CHƯƠNG 56, CÔNG TY GIẢI TRÍ
Công ty giải trí Đường Thánh, trong thành phố không người không biết không người không hiểu.
Tuy không thể so với những công ty giải trí chuyên nghiệp nhưng trong nướccũng giữ vững vị trí thứ ba trong nhiều năm, địa vị không thể lay động, tuyệt đối là nơi phần đông nghệ sĩ thiết tha được đầu quân phát triển.
Tổng bộ giải trí Đường thánh đặt trên con đường phồn hoa nhất S thị, nghe nói trước kia nó nằm ở ngoại ô, nhưng từ lúc Khúc gia nhị thiếu tiếp nhận công ty liền đổi thành ở nơi trung tâm chói lọi chọc người rêu rao này.
“Nhị thiếu.”
“Nhị thiếu.”
“Ừm…” thanh âm đáp lại miễn cưỡng.
Áo sơ mi màu rượu đỏ mở tung bốn cúc áo, quần da màu đen phô ra đôi chân thon dài, chân đi đôi guốc gỗ khắc hoa kêu “cộp cộp” không ngừng, sợi tóc vàng theo bước đi của thiếu niên lay động không ngừng, vẽ nên những độ cong duyên dáng trong không khí.
“Nhị thiếu, cậu đã tới.” tổng giám đốc vẻ mặt nịnh hót vội vàng chạy theo đến bên bàn làm việc, lấy ra điều xì gà đã chuẩn bị tốt, vì thanh niên châm lửa.
Không… kỳ thật cũng có thể gọi là thiếu niên.
Xác thực tính theo tuổi, Khúc gia nhị thiếu lúc này hẳn là năm bốn đại học.
Cả người đều miễn cưỡng dựa vào ghế da, vô cùng tự nhiên tiếp nhận cấp dưới ân cần, chưa đợi thiếu niên ngồi ấm chỗ thì hai cô gái mặc quần áo nóng bỏng hở hang cũng vội vã xán lại gần, một người tựa vào hõm vai thiếu niên, một người giống như làm nũng mà cắn nhẹ vành tai thiếu niên, cô một câu tôi một câu nhõng nhẹo.
“Nhị thiếu, lâu như vậy không đến công ty… cũng không nhớ Mimi sao!”
“Nhị thiếu, Lộ Lộ cũng rất nhớ cậu! Toàn thân chỗ nào cũng muốn cậu hết!”
Thiếu niên không để ý mấy cô gái dây dưa, ngón tay cầm điếu thuốc nhẹ búng, tàn thuốc rơi trên thảm mềm giá trị xa xỉ.
“Hử… toàn thân? Sao ta lại không tin thế nhỉ…”
Thiếu niên nheo mắt, cong môi cười khẽ, tươi cười tà khímười phần, làm cô ả không tự giác nuốt nước miếng.
Bị người như vậy quy tắc ngầm, tuyệt đối là có phúc! (qui tắc ngầm – đi cửa sau, tiền, quà cáp, thân thể, ở đây có lẽ là làm người bị bao dưỡng đó.)
“Mimi không có nói dối đâu, nhị thiếu! Cậu sờ một chút, nơi này rất nhớ cậu đó!”
“Nhị thiếu, Lộ Lộ cũng muốn sờ một chút!”
“Nhị thiếu…”
“Nhị thiếu…”
Trong phòng oanh oanh yến yến, một câu lại một câu tay chân động chạm càng nhiều. Tiếng ngâm thở gấp liên tiếp, tổng giám lau một đầu đầy mồ hôi lạnh, khôngtiếng động vì tiểu tổ tông ngay tại chỗ “làm việc” mà đóng lại cửa văn phòng làm việc.
Chân trước vừa bước ra,sắc mặt tổng giám đốc Đường Thánh lập tứclãnh lẽo, thấp giọng phân phó nói, “Có thể kêu lái xe đi trước, trong vòng ba tiếng, chặt đứt mọi phương tiện thông tin liên lạc trong phòng.”
Ngộ nhỡ bên trong đang làm được một nửa mà điện thoại kêu, lấy tính tình thiếu niên kia không khéo sẽ đem cả văn phòng chỉnh cho sống dở chết dở mất.
“Vâng!” Bọn bảo tiêu xung quanh đồng thanh trả lời, đối với loại tình huống này sớm đã thấy nhưng không thể trách.
Quả thực giống y như tổng giám đã đoán, hơn hai tiếng sau, thiếu niên tóc vàng rực rỡ mang theo vị xạ hương tràn ngập đi nhanh ra khỏi văn phòng, trên sofa vẫn còn hai cô gái cảm thấy mỹ mãn.
