CHƯƠNG 75, XUỐNG DỐC
Độ nổi của Trác Thiên Nhã bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng đi xuống, căn bản không cần một tuần, một giờ đã hoàn toàn bị thu phục …
Hứa Y đứng sau màn giật dây cũng đủ ngoan độc, trực tiếp moi ra cảnh giường chiếu của Trác ThiênNhã năm 17 tuổi. Nghe nói là vì để thành công đầu quân sang Đường Thánh nên phải chiều cao tầng của Bách Thuận, dù có phải là chủ động hay không thì phim ảnh năm đó thực sự đều bị tuồn ra, sự thật rành rành trước mắt, có nói gì nữa cũng vô dụng! Trác Thiên Nhã cũng không có cách nào chối bỏ, vì cô ta từ trước đến giờ chưa bao giờ chỉnh dung!
Những năm gần đây do tỉ mỉ bảo dưỡng khiến cô nhìn qua không khác thời mười mấy tuổi cho lắm, cô gái trong ảnh trong miệng đang ngậm một cây JJ cực đại nghiễm nhiên chính là cô ta, biểu tình hình như rất hưởng thụ.
Trong một đêm, nhóm trạch nam hâm mộ con tim đều tan nát hơn phân nửa, rất nhiều thiếu nữ lấy Trác Thiên Nhã làm tấm gương phấn đấu cũng đều phỉ nhổ minh tinh này! Giới giải trí biết mặt không biết lòng, thật đúng là loại người gì cũng có!
Mà phía sau, nữ minh tinh Đường Huệ bị long trọng đẩy ra tiếp nhận địa vị của Trác Thiên Nhã,trở thành thiên hậu mới.
Cô gái này nghe nói bối cảnh cũng không nhỏ, xuất thân thư hương thế gia (gia đình có truyền thống đọc sách/ dạy học), dựa vào thực lực của chính mình, tự lực cánh sinh dốc sức nhiều năm trong giới giải trí mới có được địa vị ngày hôm nay. Hơn nữa, còn rất trùng hợp là Đường Huệ là chị gái ruột của một trong những nhân vật trong cuộc tình tay bốn đình đám ở đại học A, phó hội trưởng Đường Hiên.
Đường Huệ nổi tiếng, đầu tiên là phải thu phục hết dàn fan ở đại học A!
Hàng năm vào lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Đường Huệ đều đến A đại tham dự. Không gắn mác đại minh tinh nên rất được lòng mọi người.
Vì thế, tập san trường thường xuyên đào móc ra gió thổi cỏ lay nay giật tít —— “Câu chuyện không thể nói giữa Khúc thủ khoa và phó hội trưởng”, chính Đường Huệ là kẻ cầm đầu giật dây.
Bài báo nói như sau, để Đường Huệ gia nhập công ty giải trí Đường Thánh, kì thật chính là do Khúc thủ khoa muốn lấy lòng phó hội trưởng ngạo kiều mà tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc…bài báo đã miêu ta một đoạn tình yêu đau khổ chân thành tha thiết mà cảm động con tim, thậm chí có nam sinh đọc xong nhịn không được mà rơi lệ.
Quả nhiên… tình yêu của thủ khoa đâu giống với bọn phàm nhân chúng ta!
“Mợ nó, đây là cái gì với cái gì? Sao chị tao lại kéo tên tao lên đây?” Đường Hiên cáu ầm lên.
So sánh với Đường Hiên, Dương Tiêu lại thảnh thơi cực kì, vì Khúc Y Nhiên gần đây không biết làm sao lại không đến trường, Ngụy Tấn bắt đầu đối với hắn bày ra vẻ mặt ôn hoà!”Hừ hừ, ai chẳng biết chuyện hay của hai người, còn nói được gì nữa.”
“Cút —— “
Trường học vẫn như trước náo nhiệt, tin đồn các loại trong xã hội cũng không gián đoạn.
Mọi người công tác học tập những lúc nhàn hạ luôn không thể thiếu bát quái, sức mạnh của bátquái rốt cục lớn đến nào? Anh trai bán bánh nướng cao 1m6 dưới lầu nói không chừng cũng có thể là một trong sáu đại truyền nhân của môn phái (hóng hớt) này đấy!
