Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 70: Chương 70: Hãm Hại 1




CHƯƠNG 70, HÃM HẠI 1

Kéoem traiđến cửa hàng bán đồ nam cao cấp, nhóm người bán hàng nhất thời nơm nớp lo sợ không thôi. Tuy này hai vị này là khách quý nhưng khí tràng vẫn rất quỷ dị, bọn họ là phàm nhân, căn bản là thừa nhận nổi đâu.

Kết quả lần này hai người ai cũng không chọn quần áo, Khúc gia nhị thiếu cầm mấy bộ áo lên lại đặt xuống, Khúc gia đại thiếu chọn cho nhị thiếu hai bộ áo ngủ mùa đông, rồi không mua gì nữa.

Suy nghĩ cả nửa ngày hoá ra chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, cảm giác còn sống thật tốt, thật chân thật!

Nhớ lại một thời chịu Khúc gia nhị thiếu tàn phá, giống như đã chuyện từ rất lâu rồi vậy.

“Cảm tạ Khúc gia đại thiếu thần kì, đem yêu nghiệt nhị thiếu hoàn toàn thu phục!” Một người bán hàng hai tay tạo thành chữ thập trước ngực, vẻ mặt thành kính niệm.

“Thật không.” một thanh âm trầm trầm từ sau lưng cô bay tới.

Người bán hàng giật mình, chậm xoay đầu qua, khóc không ra nước mắt nhìn Khúc gia đại thiếu không biết tại sao lại chạy đến đây, cố gắng nhếch miệng cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn, “Đại, đại thiếu, ngài… ”

“Tôi đến đổi số to hơn.” Số đo lấy sai rồi.

“Vâng… Tôi đi đổi số nhỏ hơn ngay ạ.” Cô tí nữa thì quên, đây là đại thiếu chọn cho nhị thiếu.

Trở lại trong xe, Khúc Lăng Phong đem lời lẩm bẩm của người bán hàng nói lại cho em trai nghe, nếu là trước đây khẳng định anh sẽ dùng ánh mắt đông lạnh chết cô ta, làm sao có thể ôn hoà diễn lại như thế này chứ?

Sức mạnh tính yêu thật kinh khủng cực kì!

Khúc Y Nhiên bật cười, lại càng tò mò, “Vì sao lại mua áo ngủ đông cho em vậy?”

“Ừm, ở trường thì mặc hai bộ này cho anh.” Khúc Lăng Phong yên lặng cầm quần áo đã đóng gói tốt, anh có thể nói làáo ngủ đông mới hoàn toàn che kín xương quai xanh trắng trắng nộn nộn của em trai, ngay cả hầu kết cũng che được hoàn toàn sao? Anh không rộng lượng như vậy đâu, không muốn Nhiên Nhiên bại lộ chút sắc đẹp nào trước mặt người ngoài.

Khi cửa kính xe hoàn toàn khép lại thì Khúc Lăng Phong nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai, hôn khẽ mấy cái xuống cằm và miệng, lại trượt xuống bên dưới, trên xương quai xanh và hầu kết tinh xảo lại bồi hồi không đi, cắn lại cắn.

Ngón tay theo dấu vết hôn môi không ngừng cắt tới vạch tới, “Nơi này, nơi này, đều là của anh.”

Cho nên, ngoan ngoãn mà mặc áo ngủ đông đi, Nhiên Nhiên.

Khúc Y Nhiên đè lại cái đầu con sói nào đó được một tấc lại muốn tiến một thước, “Anh, đèn xanh.”

“Không có việc gì, chúng ta có thể trở về rồi tiếp tục.” Anh nói xong, thành công nhận đượcmột ánh mắt xem thường của sóc con, hình như anh trai mình không cứu được nữa rồi.

Không cứu nữa là được rồi.

Sóc con bị anh trai lôi chạy khỏi trường, tình cảm hai anh em tăng rất nhanh, có đôi khi tùy tiện tươi cười một cái có thể nhìn ra bọn họ tâm ý tương thông, cái bầu không khí đặc thù này, cho dù là kẻ nào cũng không chen chân vô được.

Trong văn phòng Khúc Lăng Phong nhiều thêm n+1tấm ảnh chụpcủaem trai, khiến kẻ trăng hoa có một không hai như Lâm Phong cũng ăn không tiêu. Lăng Phong ơi, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không bây giờ thay đổi! Làm ăn cũng thế mà trong cuộc sống cũng vậy.

Má nó, đây là khí phách cuồng quyếncủa mấy nam nhân vật chính tổng giám đốc trong tiểu thuyết đây mà! Đâu giống gã mệnh khổ, tự nhiên lòi ra một tên không đâu phá rối cuộc sống.

Lâm Phongcực kì hâm mộ ghen tị hận, đồng thời cũng tránh không được lo lắng một khi chuyện tình của hai anh em sáng tỏ, công bố cho công chúng.

Kỳ thật, Lâm Phong lo lắng cũng bằng thừa, bởi vì Khúc gia bên kia đã thấy cảnh hai anh em dắt tay nhau cùng đi, anh traibám vaiem trai, vô cùng thân thiết nói nhỏ bên tai em trai cái gì đó.

Em trailại không có biểu tình kinh ngạc gì đặc biệt, bình tĩnh cực kỳ, ngược lại còn khen ngợi sói đuôi to thành kính dâng xương lên nữa. Vì thế… người nhà họ Khúc khi thu được ảnh chụp đều rất vui mừng, quả không hổ là Nhiên Nhiên, thằng nhãi Lăng Phong này không cần lo nó lại chạy mất hút sang Mỹ không về nữa rồi, có thằng hai ở đây, tất nhiên là bị thu phục.

