Little Devil

Chương 5: Chương 5: Chuyện Của Lưu Gia-Lưu Hàn Tuyết




Từng tia nắng xen qua cửa sổ, chiếu xuống giường của Gia Hạ. Cô miễn cưỡng mở mắt, xoay người nở nụ cười. Cô bước xuống giường, ngồi xuống bên cạnh chiếc gương. Đã một tuần nay cô không ngắm nhìn mình, trông cô xanh xao và tiều tụy hơn bao giờ hết. Cô bất giác nở nụ cười miễn cưỡng. Bỗng cô nghe tiếng gõ cửa :

-Tiểu thư, người đã dậy chưa ạ ? Lão gia và Tam thiếu gia đang đợi cô dưới nhà !

-Ừm, ta xuống đây…

Gia Hạ chảy đầu, chỉnh trang lại một chút rồi nhanh chóng bước đi theo Tiểu Lục. Tâm trạng cô hôm nay khá tốt, có lẽ vì gặp được Lưu Hàn Nguyên tối qua. Thực ra, Gia Hạ thật sự không biết rằng, hôm nay là ngày cực kì quan trọng, nó sẽ góp phần lớn quyết định cuộc đời cô…

Gia Hạ tiến tới cánh cửa lớn, vẫn cánh cửa đó, vẫn căn phòng đó, chỉ khác là hôm nay có một cái bàn dài cùng 5 cái ghế được để giữa phòng và hôm nay có thêm sự xuất hiện ở hắn - Lưu Hàn Nguyên.

Trông thấy Gia Hạ, Lưu lão gia cất tiếng : “Hạ Hạ, cháu cũng ngồi cùng đi!”

Lưu lão gia vẫn tỏa ra thứ khí chất như vậy nhưng lần này, trong ánh mắt và lời nói của ông ấy thoáng vẻ gấp gáp…Gấp gáp…Ông ấy gấp gáp điều gì ?

Gia Hạ không quá để tâm đến Lưu lão gia . Cô gật đầu, kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện Lưu Hàn Nguyên. Hắn ta đang ăn cũng ngước mặt lên, cười với cô. Cô hơi sững người rồi cũng lịch sự cười lại. Bữa ăn diễn ra trong không khí không thể im lặng hơn. Lưu Hàn Nguyên ngoài nụ cười lịch sự với cô lúc đầu thì trong suốt bữa ăn hắn ta không hề nhếch mép chứ đừng nói là trò chuyện. Lưu lão gia thì không cần nói, đối với cô sự im lặng của ông không thực sự là điều tồi tệ.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Gia Hạ định quay về phòng thì nghe thấy tiếng Lưu lão gia : “Hạ Hạ, ở lại, ta có chuyện muốn nói với cháu .” ,“Dạ !”. Lưu lão gia đã mở lời, Gia Hạ không tiện từ chối. Khi đã kêu người giúp việc thu dọn đồ ăn xong, Lưu lão gia trầm mặc hồi lâu rồi đứng dậy, xoay người bước về phía bức tranh lớn treo trên tường, cất giọng :

-Hạ Hạ , cháu có biết người phụ nữ này không ?

-Cháu không quen ạ !

-Ừm,... Lưu lão gia im lặng, sự im lặng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

-Nhưng cháu có cảm giác đã từng gặp người này, hơn nữa còn rất thân thiết. Gia Hạ suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nói lên cảm nhận của mình.

-Ừm…Thật tốt, cháu vẫn không thật sự quên bà ấy ! Lưu lão gia cất lời nhưng lại tựa như có cả một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.

-Bà ấy tên là Sở Thương Ngọc, là vợ của ta, bà ấy là con gái độc nhất của Sở gia-một trong những tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới. Bà ấy và ta kết hôn 17 năm trước. Một năm sau, bà ấy sinh hạ cho ta 2 người con, một nam một nữ . Đứa bé nam chính là người cháu gặp tối qua. Trước đó, khi mang thai, sức khỏe của Thương Ngọc đã rất yếu nhưng bà ấy nhất quyết muốn sinh chúng ra, kết quả là bà ấy mất 2 tháng sau khi sinh chúng…

Nói đến đây , giọng của Lưu lão gia trở nên nghèn nghẹn, qua biểu hiện đó , Gia Hạ phần nào hiểu được tình cảm của ông ấy dành cho phu nhân. Cô bất giác muốn ai ủi ông ấy nhưng lại thôi. Lưu lão gia tiếp tục kể :

-Trước khi bà ấy mất, ta đã hứa với bà ấy rằng sẽ bảo vệ cho chúng nhưng không ngờ…Sau khi bà ấy mất, khối tài sản khổng lồ của Sở gia, vốn do bà ấy phần lớn nắm giữ, sau khi mất để lại cho chúng bị người khác dòm ngó. Những người đó cấu kết với nhau chèn ép nhau đưa ra nhưng không được. Thế là, chúng bắt cóc 2 đứa trẻ trong lúc ta không có nhà…

-Sau đó thì sao ạ ? Gia Hạ mở miệng hỏi.

-Khi ta và thuộc hạ đến nơi, trông thấy nơi đó vô cùng hỗn loạn. Có một nhóm người đến cướp chúng đi và giết sạch những người nhà họ Sở đó. Ta đã cố hết sức nhưng cũng chỉ có thể cứu được một đứa, đứa còn lại…ta vớt được xác nó vào sáng hôm sau.

-Trời..! Gia Hạ bất giác kêu lên, cô cảm thấy xót thương cho đứa bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.