CHƯƠNG 55
Hai anh em buổi tối ngủ cùng giường, lúc này đến phiên anh traikêu khổ không ngừng.
Em trai ngủ sâu, dựa vào bả vai của anh nghiêng đầu ngủ, khuôn mặtđỏ bừng, hô hấp đều đều, ngoại giới hết thảy đều bị cậu tựđộng ngăn cách.
Mà anhthì sao? Xem được, ăn không được, miễn bàn có bao nhiêu đaukhổ.
Hai đùi em trai cứ vô tình cọ xát nơi nào đó, mỗi lần đụng nhẹ lại khiến anh căng thẳng cả người, tuy anh cũng không cho mình là quân tử gì cả nhưng khi đối mặt với sóc con, anh luôn có thể nhẫn nại đến cực hạn.
Ít nhất… nếu bọn họ muốn chân chính ở bên nhau về sau…ừm… tình cảnh thế này là thường xuyên.
Cho nên, hít sâu vào, hít sâu, thế giới thật tuyệt vời…
Một đêm ngủ ngon, buổi sáng, Khúc Y Nhiên phát hiệnanh mình tinh thần luôn phấn khởi lại hốc mắt đen xì, cái cằm trơn bóng qua một đêm râu ria tua tủa, cả người thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy.
“Anh, anh sẽ không phải…” bị quỷ áp giường chứ?
Khúc Y Nhiên có chút kỳ quái cào cào tóc, có mình bên cạnh quỷ nào cũng không chọn làm việc ngu xuẩn này chứ? Hai mộng ma duy nhất ở S thị cũng bị mình thu phục rồi…vậy rốt cuộc anh trai bị làm sao vậy?
Cuối cùng vẫn là không nghĩ ra nguyên nhân, Khúc Y Nhiên bất đắc dĩhỏi tổ ba kẻ ngoại quẻ, “Lý Mật, mấy người hôm qua chọc anh ấy à?”
Lý Mật chậm rì rì mặc bộ quần áo thắt dây lưng từ trong ngọc bay ra, tuy quần áo cổ đại mặc có chút khó nhưng Lý Mật rất thích, liền lăn lộn lại dụ dỗ cầu Đông Phương làm vài bộ màu khác nhau. (Miêu: vải ở đâu?!!!!)
“Chúng tôichọcanh ta? Đừng đùa nhá, là anh cậu chọc chúng tôi thì có!”
Lý Mật mắt gấu mèo trong lòng bắt đầu phun tào.
Anhtrai như khối băng trừng mắt nhìn chằm chằm Khúc ca, thật giống như là muốn nhìn xuyên thủng cả người, nhìn thành một cái động luôn ấy.
Trừng một phát mất cả đêm.
Cả một đêm, ba người trong ngọc ai cũng không ngủ yên được. Không có biện pháp, ai bảo quả cầu ngọc này lại đeo trên cổ Khúc Y Nhiên chứ, sức mạnh xuyên thấu của ánh mắt anh cả quá mạnh mẽ, ngay cả linh trong ngọc cũng chịu tội.
“Chỉ có cậu là ngủ như heo quay, một chút phản ứng cũng không có.” Bị người ta ăn sạch sẽ xương cốt không chừa cũng không biết.
Khúc Y Nhiên vô tội sờ sờ mũi, “Tôi làm sao?”
“Không, không có gì, tôi hâm mộ cậu mà thôi.” Từ sau khi thành quỷ, thời gian nghỉ ngơi ngày đêm hoàn toàn điên đảo, Lý Mật lắc lắc đầu mặc quần áo .
Thật vất vả mới sắp khôi phục lại quy luật trễ nhất 10h, sớm là 8h đi ngủ, vậy mà… hừ, xem cái tình huống này đi, muốn duy trì đúng là khó.
Khúc Y Nhiên không hỏi nhiều, nhìn ngoài trời một chút, đã sắp giữa trưa.
“Anh ơi, đồng hồ báo thức của em đâu rồi?” cậu nhớ rõ là mình hôm qua có đặt báo thức mà.
“Hả?” anh trai đang cạo râu trong toilet tí nữa thì cắt vào cằm, “Khụ…mau tới rửa mặt đánh răng, mẹ đã nấu đồ ăn rồi.”
“A? Vâng.” Sóc con không có hỏi lại, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm rửa mặt.
Một cái đồng hồ báo thức hình sóc bị tháo pin nằm chỏng chơ hiu quạnh trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Em trai định 6h dậy đi tập thể dục, anh làm sao cóthể sớm như vậy đã để em trai ra ngoài chạy bộ được. Chẳng sợ bị trách, Khúc đại ca cũng sẽ không cho!
Có thể ôm nhiều hơn được chút nào hay chút đấy, Nhiên Nhiên chỉ được nghỉ hai ngày cuối tuần thôi, về trường học rồi thì cũng không thấy được người nữa.
