa đột nhiên thay đổi như vậy không chút không thích hợp.

Chính là… a, Khúc Thiên Triết cúi đầu cười, cho dù không thích hợp thì sao? Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Con mình thân ái, ở chung vui vẻ, như vậy đủ rồi.

Mà bọn họlàm bố mẹ, chỉ cần ra sức tạo cho con mình một lá chắn an toàn, để con càng thêm tự do, thư thái là được.

Cho dù là Nhiên Nhiên muốn đi học hay muốn sớm tiếp nhận nghiệp vụ gia tộc, hayLăng Phong muốn tiếp tục phát triển ở nước ngoàihoặc là đem công ty dọn hẳn về S thị, bọn họ tuyệt đối toàn lực ủng hộ.

“Lăng Phong, đây là mẹ con cố ý chọn dê non làm đó. Tuy hương vị chỉ tạm được nhưng chúng ta không nên khinh bỉ mẹ con.” Cha Khúc dùng dao nĩa cắt một miếng thịt dê béo ngậy để vào bát đứa lớn, chân lại bị mẹ Đường đạp cho một phát, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, “Mưu sát chồng hả?”

Dao tí nữa thì không cầm chắc mà rơi trên bàn.

Mẹ Đường nhíu mày chống hông, “Tạm được thì anh đừng ăn nữa? Là ai ăn liền ba miếng hử? Còn không sợ người ta cười cho!”

“Ha ha, em cho là ai đều giống em sao?”

“Em thì sao? Anh muốn đêm nay ngủ bồn cầu hả?”

“… …”

“Ha ha.” Hai con trai đều nở nụ cười.

Khúc Y Nhiên đã quen bố mẹ suốt ngày đấu võ mồm, càng đấu cảm tình càng tốt.

Khúc Lăng Phong đối với việc bố mẹ cãi yêu nhớ rất rõ, anh nhớ có lần Nhiên Nhiên đái dầm, kết quả bố mẹ cãi nhau về vấn đề tã lót, cuồi cùng lại là anh thay quần mới, còn lau sạch cái mông ẩm ướt của em trai.

“Nhiên Nhiên, còn nhớ không, mới trước đây quần em… ha ha.” Khúc Lăng Phong chưa nói xong liền cười rồi không nói gì nữa, cặp mông nhỏ nhỏ tròn tròn trẳng trẻo mập mạp giống như đang lắc lư trước mắt.

“Dạ?” Khúc Y Nhiên hơingơ ngác.

“Không, không có gì.” Kỳ thật, bây giờ mông em trai cũng rất trắng.

Đã tắm hộ qua một lần, tay anh đã đầy đủ tiếp xúc qua thân thể trắng nõn ngây ngô của em trai.

“Khụ.” Khúc Lăng Phong rất nhanh cúi đầu, còn thật sự nhấm nháp miếng thịt dê cha mình gắp cho.

Tình huống bên dưới cực kì không tốt, có chút cứng lên.

Thật là, đang trên bàn cơm làm sao lại nghĩ mấy thứ đó chớ! Khúc gia đại ca có chút hối hận, trong lòng lại nhộn nhạo không thôi.

Nhiên Nhiên làn da đẹp, môngcũng đẹp, đều là phúc lợi lớn nhất của anh nha.

Bạn học linh môi sư không biết chính mình đã bị anh trai trong lòng YY từ đầu đến chân một vòng, mà anh trai thường thường ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, nhìn qua giống như… rất đói? (sói đói thì có!)

“Anh, vẫn chưa ăn no sao? Cho anh luôn nè.” Cậu đem thịt dê bố gắp cho mình cũng đưa sang bát anh luôn.

Khúc Lăng Phong tầm mắt di chuyển theo hầu kết khéo léo tinh xảo củaem traimột đường nhìn tới trong cổ áo, xong rồi, càng đói bụng.

“Đúng vậy, chưa ăn no.” Anhám ách trả lời.

Dạ dày thì no rồi nhưng trong lòng lại đói lả, nhu cầu cấp bách cần hoa cúc sóc con đến bổ sung dinh dưỡng cùng nguyên tố vi lượng.

Mỗi lần dùng đuôi lông xù che mặt, sóc con luôn xem nhẹ cúc hoa yếu ớt lại mềm mại phía sau … hình như rất nguy hiểm?

Nguy hiểm ngày tận thế cũng không bằng anh trai lang sói trước mặt này đâu.

Thuộc tính chân chính của sóc ca rốt cục hoàn toàn bại lộ, Lâm Phong vung khăn tay nhỏ bé, nội ngưu đầy mặt mà tỏ vẻ rốt cục không ai có thể hiểu được sự khổ bức của một kẻ làm bạn với lang bao năm như vậy.

Ăn no, Khúc Y Nhiên sờ sờ cái bụng hơi phồng, gần đây tay chân bắt đầu có chút thịt, không giống lúc trước như que củi nữa.

Tố chất thân thể Khúc Y Nhiên kém, cùng việc bị người hạ chú không thoát khỏi can hệ.