Một hồi 3p, đổi lấy quyền ưu tiên phát hành đĩa nhạc, đáng giá!
Mà ánh mắt thiêu niên vội vã đi ra lại hình như mang theo một tia tăm tối không nhận rõ…
“Vì sao, muốn lừa ta… vì sao muốn… mở tara… đau quá, đau quá.”
Không biết khi nào, cảnh tượng phía trước toàn bộ biến mất không thấy, trước mắt là ngõ nhỏ tối đen, đầu lâu hai mắt vô hồn, từng khối thịt bị vứt trong ngõ nhỏ.
“Nhị thiếu, mùi vị như thế nào?”
“Nhị thiếu, em thật sự yêu cậu lắm!”
“Người Mimi tôi không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ chân chính có được!
« Nhị thiếu, đừng lo lắng, đã tiêm đủ thuốc tê cho cậu, một chút đau cũng không cảm nhận được đâu!”
Máu, thật nhiều máu.
“Không ————” Khúc Y Nhiên bậtmạnh từ trên giường dậy, áo ngủ sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng, cậu có chút kinh hồn chưa định, nắm chặt chăn, sắc mặt trắng bệch, miệng vẫn còn lầm bầm gì đó.
“Nhiên Nhiên, làm sao vậy?” Khúc Lăng Phong vội vã chạy tới, cầm hai tay đang không ngừng run rẩy của em trai, gấp giọng hỏi, “Nhiên Nhiên, gặp ác mộng sao? Nhìn anh, Nhiên Nhiên… Không có việc gì , không có việc gì.”
Khúc Y Nhiên lắc lắc đầu, run rẩy lấy nói không ra lời, chỉ biết dùng sức nắm chặt đôi tay mạnh mẽ của anh trai.
Ấm áp quá, ấm áp giống như đang cố gắng truyền đến sức mạnh làm cậu dần dần “tỉnh”lại, một lần nữa ổn định tâm thần.
Hết thảy vừa rồi, chính là chuyện xưa của “Khúc Y Nhiên”.
Cho dù đã nhìn quen vô số quỷ quái thần quái, nhưng khi tận mắt thấy “chính mình” không hề có sức phản kháng, bị một đám người dùng dao cắt nát thành từng miếng thịt, loại cảm giác này … thật sự vô cùng không tốt!
“Anh.” Khúc Y Nhiên hít sâu, sắc mặt vẫn cực kém, tinh thần trạngthái thì tốt hơn một chút.
Khúc Lăng Phong vỗ vỗlưng cậu, nhẹ nhàng ôm lấy,”Không có việc gì, đêm nay anh ở lại với em. ”
“Ưm.” Khúc Y Nhiên bộ dáng dịu ngoan gật đầu, theo bản năng ôm sát cánh tay kiên cố của anh, từ khi mộng ma tiến vào trong mơ của mình, hình như năng lực thiên nhãn cũng có thể hiện trong mộng.
Khúc Lăng Phong đêm qua vừa trải qua một đêm vừa ngọt ngào vừa đau khổ với em trai, nội tâm cũng rất rối rắm không muốn lưu lại để bị tra tấn thêm một đêm nữa.
Anh tắm nhờ trong phòng em trai rất lâu, lại gọi điện cho mấy cấp dưới, bố trí một ít nhiệm vụ vẫn còn vướng mắc.
Chính là lúc này, tiếng hô không thích hợp củaem trai làm anh không còn chút ý tưởng bồi hồi nào. Để em trai gầy teo lại mềm mại dựa vào trong lòng mình, ôm lấy bả vai mình, có thể an tâm nhắm mắt đi vào giấc ngủ, nhìnthiếu niên trầm tĩnhan ổn, cảm thụ được thiếu niên không hề run nữa,cảm xúc dần dần ổn định xuống, Khúc Lăng Phong đột nhiên cảm thấy,cho dù bị tra tấn, cũng đáng.
Nhiên Nhiên tin tưởng mình, ỷ lại mình như thế, trả giá cái gì cũng đều đáng giá cả.
Giờ này phút này, bọn họ là toàn bộ thế giới của nhau.
“Ngủ ngon Nhiên Nhiên, ngủ đi.” Khúc Lăng Phong nâng tay tắt đèn bàn đi, căn phòng nháy mắt bị bóng tối bao phủ.
Rèm cửa thật dày chắn lại ánh trăng, tầm mắt có chút không rõ ràng, Khúc Lăng Phong lại có thể chuẩn xác không lầm mà đặt một nụ hôn lên trán thiếu niên thơm ngào ngạt.