Giữa trưa cơm nước đã xong xuôi từ lâu, thấy hai đứa con chậm chạp không xuống lâu ăn cơm, hai vợ chồng Khúc gia cũng ra ngoài từ sớm để lo công chuyện.
Cuối tuần cũng không chịu ngồi yên, nhà lớn thì nghiệp cũng lớn, quan lớn thì việc cần quản cũng nhiều, quanh năm suốt tháng không có được vài ngày nghỉ.
“Bác Lưu, đây là… ?” Khúc Y Nhiên ngồi xuống chỗ mình mới phát hiện bên cạnh đồ ăn còn có một đống tư liệu không biết tên.
“Là lão gia phái người đưa tới.” Bác Lưu cung kính rót cho cậu một ly sữa, “Nhị thiếu, tiểu thư nói mấy thứ này cơm nước xong hãy nhìn cũng được, cũng không phải thứ quan trọng gì.”
Khúc Y Nhiên gật gật đầu, nếu mẹ đã nói như vậy thì chờ ăn xong tính.
Đây đúng là những thứ đã từng làm thay đổi cả đời “Khúc Y Nhiên”, thậm chí đảo điênhai nhàKhúc Đường gì đó… răng rắc răng rắc, bánh răng vận mệnh vẫn chuyển động từng bước một.
Em trai không quá để ý, nhưng anhtrai sớm đã dốc sức làm ăn trong thương giới lại biết ngay đống hồ sơ kia là thứ gì.
Là công ty cổ phần, hơn nữa không chỉ là tư liệu thủ tục của một hai công ty.
Chính là giờ khắc này, anh cũng không cho rằng… em mình muốn mấy thứ này.
Cực kì xác định.
Anh đã từng phỏng đoán qua tâm lí phản nghịch của em trai, vì sao lại muốn đuổi mình ra khỏi nhà? Năm đó cố ý làm như vậy, nguyên nhân là gì?
Quyền thừa kế? Hay là tình yêu thương của ba mẹ?
Có lẽ là, có lẽ… cũng không đúng.
Khúc Lăng Phong ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía Khúc Y Nhiên đang tao nhã ăn cơm.
Môi hơi hơi mấp máy, cái trán trơn bóng, bên tai thản nhiên đỏ ửng, thậm chí hình dáng gương mặt rõ ràng… mỗi một chỗ thật nhỏ đềukhông buông tha, tựa hồ phải đem cảnh này khắc thật sâu vĩnh viễn dưới đáy lòng.
Vừa xa lạ, lại quen thuộc.
Giờ này phút này, anh thậm chí còn cho rằng, em trai đối việc buôn bán hoàn toànkhông có hứng thú.
Không biết vì sao, chỉ là nghĩ như vậy.
Khúc Lăng Phong nhìn không chuyển mắt, tầm mắt mãnh liệt khiến người không thể bỏ qua.
Trong lúc ngủ, Khúc Y Nhiên là trạng thái gấu bắc cực toàn tập, cho dù xung quanh người ta có biến thành zoombie hết thì với cậu cũng chả liên quan, di chứng trước đây vẫn còn, cậu ngủ rất sâu.
Nhưng mà bây giờ tỉnh táo, tầm mắt anh trai cũng không đến mức đốt người mà cậu đã không tự giác đỏ mặt.
“Anh, chẳng lẽtrên mặt em nở hoa sao?” sóc con rốt cục cũng không chịu nổi, rốt cuộc là nhìn gì vậy?
“A, không có gì.” Anh cười trầm thấp từ tính, “Anh muốn nhìn bù cho trước kia.”
Anh chỉ là có chút hoảng hốt, ba năm thời gian rất dài, nhưng lại không thể hoàn toàn đem em trai hiện tại cùng với em trai vốn có chồng vào nhau. Rõ ràng, đều là một người mà.
Hai người chậm rãi rốt cục ăn xong cơm, mẹ Đường trước khi đi đã chuẩn bị cho hai anh em không ítbánh trái nhỏ, lúc này nhàn rỗi vô sự liền đem đồ ăn vặt ra vừa ăn vừa xem tư liệu ông ngoại đem tới.
Khúc Y Nhiên một tờ một tờ cầm lên, tầm mắtanh trailặng lẽ di động theo động tác của em trai.
Kỳ thật trừ bỏ một ít tài liệu về công ty cổ phần vốn nước ngoài thì cơ bản không có nội dung gì phức tạp.
“Công ty? Ông ngoại cho em á?” Xem xong Khúc Y Nhiên thật sự rất kinhngạc, ý định này mình chưa bây giờ nói qua mà.
“Ừ, đều là đưa cho em đó.” Khúc Lăng Phong vô cùng tự nhiên cầm lấy chỗ tư liệu trong tay sóc con, đơn giản xem quamột chút,ba công ty mua bán, một công ty giải trí, đều là những công ty rất xuất chúng của tập đoàn Đường thị.
