Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 60: Chương 60: Xao Động




CHƯƠNG 60, XAO ĐỘNG

Vừa mới tinh lọc một nữ linh, lúc này lại dẫn rất nhiều linh, tinh thần lực và linh lực tiêu hao quá nhiều, kiên trì đến tận lúc xong việc mới đổ coi như không dễ dàng rồi.

Nhưng màđịa điểm ngã xuống có chút bất tiện, một góc nhỏ phía tây KTX nữ, bình thường đều không có nhiều sinh viên đi qua lối này, chủ yếu là vì nó âm trầm mà phải đi vòng xa nữa. Nhưng không nhiều thôi…không phải tất cả, vẫn có người đi qua lối này. Đại khái cũng là do trời định đi.

Phương Thiên Trác vừa đi canteen mua bánh bao rán về vừa vặn gặp sóc con mất đi ý thức ngã bên cạnh bờ tường, hắn vội vàng ôm gói to trong tay, bước nhanh tới ôm Khúc Y Nhiên lên.

Lại ngại gói đồ ăn nóng hầm hập vướng bận nên tuỳ tiện để gói đồi ăn sang một bên, để Khúc Y Nhiên gối đầu lên vai ôm người về KTX nam.

Hắn tự nhiên nhìn không tới, trong không trung có một linh áo trắng đang lo lắng và một linh áo đỏ trong tay nắm chắc châm, tuỳ thời chuẩn bị đối phó hết thảy trạng huống có thể phát sinh.

“Bạn cùng phòng của Y Nhiên? Vậy hẳn là không có chuyện gì đâu.” Tròng mắt Đường Bá Hổ chuyển động, có chút nghi hoặc nói, “Sao cậu ta lại đi qua nơi này vậy?”

“Không rõ lắm.” Giáo chủ cũng nhận ra bản mặt sáng sủa của Phương Thiên Trác, chính là châm tuyến trong tay cũng không thu hồi lại, vẫn kẹp giữa ngón tay, tuỳ thời chuẩn bị phóng ra khi gặp tình huống bất thường.

Phương Thiên Trác đang ôm Khúc Y Nhiên vững vàng bỗng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, vì thế bước nhanh hơn, ôm sóc con bước như chạy về phòng.

Hai linh tự nhiên là bám theo trở về, quan sát nửa ngày cũng phát hiện thiếu niên này không có biểu hiện gì “gây rối” nên giáo chủ lui về trong ngọc, Đường Bá Hố lưu lại tiếp tục quan sát tình huống.

“Y Nhiên? Tỉnh lại.” Phương Thiên Trác thả người trên giường rồi bắt đầu thử đánh thức cậu.

Nhưng mà người kia ngủ thật trầm, dù có nhéo mặt hay cù lét đều không có dấu hiệu tỉnh lại.

Phương Thiên Trác hoàn toàn buông tha cho con sóc ngủ vù vù này.

Có chút rầu rĩ bóp mũi Khúc Y Nhiên, Phương Thiên Trác bấtđắc dĩ thở dài, “Cậu nói xem, sao tự dưng lại hôn mê? Thânthể kém thành như vậy, khó trách lại gầy như que củi, sáng mai nhất định không cho cậu chỉ ăn một chén cháo hai cái bánh bao nữa, ít nhất cũng phải ăn thêm cái bánh bao, một khúc lạp sườn. ”

Cho dù bị chà đạp như vậy nhưng Khúc Y Nhiên vẫn ngọt ngào ngủ, Phương Thiên Trác ánh mắt trầm xuống, ngón tay dần di chuyển xuống dưới, ngón tay khô ráo còn một chút thô ráp nhẹ nhàng ma sát với đôi môi bóng loáng dễ chịu, “Ngu ngốc, Khúc Y Nhiên.”

Cho dù là với ai cũng không phòng bị, cho dù gặp chuyện gì cũng rất cố gắng…người này tuyết đối là một thứ mâu thuẫn, cậu ta không cố ý nhưng lại cực kì chói mắt, tùy tiện nhưng không ai chán ghét được…

Dừng cương trước bờ vực, có thể sao?

Trong không khí vang lên một tiếng thở dài thật lâu, Phương Thiên Trác buông ra đôi môi bị hắn ma sát đến phiếm hồng, xoay người trèo lên giường mình, nhắm mắt dưỡng thần .

“Ơ! Bỏ mie! Bánh bao vẫn vứt dưới lầu!” Lăn lông lốc từ trên giường xuống, xỏ vội đôi giầy chạy ra ngoài.

Đường Bá Hổ vẫn nhìn chăm chú bóng dáng Phương Thiên Trác chạy đi, “Đông Phương, thiếu chút tôi đã định gọi anh ra.”

