Little Devil

Chương 6: Chương 6: Chuyện Của Lưu Gia-Lưu Hàn Tuyết (2)




Lưu lão gia trầm mặc một lúc lâu rồi nói tiếp :

-Trong 15 năm qua, lúc nào Lưu gia cũng tưởng rằng nó đã chết nên luôn tự dằn vặc… Mãi đến 1 năm trước, chúng ta biết được thực ra nó chưa chết, cái xác đó không phải là con gái của Lưu gia…

Gia Hạ có điều không hiểu : tại sao bao nhiêu năm qua không biết nhưng bây giờ lại biết, nếu đã nghi ngờ, sao không tiến hành thử nghiêm DNA ? Nhưng cô không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe.

-Và một năm sau-chính là một tháng trước, ta đã tìm ra được con gái của mình, lúc đó nó đã được nhận nuôi, trở thành con gái của một gia đình khác.

-Làm sao ông chắc chắn rằng đó đích thực là con gái của mình ? Gia Hạ cất lời.

-Tất cả người thuộc Tam đại gia tộc đều có vết xâm trên người ngay từ nhỏ. Vết xâm này không thể làm giả, cũng không thể xóa đi, chỉ có những người có huyết thống của Tam đại gia tộc mới có. Vết xâm của Lưu gia có hình…

-Một con rắn nhỏ có màu đỏ ở trên vai.

Lưu lão gia chưa kịp nói hết, Lưu Hàn Nguyên đã vội cướp lời. Lưu lão gia liếc nhìn anh, tỏ ý không vui. Lưu Hàn Nguyên không để tâm , tay nâng cốc rượu, nhìn về phía Gia Hạ đang đứng sững sờ.

Còn Gia Hạ, sau khi nghe được những lời của Lưu Hàn Nguyên, cô giật mình. Không thể nào, không thể nào…

Lưu Hàn Nguyên đứng dậy khỏi chiếc ghế, bước đến bên Gia Hạ :

-Lưu Hàn Tuyết, chào mừng em về nhà !

Gia Hạ sững người, tất cả đến quá đột ngột. Đầu tiên là nhà cô bị cháy, cô mất tất cả chỉ sau một đêm. Khi cô tỉnh lại thì đã ở trong nhà một người cô chưa từng gặp mặt, rồi cũng sau một đêm , cô lại trở thành con gái của người đó. Tất cả những chuyện này, cô bây giờ không biết nên buồn hay là vui đây.

Nhưng khác với những người con gái khác, Gia Hạ không phải là kẻ yếu đuối, cô nhanh chóng thích nghi với thực tại. Im lặng một lúc, cô cất lời :

-Tại sao lại nói cho con biết ?

Lưu lão gia im lặng, thầm nghĩ : “Không hổ là con gái ta !”, rồi ông nói với cô :

-Chắc con cũng biết, thế lực Lưu gia rất hùng mạnh, có rất nhiều việc cần giải quyết, thế nên ta chỉ có thể ở lại đây 2 tháng rồi quay lại Mĩ. Trong thời gian này, ta muốn con dần quen với cuộc sống ở đây.

-Được –Gia Hạ trả lời.

Lưu lão gia tiếp lời :

-Bây giờ con cứ quay về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ bắt đầu …

Gia Hạ gật đầu. Cô xoay người đi về phòng. Vừa ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Tiểu Lục đứng chờ ở đó, đi cùng với cô.

Cô trở về phòng, tiến đến bên cửa sổ. Lúc nãy, cô hỏi Tiểu Lục thì được biết , cơ ngơi của Lưu gia không chỉ có ở Mĩ mà rải rác trên toàn cầu, vì vậy cho nên ông muốn cô cai quản thị trường ở đây. Mỗi một người trong Lưu gia thường thì đều có một quản gia và một đội bảo vệ bên cạnh. Theo ý của Gia Hạ thì không cần bảo vệ nên ngày mai cô sẽ đi chọn lựa quản gia mới cho mình.

“Chọn lựa quản gia , Lưu gia thật là quá kĩ càng !” Gia Hạ nhếch mép cười khinh rẻ, chuyện của Lưu gia, cô phải từng chút từng chút một thích nghi.

Gia Hạ thôi không nghĩ ngợi nữa, xoay mình đến bên giường.

Sáng hôm sau, Gia Hạ vừa tỉnh dậy thì đã nghe Tiểu Lục nói Lưu lão gia-bây giờ chính thức trở thành cha cô, đã tức tốc bay về Mĩ vì công ty có chuyện quan trọng. Gia Hạ không nghĩ nhiều, đối với cô bây giờ, người cha này chưa thật sự quan trọng.

Gia Hạ thong thả dùng bữa sáng, lặng lẽ quan sát. Cô phát hiện so với những ngày qua, hôm nay xuất hiện rất nhiều người làm, ai cũng gọi cô “Tiểu thư”, “Tiểu thư” khiến cô cảm thấy không quen. Lưu Hàn Nguyên, à không, bây giờ cô phải gọi một tiếng anh trai rồi, không đến phòng ăn dùng bữa sáng.

Có khi nào…anh không thích cô không?

Cũng phải, tự nhiên chui ra một đứa em, khó chịu cũng phải!

Gia Hạ ăn xong thì chuẩn bị đến nơi đó. Nơi đó khá xa nên cô được đưa đi bằng một chiếc ô tô cỡ lớn. Ngồi trong xe, cô thơ thẩn nhìn phong cảnh xung quanh, thoáng chốc đã đến nơi.

Gia Hạ bước xuống xe, nói không thành lời. “Woa!” Gia Hạ không kìm được thốt lên. Đứng trước mặt cô là trường Đại học S-ngôi trường chỉ dành để đào tạo các quản gia. Ngôi trường được xây theo kiểu kiến trúc cổ, gồm 3 dãy tòa nhà được phủ một lớp sơn màu da . Điều quan trọng là…nó quá lớn, quá phô trương! Mỗi dãy nhà có thể có hơn 40 phòng, còn là phòng cực lớn. Quá khủng !

-Hà Gia Hạ !

Giọng nói quen thuộc vội kéo cô ra khỏi những suy nghĩ miên man.

-Vô Thần !

Người ta nói gặp gỡ nhau do duyên phận, đến với nhau chỉ vì “nợ”. Bao nhiêu năm qua cô đều tự hỏi : “Chúng ta cũng có thể gọi là có duyên , nhưng liệu có nợ nhau ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.