“Không cần lo lắng đâu.” Anhtrai giàukinh nghiệm rất nhanh khép lại bản tư liệu, “Các nhân viên quản lí đều rất có năng lực, em chỉ cần đeo cái danh ông chủ lên, thỉnh thoảng rảnh rỗi qua ngó một chút là được.”
“Đơn giản vậy thôi sao?” Khúc Y Nhiên cố gắng nhớ lại những lờithiếu niên nói với mình trước khi đi đầu thai chuyển thế, công ty giải trí, nữ nghệ sĩ, quy tắc ngầm…
Khi em trai có chuyện suy nghĩ khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng yêu, anh ngứa tay, nhịn không được quen thói giơ vuốt sói ra sờ soạng da thịt thiếu niên mềm mại, “Bây giờ em vẫn còn là sinh viên, tất nhiên là phải học tập nhiều hơn, tâm tư không cần đặt ở mấy việc nhỏ này, sẽ có người chuẩn bị tốt hết thảy cho em.”
Khúc Y Nhiên chụp lấy đôi vuốt sói, im lặng gật đầu, “Phương diện buôn bán gì đó em không biết gì đâu, phiền anh nhé. ” Nói xong, đem tư liệu về ba công ty kia đều đưa cho anh mình. Chỉ để lại độc một phần tư liệu về công ty cổ phần giải trí.
Khúc gia đại ca không từ chối, em trai không có hứng thú, làm anh tựnhiên nên lo lắng thay chosóc con rồi.
Tính cách giống như Nhiên Nhiên, nếu ở trên chiến trường thương giới tràn ngập khói súng, khẳng định sẽ bị bắn đến không còn hình người!
Thương giới, nhà họ chỉ cần một người đặt chân vào là đủ rồi.
Em trai thích cái gì, thì cho em ấy học cái đó đi.
Chỉ là… công ty giải trí…
Khúc Lăng Phong theo bản năng nheo mắt, công ty giải trí có vẻ giao thiệp khá tinh tế với Đường gia, không xem như một mối làm ăn đứng đắn nhưng cùng làm ăn cũng không thoát được quan hệ.
Dưới trướng Đường gia chỉ có một công ty giải trí, làm ăn cũng không nhỏ, giờ bị ông ngoại đá cho Nhiên Nhiên?
“Có hứng thú với giới giải trí?”
Sóc con gật gật đầu, móng vuốt ôm lấy tư liệu, “Ưm, có hứng thú.”
Nay trong nhà các cụ thân thể cường tráng, cha mẹ yêu thương nhau, anh trai đã về nước…hết thảy đều đã tốt đẹp hài hoà như vậy, cậu muốn kiên quyết loại trừ hết thảy nhân tố xấu xa.
Anhtrai vuốt cằm, “Vẫn là ông ngoại hiểu em.”
Em trai quả nhiên không có tí hứng thú nào đối với hợp đồng mua bán này nọ, giới giải trí tuy cũng có đề cập đến buôn bán nhưng nội dung lại quả thật muôn màu muốn vẻ.
Khúc Lăng Phong lại nhéo hai má em trai, kề sát vào khoé miệng Nhiên Nhiên, thừa dịp người hầu đều bị bác Lưu sai đi làm việc hết, dùng sức mút vào hai ngụm.
“Chụt” “Chụt” hai tiếng, rõ ràng cực kỳ.
Ước nguyện của bác Lưu ban đầu là không để cho người hầu quấy rầy hai anh em “trao đồi cảm tình”, cơ mà…hình như đúng là thế thật.
Khúc Y Nhiên bị liếm hôn biến thành ngứa, lui người về phía sau, di động trong túi quần lúc này không đúng dịp rung lên, đánh tan bong bóng hồng phấn đang bay loạn xạ.
Là một số lạ, hai anh em đều cho rằng là số của ông ngoại, bắt máy xong rất nhanh nghe được thanh âm con gái thanh thuý.
“Khúc ca! Em là Viện Viện nè!” giọng nữ này ngọt cứ như đường nămđồng một cân vậy, sắc mặc anh trai cũng theo độ cao của giọng nói này mà biến đen, “Khúc ca? Anh có đó không? Khúc ca? Anh nhờ người đưa thư tình em đều nhận được rồi nha!”
Thư! Tình!…
Ầm vang, sấm nổ ầm vang phía trên nóc nhà Khúc gia.
“Viện Viện, là ai?” đỉnh đầu Khúc gia đại ca bị mây đen bao phủ, một thân khí lạnh.
“A?” sóc con nhìn anh mình, tuy cũng nghi hoặc nhưng vẫn trả lời, “Em cũng không biết là ai.”
Vì thế, thời tiết hình như chuyển thành nhiều mây.
Người làm vườn đang mân mê hoa cỏ trong sân vẫn đang buồn bực, “Sao chỉ có sét đánh mà không có mưa? Hại mình bê hết chậu hoa cất vào nhà.”