Trong phòng hóa trang, Trác Thiên Nhã dùng đầu ngón tay vặn vẹo tàn thuốc, tùytay đem gạt tàn hung hăng quăng lên tường, “Người nhà họ Khúc, lại là người nhà họ Khúc—— đi gọi điện thoại choTiểu Trác! Ngày mai nghĩbiện pháp dụ Khúc Y Nhiên từ trong trường đi ra!”
“Nhưng mà tiểu thư, Trác thiếu gia nói hai ngày nay Khúc Y Nhiên đều không về phòng ngủ, gọi điện thoại cũng luôn tắt máy.”
Trác Thiên Nhã vừa nghe, nhất thời sắc mặt vặn vẹo, “Nhất định là đang ở cùng anh nó, anh em loạn luân… thực ghê tởm! Nhà họ Khúc thế mà lại mặc kệ, thật sự là hay! Đi phái người liên hệ Lưutổng, nói cho hắn, ta đã quyết định được ăn cả ngã về không! Thành hay bại đều ở một ván này đi!”
“Vâng, tôi đi ngay.”
Người nhà họ Phương bọn họ, không thể hai đời đều thua trong tay nhà họ Khúc được!
Giờ phút này, điện thoại sóc con bị anh trai tắt máy, người cũng bị anh ăn sạch mới từ trong mơ tỉnh lại, tối hôm qua anh ấy gây sức ép quá độc ác, cho dù là Khúc Y Nhiên sinh hoạt rất quy luật cũng không thể đúng 8h rời giường đứng lên được.
Hoa cúc nhỏ tối qua bị chà đạp, giờ vừa đau vừa xót, Khúc Y Nhiên kéo chặt chăn, che khuất đi xanh tím trước ngực. Thiếu chút nữa thì bị ăn đến xương cốt không chừa, “Anh, anh cho em đứng lên! Em muốn đi tắm rửa… a…”
Sóc con còn chưa oán giận xong đã bị anh trailật ngược.
Đàn ông vừa tỉnh ngủ rất dễ xúc động không biết sao? Còn dám lấy thân mình trần trụi mà cọ loạn trước mặt anh, bị anh ăn sạch thì cũng đừng có trách!
“Đừng lộn xộn, nằm thêm một lát.”
“A? Oh.” Khúc Y Nhiên bị anh trai ôm sát vào trong lòng, cảm nhận được thứ nóng bỏng giống như bàn ủi cọ giữa hai chân, vì thế không dám lộn xộn .
Anh cậu lúc còn quần áo thì là quân tử, cởi ra rồi thì chỉ là cầm thú không hơn không kém.
Vuốt vòng eo nhỏ trơn trượt, Khúc Lăng Phong cảm thấy mỹ mãn cắn một ngụm lên bả vai sóc con lộ ra ngoài chăn, “Cuối tuần nàymình cùng về nhà?”
Nói xong, năm ngón tay không tiếng động bao lấy đôi tay bé nhỏ của Khúc Y Nhiên.
Tiếp tục chờ đợi trong thấp thỏm như vậy cũng không có kết quả gì, so với việc để người ngoài thêm mắm dặm muối chi bằng hai anh em họ sớm đi tự thú, cầu xinngười trong nhà tha thứ cùng thấu hiểu, tranh thủ xử lí nhẹ nhàng.
Khúc Y Nhiên yên lặng nắm lại bàn tay to của anh, ấm áp chợt lạnh, chỉ là lạnh rồi gặp được ấm áp, cũng dẫn dần lây dính hơi thở ấm áp.
“Được.”
Bất luận là hậu quả gì, bọn họ hai người cùng nhau đối mặt.
Khúc Y Nhiên còn đang đắm chìm trong không khí “sáng sớm” tốt đẹp, tuy giờ đã là 3h chiều nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Chính là không biết từ lúc nào, bàn tay to mất nết kia từ eo càng trượt xuống dưới, dần đến chõ nào đó, nhẹ nhàng nắmchặt.
“Anh ——!”
“Ngoan, đừng thẹn thùng, anh lấy tay giúp em.”
“Anh!!!”