“Ừ.” Trong ngọc, Đông Phương Bất Bại thản nhiên đáp.

“Hiện tại không có việc gì , phốc —— cho dù thực xảy ra chuyện gì, người buồn rầu nhất cũng khôngphảichúng ta.” Đường Bá Hổ đột nhiên nghĩ tới đôi mắt đen như quốc bảo cùng khuôn mặt ai oán của sóc ca, khoé miệng tươi cười dần dần mở rộng.

Sóc ca đang ngồi trong văn phòng công ty xem văn kiện bỗng dưng hắt xì một cái rõ to, thành công dẫn tới sự trêu chọc của thằng bạn tốt, “U, ai lại đi nhớ chú vậy chớ?”

“Cậu nghĩ coi ai.” Khúc Lăng Phong sắc mặt lạnh lùng thản nhiên, trong mắt lại hiện lên một tia nhu tình.

Lâm Phong bị dọa không nhẹ, bả vai run run, có chút không tin được thử hỏi, “Anh nói này Phong, chú đừng luẩn quẩn trong lòng như vậy, thật sự là Khúc Y Nhiên cái thằng mất…khụ khụ… thay đổi rồi? Gì, đừng có trừng tôi…tôi sai rồi còn không được sao…”

Lâm Phong nội ngưu đầy mặt quay đầu, xem ra người nào đó đã chui vào sừng trâu không lôi ra được.

“Phong à…anh nói…”

“Cái gì cũng đừng nói nữa.” Khúc Lăng Phong đánh gãy lời gã, khép lại văn kiện, đứng lên, hai tay chống trên mặt bàn, vẻ mặt kiên định nhìn gã, “Chuyện tôi đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.” Trừ phi là em ấy bài xích, kháng cự.

Không oán, không hối, chỉ vì là em ấy.

Nhìn đôi mắt hạnh phúc lấp lánh của anh, Lâm Phong biết, người nào đó đã nếm được ngon ngọt, thậm chí còn được đáp lại rồi mới có thể kiên qyết như vậy.

“Được rồi được rồi, hai người làm chuyện vui thì nhớ rõ mời anh đây một miếng kẹo cưới.” Lâm Phong kéo kéo khóe miệng, thua dưới khí thế trâu bò loè loè của Khúc gia đại ca.

Đồng tính luyến ái không có gì dọa người, tính hướng là thứ có đôi khi không thể chính mình khống chế nhưng mà còn là anh em ruột…Lăng Phongơi, người anh em quả nhiên ra tay bất phàm. Không lên tiếng thì thôi, mở mồm ra hù chết người.

Kỳ thật, người nào đó vẫn còn đang đắm chìm trong trạng thái chiến đấu hăng hái bừng bừng.

Khúc Y Nhiên cũng không hoàn toàn đáp lại cảm tình của anh, lại không kháng cự thân cận, chính là nói rõ em ấy có tình, nhưng lại có điều cố kỵ. Về phần cố kỵ là cái gì, Khúc Lăng Phong đại khái có thể đoán được một ít. Trừ bỏ nhân tố người trong nhà, còn có một điều gì đó khác.

Khúc Y Nhiên đang ngủ say, cảnh trong mơ sinh bất an cũng không phải lần một lần hai, cho nên lúc này đây, khi cậu lại nhìn thấy “chính mình” bị cắt ra từng mảnh đã không còn thất thố như lần đầu tiên, trấn định tự nhiên bay gọn một góc vây xem hiện trường.

Có một số việc, là đã từng xảy ra, không phải hiện tại.

Cho dù khiếp sợ, phẫn nộ, cũng không thay đổi cái gì, còn không bằng bình tĩnh quan sát một ít chi tiết, tranh thủ tìm kiếm đầu mối đột phá, tránh cho bi kịch tái diễn.

Lần này,cậu vẫn như trước thấy không rõ rốt cuộc người phụ nữ thứ ba có phải Trác Thiên Nhã hay không, lại ngoài ý muốn thấy được khối nguyện thạch đã bị người động tay động chân rồi từng làm “Khúc Y Nhiên” kia thay đổi.

Tác phong này… không phải là…

“Thì ra… lànhư thế này…” Cậu đại khái có thể hiểu thủ đoạn của đối phương. Khúc Y Nhiên là Khúc gia lão nhị, tất nhiên được cưng chiều hơn lão đại, có thể nói là trung tâm của trên dưới hai nhà Đường Khúc, thân phận quan trọng, tuổi lại nhỏ, hay quậy phá. Xuống tay từ chỗ cậu ta dễ dàng hơn rất nhiều, hiệu quả càng rõ ràng hơn.