Mẹ Đường cảm động đến rơi nước mắt, thuyết phục bao nhiêu năm, đợi bao nhiêu năm, hai đứa nhóc này rốt cục lại khôi phục lại quan hệ thân mật khăng khít như xưa rồi.

Lăng Phong vẫn chăm sóc em trai như vậy, Nhiên Nhiên vẫn đáng yêu như vậy!

Con trai của cô, đều tốt hết!

“Chồng ơi, anh bảo chúng ta có phải nên cảm tạ người mật báo một chút không vậy?” tin tức quan trọng như vậy, khả quan như vậy, người trong nhà sao lại biết muộn nhất chứ?

Khúc Thiên Triết là nòng cốt trong giới chính trị, nói trắng ra thì so với mẹ Đường ngay thẳng thì ông nghĩ nhiều hơn, lúc nhìn đến bức ảnh kia liền biết sự tình không đơn giản như vậy, “Nếu quả thật tốt bụng như vậy, sao ngay cả dấu vân tay cũng tra không ra.”

Hòm thư nhà bọn họ từ lâu đã đầy những thứ này nọ, cái gì mà bàn tay máu me, chân tay giả…thư đe dạ, lừa đảo…các loại.

Hòm thư kia đã sớm trang bị hệ thống tự động nhận dạng, một khi lây dính vật chất đặc thù hoặc có dấu vân tay người gửi sẽ tự động xem xét, phân tích rồi trực tiếp gửi dữ liệu vào hệ thống dữ liệu của máy tính Khúc gia.

Thực đáng tiếc, lúc này đây không có vân tay, nếu muốn tiền, vậy vì sao ngay cả một vết tích cũng không lộ ra?

Hay là sợ bị lộ cái gì… Khúc Thiên Triết lạnh lùng cười, đem ảnh chụp giao cho bác Lưu, thấp giọng phân phó nói, “Giữ lại một phần phim âm bản, còn lại huỷ hết. ”

“Vâng.”

“Đợi đã bác Lưu!” Mẹ Đường lập tức bổ sung nói, “Đem tấm này phóng lớn nhất, treo trong phòng khách!”

Bác Lưu tập trung nhìn vào, thì ra là cảnh đại thiếu giúp nhị thiếu lau mồ hôi, quả nhiên nhìn vừa đẹp vừa ấm áp, vì thế bác Lưu hiếm thấy tự tiện quyếtđịnh. Phóng lớn mấy tấm, đều treo phòng khách hết, dù sao nhà cũng lớn, phòng khách cũng nhiều, hơn nữa tiểu thư cũng không nói cụ thể là không thể phóng nhiều bức. Lại còn phóng lớn nhất…rõ ràng là làm thành poster rồi còn gì!

Khúc gia hai huynh đệ còn không biết, cái mặt bọn họ đã chình ình trên tường nhà họ Khúc.Sau Khúc gia là hai vị lão nhân cũng nhận được những thứ tương tự, thậm chí có tấm còn chiếu ra hình chiếu hôn môi không rõ ràng, nhưng do kính chắn xe của anh trai rất bá đạo nên chỉ nhìn thấy hai bóng dáng mơ hồ tựa vào gần nhau làm gì đó. “Tiểu Vương à, tấm này, còn có tấm này, tấm này nữa, nhất định phải giữ cho kĩ đấy! Hà hà, Nhiên Nhiên nhà chúng ta cũng thật đáng yêu!”

“Còn phải nói, nhị thiếu còn đẹp trai hơn nam nghệ nhân ở Đường Thánh đấy. ” Vương mụ ngẫu nhiên cũng xem chút phim ảnh, dùng từ còn rất ‘teen’, lập tức đem mấy tấm lão gia coi trọng cất vào ngăn tủ, không hổ là cùng bác Lưu xuất thân từ Đường gia, ngay cả ý tưởng cũng không khác nhau mấy, “Lão gia, hay chúng ta phóng to mấy bức này lên thế nào?”

“Ý kiến hay!” Đường lão gia tử đồng ý cả hai tay! “Mang qua cho Lão Khúc mấy tấm nữa, ái chà chà, ngày này, đợi đã thật lâu.”

“Ha ha, vâng.” Vương mụ nở nụ cười, lập tức đi làm theo.

Cho nên mặc kệ việc này là do ai bày ra, kết quả mà hắn mong muốn xảy ra đã không đạt thành rồi.

Khi hai anh em trở lại cái ổ uyên ương của mình, đồng thời phát hiện một cái phong bì màu đen ở cửa, mở ra anh trai nhất thời trong lòng lộp bộpmột tiếng, “Hỏng rồi.”

“Làm sao vậy?”

“Ảnh chụp này, phỏng chừng chúng ta là người cuối cùng nhận được. ”

“Còn đưa đến cho nhà nữa sao?”

Khúc Lăng Phong không nói gì, biểu tình trầm trọng gật đầu.

Người trong nhà không biết sẽ nghì như thế nào, tuy đã chuẩn bị tốt tuỳ thời ngả bài, nhưng mà… kẻ sau lưng xuống tay nhanh quá, làm những chuẩn bị của anh đều bị quấy rầy.

“Anh, không có việc gì đâu.” Một đôi tay nhỏ bé ấm áp bao lên đôi tay không tự giác nắm chặt của Khúc Lăng Phong.

Mày bị tri kỷ ấn dãn ra, Khúc Lăng Phong ôm chặt em trai, cứ đứng ở cửa nhà, cửa chính cũng không quản hôn sâu em trai.

Có giỏi thì mang cả tấm này qua đó đi!

Vậy đến lúc đó không cần tìm cha ngả bài trước, trực tiếp chờ những trong nhà tìm tới cửa vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.