Khúc Y Nhiên cũng bị anh làm cho đứng lên, đây đã không phải vấn đề thẹn thùng hay không, mà là anh cậu cố ý đang hướng dẫn triển khai thân thể cậu (aka điều giáo).
“Em có thể không cần… a…”
“Không cần cái gì, Nhiên Nhiên? Không cần anh, em còn muốn bảo ai giúpem?” Hai tay đồng thời bao vây trụ bésóc con, cao thấp trượt lên xuống.
Vật nhỏ rất nghịch ngợm, luôn có ý đồ thoát khỏi ma trảo củaanh,nhưng mà anh lại quen tay hay việc, dần dần biết nắm giữ như thế nào nơi yếu hại của sóc con.
“Ngoan, nhắm mắt, làm xong một lần liền đứng lên.”
“A? Oh.” Khúc Y Nhiên đà điểu liền nhắm mắt lại, quên đi… Dù sao tối hôm quađã không biết bị anh ấy làm đến mấy lần, cũng không kém lúc này đây có phảihay không?
Làm tình chính là phương thức trao đổi giữa người yêu, anhvốn không muốn nuốt em trai vào thêm lần nữa nhưngem ấy lại rất chủ động thả lỏng thân thể, bộ dáng vừa đáng yêu lại dịu ngoan làm chongười ta không khỏi rục rịch.
Da thịt ma sát với vỏ chăn đến tê dại, Khúc Y Nhiên bị anhđè lên người, hai ngườixong việc chồng lên nhau nằm xuống.
Rốt cục cũng tới lúc phải đối mặt với người nhà, có một người anh luôn một lòng nghĩ cho mình, hình như không yên tâm cũng dần bình tĩnh lại.
Giờ phút này, báo giải trí đã giật tít tin mới nhất từ nội bộ Đường Thánh —— công ty chính thức tuyên bố, tạm dừng mọi hoạt động của nghệ nhân TrácThiên Nhã.
Mà người bị cướp mất ngôi vị thiên hậu Trác Thiên Nhã, lúc này khi thấy tin tức cũng lạnh lùng cười, lười biếng tựa vào lòng một tên đàn ông ngốc, ngóntay với móng tay có chút nhọn đùa với cơ ngực nam nhân.
“Bắt đầu thôi, anh yêu. “
“Tuân mệnh, darling “
Chương76, Mười gam thuốc ngủ
Khúc Y Nhiên tắm rửa xong mở di động lên, lập tức hơn 50 cuộc gọi nhỡ, hơn 10 tin nhắn đều từ một người ——bạn cùng phòng, Phương Thiên Trác.
Kỳ thật nội dung cũng không có vẻ vội vàng lắm, tin nhắn cuối cùng là gửi đến 10’ trước —‘Y Nhiên, khởi động máy nhớ nt cho tôi, rảnh thì đi mua đôi giày thể thao với tôi, tôi không quen S thị cho lắm, không biết mua chỗ nào thì tốt.’
Khúc Y Nhiên nhìn chằm chằm di động màn hình, trầm mặc nửa ngày, lúc này anh trai còn đang bận rộn lục đục trong phòng bếp làm bữa tối cho em trai đáng yêu của mình.
Ngón tay dừng trong không trung một lát, Khúc Y Nhiên khẽ cười lắclắc đầu, nhanh nhẹn ấn vài phát, không chút do dự reply, ‘Ngày mai chiều không có tiết, tôi dẫn cậu đến phố chuyên bán đồ thể thao.’
‘Ok.’Người bên kia hình như vẫn luôn cầm di động chờ reply của cậu, vừa gửi thế nào qua vài giây đã ngay lập tức trả về một chữ.
Nên đến, rồi sẽ đến.
Có vài thứ, có lẽ nên cùng bạn cùng phòng của cậu nói cho rõ ràng.
Khúc Y Nhiên cất điện thoại di động, vuốt tóc mai còn ướt ra sau tai, đi xuống dưới lầu.
ngôi nhà này thật là càng ở càng quen, lau dọn hết bụi bặm thì ở đây cũng tốt lắm. Nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu… anh trai không thường xuyên chạy ra nước ngoài thì càng tốt.
Nghĩ đến đây, Khúc Y Nhiên đột nhiên dừng bước chân, chau mày.