Khúc Y Nhiên lui vào trong lòng anh, hai tay ôm cổ, nhẹ nhàng hôn trả, nhưng nụ hôn này lại dừng trên môi.
“Ngủ ngon… ah…” sóc con nghịch lửa vừa định rút lui lại bị anh trai hôn trở về, nụ hôn nồng nàn hơn, giống như mang theo nhiệt độ cuồn cuộn không dứt, nóng bỏng lan khắp toàn thân Khúc Y Nhiên, phá lệ thoải mái.
Cuối cùng, sóc con bị hôn một chút đã ngủ.
Dự tri mộng (mộng tiên đoán) —— dự mộng vớitri mộng, cho dù thế nào thì cũng là một loại việc cực kì tiêu hao thể lực.
Anhtrai vuốt lên đôi mày không tự giác nhăn lại, thở phào nhẹnhõm, đem đầu sóc con đặt trên bả vai mình, xác nhận em trai bọc kín trong chăn rồi mới thấy mỹ mãn mà nhắm lại hai mắt.
Không biết em ấy đã mơ thấy gì, lại đã trải qua cái gì…
Tuy rằng sức lực có hạn nhưng anh nhất định sẽ dùng hết khả năng bảo vệ, che chở cho em.
Yêu một người, đầu tiên phải làm là tin tưởng.
Tin tưởng vô điều kiện.
Vì sao?
Bởi vì, anh tin tưởng con mắt nhìn người của mình, càng tin tưởng em trai của mình.
Kết quả ngày hôm sau rời giường, Khúc Lăng Phong lại phát hiện, sóc con cả đêm lăn trên người mình, đem mình làm gối ôm lại không thấy bóng dáng đâu.
“Bác Lưu, Nhiên Nhiên đâu?” Khúc Lăng Phong vừa thắt ca vát vừa đi xuống cầu thang.
Bác Lưu đang ở lau khung ảnh ***g kính, bị câu “Nhiênnhiên” kia làm cho sửng sốt, “Ai? Khụ khụ… Đại thiếu là đang hỏi nhị thiếu?Nhị thiếu đến tổng bộ của Đường thánh rồi, cơm nước buổi sáng xong Tiểu Vương đã chở đi.”
“Đường Thánh?” Công ty giải trí kia?
Vừa lấy đến tay cổ phần công ty đã khẩn cấp muốn đến công ty nhìn xem? Xem ra, Nhiên Nhiên đối với giới giải trí thực sự có hứng thú.
Khúc Lăng Phong lúc này cũng không có nghĩ nhiều, công ty kia nếu là ông ngoại đưa cho em trai, như vậy tự nhiên là củaem ấy, muốn xem gì thì xem, muốn làm gì thì làm nấy.
“Mười hai giờ chuẩn bị xe, đi đónNhiên nhiên.”
“Vâng.”
Anhtrai cực kì tâm lí chuẩn bị giữa trưa đi đón em trai còn không biết,em trai bảo bối của anh buổi sáng chạy đến công ty kì thật là để tìm hai nữ minh tinh mới debut.
Một người tên là Mimi, một người tên là Lộ Lộ, là hai người mới, ở quán bar ca hát, lúc nghe boss mới chuẩn bị kêu hai người qua, kinh ngạc tí trẹo gót giày.
“Chúng ta rất nhanh sẽ thăng tiếnrồi! Tiểu Lộ!”
“Thăng tiến rất nhanh cái mông ấy! Bảo chúng ta đi có ý gì chẳng lẽ cậu không biết sao? Hừ… Đơn giản chính là ngủ cùng, sau đó tùy tiện quăng cho chúng ta kịch bản, để chúng ta được hưởng ngon ngọt rồi sau đócàng lún càng sâu.”
“Nhưng mà…” Hứa Mễ nghiêng đầu, tò mò lại nghiền ngẫm chớp chớp mắtto, “Quy củ của cái vòng luẩn quẩn này không phải chúng ta đã sớm biết rồi sao?”(Mimi là tiếng mèo kêu, Mễ , đọc là /mi/ cũng là tiếng mèo kêu)
Lưu Lộ á khẩu, bất đắc dĩ xoa đầu cô, khôi phục lại vẻ mặt vui cười, “Cậu nói rấtđúng, đúng là tớ từ sau khi vào công ty giải trí đã quên mất “bổn phận này”.”
Giới giải trí? Quy tắc ngầm?
Điều này quả thực rất bình thường, mỗi ngày không biết có bao nhiêu nam thanh nữ tú bị quy tắc ngầm!