Khúc gia đại ca năm đó đã bị người tính kế tống ra nước ngoài, Khúc Y Nhiên chính là người huỷ bản thảo luận văn của Khúc Lăng Phong, nhưng kẻ động tay động chân với máy tính Khúc Lăng Phong lại không phải cậu ta… những chuyện như vậy còn rất nhiều. Rõ ràng là cậu ta đã bị người lợi dụng biến thành cây súng để sai khiến.

Cây súng này, là người khác không có tác dụng, phải là người chí thân bên cạnh Khúc Lăng Phong mới được. Mà Khúc Y Nhiên, không nghi ngờ gì là người thích hợp nhất. Người ở nước ngoài, nước xa không dập được lửa gần, khi Khúc gia đại ca biết được tình huống trong nhà muốn chạy về cứu vãn thì đều đã chậm.

Tin tức bị phong toả, anh không biết gì cả, thậm chí em trai bị độc thủ giết hại cũng không biết. Tập đoàn lớn mạnh kia là một tay anh dốc sức tạo nên nhưng lại ở nước ngoài, ở trong nước cũng không có quyền lực gì quá lớn.

Đây quả là một kế liên hoàn được tỉ mỉ bày tính nhiều năm, đối phương sở dĩ có thể ẩn nhẫn chờ đợi nhiều năm như vậy, chờ đợi thời cơ, chủ yếu vẫn là do sức lực bản thân có hạn.

Nếu sớm có thực lực, thì dù ở thương trường hay chính trị, quan trường cũng có thể cho hai nhà Đường Khúc một cú thương nặng.

Nhưng mà, không có.Đẩy ra mây đen, vẫn chỉ nhìn thấy mây đen.

Vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, Khúc Y Nhiên là linh môi sư không phải thám tử, nhưng mà… cậu lại có thể câu thông với nhóm thám tử đã chết nha.

Đương nhiên, không đến vạn bất đắc dĩ, cậu cũng không muốm đi quấy rầy những người đã ngủ yên.

Chính là hiện tại, cậu cực kì khó hiểu, “Rốt cuộc nhà chúng ta đã làm chuyện gì thương thiên hại lí đến nỗikhiến người ta ghi hận đến nỗi không tiếc đại giới huỷ diệt?”

Khúc Y Nhiên chậm rãi mở mắt, kết quả ánh vào mắt là PhươngThiên Trác mặt đỏ như mông khỉ.

“Sớm?” sóc con vừa tỉnh ngủ đặc biệt ngốc, khuôn mặt hồng hồng, mắt mơ màng hơi nước.

Phương Thiên Trác, “… …”

Nhất thời có chút dở khóc dở cười nhìn người nào đó đang mơ mơ màng màng.

Hắn xuống lầu tìm được túi bánh bao rồi, lúc trở về thấy người trên giường ôm gối ngủ say hình như mơ thấy cái gì đó không tốt, mày nhăn chặt, cứ nhích tới nhích lui, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó nữa.

Phương Thiên Trác nhẹ chân nhẹ tay đến bên giường Khúc Y Nhiên, đặt bánh bao sang một bên, vừa định ngồi xổm xuống nghe xem cậu đang lẩm bẩm cái gì. Kết quả trượt chân, trọng tâm không vững, vừa vặn ngã lên người Khúc Y Nhiên…càng bi kịch hơn, Khúc Y Nhiên lại mở mắt.

Hắn thật giống như làm chuyện xấu mà đỏ bừng cả mặt,đang chuẩn bị bá láp tìm lí do giải thích, kết quả đối phương ngốcnghếch nói với hắn một chữ, “Sớm.”

Sớm cái gì mà sớm?

“Không còn sớm.” Phương Thiên Trác rất nhanh đứng dậy, lau khuôn mặt rối rắm, cố gắng bình ổn tim đập nhanh.

Khúc Y Nhiên dụi mắt, nhỏ giọng hỏi, “Mấy giờ rồi?”

“Đã hơn 5h rồi.”

“Hơn 5 giờ? Sớm vậy? Vẫn chưa đi học đâu, tôi đây ngủ tiếp một lát.” Vì thế người lại ngã xuống giường.

Phương Thiên Trác phát điên, “Là 5 giờ chiều, không phải 5h sáng khỉ ạ! Không ăn cơm chiều hả? Này —— đừng ngủ!”Sấm đánh cũng không tỉnh, hai chữ này hoàn toàn có thể dùng để hình dung Khúc Y Nhiên giờ phút này.

Bất tỉnh nhân sự rồi mà vẫn còn lăn qua lăn lại người ta đến hết chịu nổi, sóc con quả nhiên V5! Đường Bá Hổ cười tủm tỉm vuốt cằm, xem ra…

Cái gì cũng không cần lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.