Nước Mỹ là một nơi rất bất ổn, súng ống thuốc phiện tràn lan, các loại người khác màu da hỗn tạp tụ tập…nếu có thể cậu hi vọng anh trai sẽ không phải tiếp tục về Mỹ công tác nữa.
Nhưng nếu anh ấy không có ý định dời công ty về trong nước thì cậu cũng không ngăn cản. Mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình, nếu cả hai đã quyết định sẽ ở bên nhau thì bao dung và cảm thông cho nhau là điều tất yếu.
Phòng ăn tầng một thiết kế là do lúc trước hai ông lãohai nhà Đường Khúc cùng nhau chọn ra, một chiếc gương sát đất khắc hoa phản chiếu ra một dáng hình, một bình hoa lớn đặt trước gương, nhìn như lơ đãng lại tự nhiên hàihoà.
Phòng ăn cũng không trang trí xa hoa lắm, chỉ cần nhìn thuận mắt lại thèm ăn là tốt rồi. Khúc Y Nhiên nhìn bóng dáng trong gương, đã không còn là thân thể gầy gò như khi mới tiếp nhận, dáng người thiếu niên thon dài cũng đã trở nên quen thuộc. Nghe nói mấy ngày nữa có thể sẽ biết được một ít tin tức về hồn phách của “Khúc Y Nhiên” sau khi bay ra khỏi thân thể. Hi vọng sẽ là tin tức tốt.
Sóc con chắp tay, lặng lẽ cầu nguyện trước tấm gương khắc hoa.
“Nhiên Nhiên, ăn cơm thôi.” Anhtrai đeo tạp dề mà vẫn khí phách như thường bê đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, có thịt có rau, tuy không phong phú lắm nhưng lại được chế biến rất dụng tâm.
Anh là tinh anh thương giới trong truyền thuyết lại ngoài ý muốn rất thích ở nhà. Khúc Y Nhiên mở mắt, cười cười với anh.
Có nhiều lúc, tình cảm chỉ cần trao đổi đơn giản như vậy…rõ ràng như vậy.
Hai người tỉnh ngủ thì cũng đã chiều, ăn cơm xong nói chuyện, lại nhấm thêm chút bánh kẹo, trái cây, đảo mắt đồng hồ đã chỉ 12h, vừa vặn qua thời gian gác cổng ở KTX.
Ở lại ngủ là tất nhiên, Khúc Y Nhiên cực kì nghi ngờ là ngay từ đầu anh trai đã không định chở mình về trường học. Đêm nay hai người ôm nhau ngủ bình an vô sự.
Anhtrai kỳ thật cũng rất dịu dàng, không thể chỉ đánh giá nguyên mặt cầm thú của anh được, anh luôn đặt sóc con lên trên hết, mốn làm mọi việc vì em mình.
Ba lo con sóc vì không có mấy sách nên xẹp xẹp, giống y như cậu chủ mềm nhũn nằm úp sấp trên bàn chỉ muốn chui lại chăn ngủ bù.
“Nhiên Nhiên, uống sữa đi, tiết đầu em có bài thi trắc nghiệm không thể vắng mặt được đâu.” Anhtraicuối cùng cũng ôm được người vào trong xe. Nếu không phải vì nghĩ cho thành tích cuối kì của em trai thì anh cũng không đào em ấy ra khỏi ổ chăn sớm như vậy.
Có trời biết là anh muốn tiếp tục ôm em trai ôn tồn trên giường bao nhiêu, nhưng cũng nên vì Nhiên Nhiên lo lắng một chút. Nhà bọn họ quả thật không cần em trai phải đạt thành tích ra sao, nhưng hình như Nhiên Nhiên rất thích cuộc sống đại học, bằng không cũng không cố gắng thi đại học như vậy…
Khúc Y Nhiên mắt nhắm mắt mở, ngáp dài một cái, tựa vào lưng ghế, uể oải hút sữa dâu từ hộp sữa được đưa đến bên miệng mình. Vì sao là vị dâu? Hơn nữa —— “Anh, làm sao anh biết tiết đầu em có bài thi trắc nghiệm?”