Có muốnbị quy tắc ngầmcũng đâu phải đơn giản, không chỉ dựa vào mặt xinh, còn phải có thân hình đẹp, miệng phải ngọt, chọc người ta vui vẻ, nếu người ta không thèm quy tắc ngầm với cô thì cô khỏi cần lăn lộn trong giới giải trí nữa.
Hai cô lúc đi ra khỏi quán bar theo người đại diện tới văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất, cánh cửa khép hờ, hai người có chút không yên cọ cọ chân rồi mới bước vào.
Tuy đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn bất an…thôi, cho dù là một ông lão tám mươi cũng được, nếu đã quyết định bước trên con đường này thì đừng nghĩ đến việc quay đầu hoàn lương!
Hai cô gái đang bất chấp tất cả bước vào thì khi nhìn đến boss đương nhiệm, hoàn toàn choáng váng.
“Ách… Khúc… Khụ, Khúc tổng.”
“Không cần khách khí, ngồi đi.” Khúc Y Nhiên khoát tay với hai người, ý bảo đám người tổng giám có thể đi xuống.
Vài người đang dùng dằng không muốn rời khỏi giới giải trí cấp cao cũng có chúttrợn tròn mắt, Nhị thiếu vừa nhận chức đã xài quy tắc ngầm, nhưngvì sao cố tình chọnngười mới không chút tiếng tăm, sao không chọn cấp bậc thiên hậu vậy?
Hứa Mễ cùng Lưu Lộ vui như hoa nở ngồi xuống, trời không tuyệt đườngngười! Không chỉ không phải là một lão già khú còn là một mỹ thiếu niên, xem làn da kia kìa, so với hai người còn trắng hơn!
Bị mỹ nam như vậy quy tắc ngầm? Đáng giá!
“Khúc tổng, chị em chúng tôi tuỳ thời đợi cậu phân phó.” Hứa Mễ lớn mật cởi hai cúc áo, giọng nói mềm nhẹ.
Lưu Lộ tuy không nói gì nhưng trên mặt đã che kín ửng hồng.
Cực kì đáng tiếc là, trước mặt hai người là sóc thiếu niên đối phương diện này siêu cấp trì độn, vừa mới thông suốt đã bị sóc ca mang trật đường ray, đối với nữ sắc không hề say nắng cảm mạo.
Vì thế Khúc Y Nhiên hoàn toàn không đọc được ám chỉ của hai người, chỉ hỏi ra vấn đề thắc mắc của mình, “Hai người cùng nhau vào công ty à? Ai tiến cử vậy?”
Trong mộng tổng cộng xuất hiện ba người phụ nữ, “Khúc Y Nhiên” lúc trước cũng nói là ba người…
Chính là, vì sao chỉ nhớ rõ hai người này mà không hề nhớ nổi người thứ ba.
“Hai người chúng tôi… cùng nhau vào công ty?” Hứa Mễ nói lắp, ngực cô trễ đến độ này rồi mà người đối diện lại đi hỏi câu ấy?
Lưu Lộ phản ứng rất nhanh, rất nhanh đem Hứa Mễ đang muốn đem áo mình cởi sạch đè lại, bình tĩnh nói, “Là một cơ hội ngẫu nhiên thôi, một người đại diện ngôi sao chiêu đãi bạn bè ở quán bar đã ‘khai quật’ ra hai người bọn tôi.”
Trợ lí hiện tại của hai cô cũng nói với hai cô như vậy.
“Một người đại diện của minh tinh? Là người của công ty chúng ta? ”
“Đúng vậy.” Hứa Mễ xấu hổ cài lại cúc áo, là chị em hai người nghĩ nhiều…người ta căn bản không có ý tứ đó.
“Tên gọi là gì, nói cho tôi biết, sẽ an bài cho hai người một kịch bản.”
Cụ thể có thể phất lên hay không đành tuỳ vào năng lực của hai người.
“Là… người đại diện của Trác Thiên Nhã…” Thiên hậu Thiên Nhã, vẫn là mục tiêu hướng tới của hai người.
“Trác Thiên Nhã?”
Tên, hình như có chút quen tai.
Rốt cục là thấy qua ở nơi nào rồi nhỉ, nhất thời không nghĩ ra được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phần 1! Hôm nay một phần, mai ta tranh thủ làm hai phần, năm ngoái tranh thủ mỗi ngàyhai phần nhưng gần đây nội dung chính là chậm rãi vạch trần từng chân tướng nên chậm lại một chút. Anhtrai kì thật vô tội, cho dù quan hệ với em trai không tốt cũng sẽ không đứng nhìn cả nhà gặp tai nạn mà không làm gì.