Khối nguyện thạchbị nguyền rủa kia đã được Khúc Y Nhiên phong ấn lại, tuy giờ nguyền rủa không có hiệu lực, tảng đá kia cũng không phải thứ tốt lành gì.

“Nhiên Nhiên, ăn thêm mấy cái bánh hồ điệp không?” Mẹ Đường bưng một đĩa bánh từ phòng bếp đi ra, là cô tự tay làm chút đồ ăn, biết mọi người không thích ăn đồ ngọt nên cho rất ít bơ đường, ăn cũng không ngấy, lại dùng mộc đường làm phụ liệu, mấy món bánh trái này có thêm một phần hương vị độc đáo.

“Vâng.” Khúc Y Nhiên rất thích tay nghề của mẹ Đường, đồng thời còn không quên đề cử cho anh trai, “Anh, đến nếm thử, loại này không giống loại bán ngoài tiệm đâu. ”

“Ừ, được.” Khúc Lăng Phong vuốt cằm, nhưng không có nhúc nhích, chờ sóc con chủ động dâng đồ ăn tới tận miệng.

Khúc Y Nhiên giật mình, cuối cùng chỉ cười cười đem bánh nhét vào miệng anh, “Mẹ sẽ cười cho đấy.”

“Em trai lớn rồi, biết quan tâm anh trai.” Nhìn xem, một cái lí do cỡ nào đường hoàng đây.

Mẹ Đường cũng học bộ dáng đứa thứ hai, nhét một miếng bánh vào miệng đứa nhất, “Ăn ngon không? Tay nghề mẹ hai đứa tuyệt đối là thiên hạ vô song!”

“Vâng, ăn ngon.” Khúc Lăng Phong xoa đôi tay run run của mẹ, ôm mẹ nhẹ nhàng nói, “Con sẽ không dễ dàng rời đi nữa, cam đoan đó mẹ.”

“Mẹ tin.” Mẹ Đường giấu đi đáy mắt ướt át, cười tủm tỉm nhéo nhéo cơ ngực của con trai, “Đẹp dai ngây người thế này, con trai, đã mê đảo được bao nhiêu linh hồn nhỏ bé rồi?”

“Thật không, không có khoa trương như vậy đâu.” Chỉ cần có thể mê đảo được một linh hồn sóc con nhỏ bé là đủ rồi, những người khác không liên quan tới anh.

“Mấy năm nay có bạn gái hay không? Trong nước ngoài nước đều được, bố mẹ nhận tất, không cần để ý quốc tịch hay tuổi tác chênh lệch đâu.”

“À… Vâng, nếu xác định kết giao sẽ nói cho mẹ biết đầu tiên.”

Khúc Lăng Phong cam đoạn với cô.

Tuổi với quốc tịch đều là việc nhỏ, chủ yếu là giới tính, còn có quan hệ huyết thống.

Khúc Lăng Phong trong lòng thở dài, xem ra chính mình với Nhiên Nhiên muốn bên nhau thì những điều đó đều là mấu chốt khi come out.

Cha Khúc đi tới, đem vợ vẫn đang nằm trong lòng con trai lôi ra, “Đừng áp lực con nó, cảm tình mấy thứ này đều cần duyên phận.”

“Nào có gây áp lực gì đâu? Em đây không phải là để nó tuỳ tiện phóng khoáng mà tìm sao? Nhà mình cũng không cần hôn nhân chính trị để củng cố cái gì cả, anh đừng có mà không có việc gì tự tìm khổ với em, có phải ghen tị con đẹp trai hơn anh đúng không?”

“Cái gì với cái gì đấy hả.” Cha Khúc nhất thời dở khóc dở cười.

Khúc Y Nhiên nghe được mà 囧囧, đôi tay nhỏ bé không biết khinào bị bàn tay to của anh trai ôm lấy, hoàn toàn không cho cậu cơ hội thấy chua sót hay rút lui.

“Nhiên Nhiên, hết thảy có anh rồi.” mẹ vẫn còn trẻ, ba cũng là đang ở lúc chính trựchăng hái,sinh thêm một đứa nữa tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhà bọn họ, trừ bỏ cần một người thừa kế bình thường ra, đích thật không cần tìm người này người nọ lầm đám hỏi để củng cố địa vị.

Không cần lo lắng đầu em mìnhsẽ bị chụp cái mũ con rể chưa cưới nhà XXX nào đó, Khúc Lăng Phong trong lòng vô cùng sung sướng.

Từ từ sẽ đến, không cần vội, thời gian cho anh và Nhiên Nhiên còn rất nhiều,hơn nữa có một số việc, còn chưa chính thức được đưa ra ánh sáng.

Bởi vì tín nhiệm, cho nên không hỏi.

Không hỏi, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không biết.

“Anh… đợi thời cơ chín muồi, em và anh sẽ thẳng thắn .” Hiện tại,còn chưa phải thời điểm.

“Được, anh chờ.”

Giờ này khắc này, tâm cùng tâm thân mật khăng khít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.