Nếu không phải có anh nhắc thì chính mình cũng quên luôn. Khúc Lăng Phong đem hamburger tự làm đến bên miệng em trai, một tay cầmkhăn, một tay cầm đồ ăn, có thể nói là cúc cung tận tuỵ.
“Bởi vì Nhiên Nhiên phải thi trắc nghiệm.”
Tìm người cố ý đưa cho anh kế hoạch giảng dạy cả kì của khoa tiếng Trung, làm sao lại không biết hôm nay có kì thi chứ?
Nếu anhmuốn, thậm chí có thể đưa cho em trai đáp án luôn cũng được. Nhưng em trai anh giỏi nhất, đâu cần làm vậy!
Cả nhà lấy Nhiên Nhiên làm niềm tự hào, anh cũng không ngoại lệ.
Lau khô chút sữa tràn ra bên mép em trai, hoàn toàn uy đút sóc con rồi Khúc Lăng Phong mới khởi động xe, “Cũng không sớm nữa, tỉnh lạiđi nào.”
Nhà có em trai rất khó rời giường, anh trai đã dần dần có sách lược ứng phó với tật xấu này.
Khúc Y Nhiên lau mặt một phen, gật gật đầu, “Cảm ơn anh, em no rồi. “
Cậu không nhớ rõ mình rửa mặt thế nào, mặc quần áo ra sao, hình như đều do anh trai xử lí… Khúc Y Nhiên có chút ngượngngùng nghĩ, lén lút cúi thấp đầu xuống, che giấuhai má hồng nhạt của mình.
Khúc Lăng Phong sờ sờ ngón tay vừa mới cọ lên môi em trai, hành trình đưa em trai đến trường thật sự là vừa thống khổ vừa ngọt ngào.
“Ngồi vững.”
“Dạ.”
Bọn họ, chưa từng nghĩ tới sẽ đi được xa đến nước này. Bởi vì, vẫn đi tiếp, dũng cảm tiến tới. Buổi sáng sóc con vội vàng cho cuộc thi, bình thường thi xong thì trường sẽ cho vài ngày nghỉ thả lỏng, đại họcAcũng không ngoại lệ.
Chuông tan học vang, một đám thanh niên hớn ha hớn hở chạy ào ra khỏi trường học.
“Được nghỉ rồi!”
“Đúng vậy!”
“Y Nhiên! Đi a, đi mua giầy với tôi!” Phương Thiên Trác tuỳ tiện vứt bút vào trong cặp, lập tức chạy tới chỗ Khúc Y Nhiên đang ngồi.
“Tôi cũng không chạy mất, gấp cái gì?” Khúc Y Nhiên mỉm cười nhìn hắn,không nhanh không chậm thu thập đồ dùng của mình, vô tâm một câu, chọc trúng nỗi bất an không yên của người nào đó.
Phương Thiên Trác ngượng ngùng sờ mũi, “Không, chỉ là tôi thấy hơi đói tẹo, muốn sớm đi ăn cơm thôi.”
Kỳ thật, còn không phải đang lo thằng nhóc Ngụy Tấn kia nửa đường chạy ra sao… Phương Thiên Trác im im, yên lặng giúp Khúc Y Nhiên thu thập này nọ.
Hắn vẫn không nói gì. Khúc Y Nhiên vẫn không nói cười nhiều, cứ kệ hắn giúp như mèo mửa làm hộp bút của mình bung bét.
Xem ra, người nào đó cũng không phải không cứu được nữa. Hai thiếu niên đáng chú ý song song đi trên đường, một người caolớn, dương quang mười phần, một người ôn nhuận mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo có thể khiến rất nhiều người gây chú ý.
Dọc đường đi Phương Thiên Trác không nói nhiều lắm, không giống tác phong thường ngày ở KTX chút nào. Khúc Y Nhiên vốn không am hiểu pha trò, nếu Phương Thiên Trác không cógì muốn nói vậy cậu liền duy trì trầm mặc.
Không khívừa xấu hổ lại giống như không phải như vậy.
Vốn Khúc Y Nhiên nghĩ Phương Thiên Trác đang vộimuốn đi mua giày nên định dẫn cậu ta đến phố chuyên bán đồ thể dục thể thao gần đây đi dạo một vòng, nhưng vừa mới ra khỏi cổng trường, cậu ta lại sửa miệng nói đói sắp ngực dán vào lưng rồi, kêu gào đòi đi ăn cơm.
Vì thế đề nghị đi… quán cà phê ăn cơm?
“Vì sao phải vào trong đó? Nếu cậu đói, chúng ta cứ ở đây ăn thịt nướng cũng được.”
“Thịt nướng á… giữa trưa đừng ăn mấy thứ đầy dầu mỡ như vậy, ngấy lắm, đi ăn cơm tây đi, cao cấp chút!”
Khúc Y Nhiên thản nhiên nhìn hắn một cái, “Cơm Tây? Vậy sẽ tiêu hết tiền tiêu vặt tháng này mất.”
Kỳ thật trong tay cậu có ba tấm thẻ vàng vô hạn, từ lúc khai giảng đến nay vẫn chưa xài qua đồng nào…rõ ràng là trợn mắt nói dối.
Phương Thiên Trác lại ngẩn ra, không có tiền? Làm sao cóthể? !
Lại liên tưởng đến một phen ép buộc trước tuần quân sự trong KTX, lại nghĩ về cụ thể chi tiêu của Khúc Y Nhiên sau khai giảng…dù là ăn uống hay phương diện khác trong cuộc sống hình như đều không nhiều hơn hắn!
Kêu không có tiền…hình như cũng đúng?
Phương Thiên Trác trong lòng bồi hồi không ngừng, cuối cùng cắnchặt răng, nói, “Không lo, tôi bao!! Đi —— tới Didi!”
Khúc Y Nhiên vuốt cằm, lại lặng yên nói với Đường Bá Hổ, “Cáfe Didi, giao cho Bá Hổ.”
“Được rồi ——” Đường Bá Hổ sảng khoái đáp ứng, dãn tay dãn chân,bày ratư thế sắp đại chiến đến nơi, cà lơ phất phơ nói, “Toàn giao chuyện tốt cho LýMật làm, lúc này đến lượt ta toả sáng rồi. “
“Ha ha, làm gì đến mức ấy. Mau đi đi, bọn họ thích chơi tròâm thầm thì ta đây chơi luôn.”
“Phun —— thực không nghĩ cậu cũng nói thế.” Lý Mật từ trong ngọc ló ra, đầu đầy hắc tuyến nói.
Khúc Y Nhiên vô tội trừng mắt nhìn, thoạt nhìn dịu ngoan đáng yêu cực kỳ,”Thế sao? Gần đây tôi học cách lên mạng, chuẩn bị giúp mẹ chụp ảnh chút bánh trái.” Thuận tiện thấy được không ít ngôn ngữ mạng, sóc con cũng biết update thông tin phải hem? Hình như càng lún càng sâu.
Nếu thật sự chìm vô, vậy lại bò ra là được rồi?
Khúc Y Nhiên theo Phương Thiên Trác đi tới một tiệm cà phê gần trường, từ ngoài nhìn vào thì thấy giá cả tuyệt đối là xa xỉ.
Cem như xuất vốn gốc luôn sao? Khúc Y Nhiên yên lặng đánh giá chung quanh.
Ở trung tâm khu phố mà nơi này cũng không khỏi quá im lặng.
Rõ ràng là một cửa tiệm rất sáng sủa nhưng vừa vào cửa đã thấy hai vị Quan Nhị gia, trái Thanh Long, phải Bạch Hổ. Khúc Y Nhiên quay đầu nhìn lại bản thân, trái Lý Mật, phải giáo chủ, khí thế hơn mấy lần!
Khúc Y Nhiên hỏi, “Hắn bỏ thêm bao nhiêu thuốc?”
Đường Bá Hổ đi rình coi trở về báo cáo tin tức, “Đại khái… Mười gam!”
(1 kg = 10 lạng = 1000 gam, đừng thấy 10 gam ít, vì đây là thuốc bột nên cũng kha khá đó)
Khúc Y Nhiên, “… …” liều này mê chết một con voi nha, thì ra mình lại quan trọng đến như vậy.
Nếu mười gam, như vậy sẽ khó khăn nha.
Khúc Y Nhiên vốn lúc bước vào tiệm có nuốt hai đoá bạch quang hoa cộng thêm phù chú nhưng nhìn lên đối phương liền biết chút phòng ngự nhỏ nhoi ấy chả thấm vào đâu. Vì thế cắn răng một cái, hung ác lên, Khúc Y Nhiên đem linh ngọc ngậm vào miệng. Tạm thời lấy linh ngọc làm công cụ “giảiđộc” vậy.
Đợi cậu chuẩn bị xong hết, Phương Thiên Trác xung phongnhận việc chủ động giúp cậu gọi vài món đặc sắc của nhà hàng, nhân tiện bỏ thêm thuốc.
Bánh răng vận mệnh lúc này ngoài ý muốn ăn khớp, chẳng qua lúcnày đây Khúc Y Nhiên không có cùng Trác Thiên Nhã đợi ba nữ tinh kia tập hợp cùng một chỗ, mà làchuốc thuốc mê Khúc Y Nhiên, mục đích cũng không khác mấy.
Trước uy hiếp hai nhà Khúc Đường, lại phân thây Khúc Y Nhiên không có sức phản kháng.
Khúc Y Nhiên từng vô số lần nghi ngờ, vì sao năm đó cho dù là thế lực chính trị của bên nội hay thế lực làm ăn của bên ngoại lại dễ dàng thảm bại như vậy, bị bão quét qua không còn chút gì. Là ai có năng lực lớn như vậy, đem hai thế gia đả kích đến không thể gượng dậy. Thì ra người đó vẫn ở bên cạnh mình.
Bảo bối của hai nhà Đường Khúc mê man bị người trói lại không nói, còn truyền hình trực tiếp hiện trường quá trình “phân thây”…tâm hồn Trác Thiên Nhãrốt cuộc vặn vẹo đến mức nào? Khúc Y Nhiên hoàn toàn không tìm nổi từ nào hình dung ra cô ta nữa. Khi người mềm nhũn ngã xuống bàn, Phương Thiên Trác rốtcục nhẹ nhàng thở ra.
“Chị, mình đem Y Nhiên đến chỗ nào?”
“Biệt thự số 2. Tiểu Trác, em gọi nó là gì?”
“Không, không có gì.”
Phương Thiên Trác trước khi bị Trác Thiên Nhã truy hỏi liền cúp điện thoại,ôm lấy sóc con mềm nhũn “hôn mê”, vẻ mặt rối rắm cùng khôngđành lòng đem người thả sau xe.
Khúc Y Nhiên giả bộ mơ hồ trong lòng yên lặng hò hét —— không có bằng lái không an toàn!
Kết quả đúng phooc, kĩ thuật lái xe của Phương Thiên Trác quả thật rách nát, cong vẹo, lảo đảo cuối cùng cũng an toàn chạy đến đích.
“Khúc ca, cậu thật sự định một mình xông vô đầm rồng hang hổ?” Lý Mậtthủy chung có chút lo lắng.
Khúc Y Nhiên chỉ im lặng thở dài, “Nếu cậu đã qua âm phủ,sẽ không kêu nơi này là đầm rồng hang hổ nữa.”
Lý Mật bay trên đỉnh đầu cậu, “Được rồi, cậu là linh môi sư,cậu trâu bò được chưa? Tôi là người chết còn chưa đi qua âm phủ, cậu là người sống qua âm phủ ầm ĩ làm gì.”
Khúc Y Nhiên không nói thêm nữa, vểnh tai lên chuyên tâm nghe âm thanh xung quanh.
Nếu cậu cảm giác không sai thì… trong biệt thự này tạm thờichỉ có cậu và Phương Thiên Trác khiêng cậu đến.
Vậy —— còn gả vờ làm quái gì nữa?
Khúc Y Nhiên cực kì rõ ràng mở mắt, tự động nhảy xuống khỏi bả vai Phương Thiên Trác, đặt mông lên sofa, bốc lên mấy viên kẹogôm trên bàn trà cho vào mồm, “Cà phê rất đắng, khó uống.”
Phương Thiên Trác đang hoá đá囧囧 mặt, “… …”
“Ê? Sao kẹo lại có vị ngô? Còn có vị dâu nữa?”
Phương Thiên Trác ngơ ngác, “… …”
Sóc con, cậu còn muốn gì nữa?