Long Phù

Chương 164: Chương 164: Ảnh Tế Ti (2)




Cổ Trần Sa biết, so sánh với Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa, vô luận là tu vi hay thực lực đều chênh lệch gấp trăm ngàn lần, nếu mình có tu vi Đạo cảnh cửu biến, vậy còn đánh lén cái gì, trực tiếp giết tới là được.

- Tam hoàng tử cũng tấn công được một bộ lạc, đã bắt đầu làm căn cơ, tầng tầng tiến lên, liên lạc rất nhiều hào môn và thế gia.

Tuyết Hương cũng kể rõ tình báo:

- Hắn tu thành Đạo cảnh lục biến Luyện Khí Thành Cương. Võ công tiến nhanh, cộng thêm dưới trướng chiêu mộ rất nhiều cao thủ, cũng thế như chẻ tre. Các hoàng tử khác đều có thu hoạch, tin chiến thắng như mưa truyền về kinh, lúc này trên bảng chiến công, chỉ có Vương gia ngươi là trống trơn. Mặt khác, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập Tứ hoàng tử, Thập Bát hoàng tử đều báo cáo triều đình, nói mình bước vào Đạo cảnh.

- Làm đại sự há có thể vội nhất thời?

Trong lòng Cổ Trần Sa hoàn toàn yên tĩnh, không vội chút nào, giống như tu vi của hắn trì trệ không thể đột phá Đạo cảnh, hắn cũng không vội.

Thấy hắn như vậy, Tam Hương cũng âm thầm khen ngợi công phu dưỡng khí của người này mạnh mẽ.

- Chủ nhân, có cao thủ tiếp cận chúng ta.

Đúng lúc này, ba động nhỏ như muỗi kêu truyền vào tai Cổ Trần Sa, là Nghĩa Minh dùng tiên thiên cương khí hóa thành tơ nhện, chấn động rất nhỏ, tạo thành thanh âm nói chuyện, đây cũng chính là truyền âm nhập mật.

- Nghĩa Minh, ta vừa mới phát hiện nơi xa có một vài dược liệu không tệ, đi thu thập với ta.

Cổ Trần Sa gật đầu, bắt chuyện một tiếng, sau đó rời khỏi nơi này.

Tam Hương cau mày, nhưng biết Cổ Trần Sa có bí mật không muốn để cho mình rõ.

Hắn và Nghĩa Minh nhanh chóng tiến vào núi rừng, vốn Cổ Trần Sa muốn bay lượn trời cao tinh tế quan sát, lại bị Nghĩa Minh ngăn cản:

- Chủ nhân, chính là ngươi vừa rồi bay lượn bầu trời, bại lộ mục tiêu, dẫn cao thủ Man tộc đến đây đuổi giết chúng ta, hiện tại quyết không thể bộc lộ, ở trên trời cố nhiên có thể thấy rõ, nhưng rất dễ trở thành bia ngắm.

- Tới là cao thủ gì?

Cổ Trần Sa cũng không lo lắng, có thể để cho Nghĩa Minh phát hiện, tu vi của người nọ khẳng định ở dưới Nghĩa Minh.

- Là Ảnh Tế Ti trong Man tộc, cường giả chuyên môn ám sát, hành tẩu trong đêm đen.

Nghĩa Minh nói:

- Ta thuộc về Quyền Tế Ti, nắm giữ đại quyền.

- Ta biết Ảnh Tế Ti, là nhân vật lợi hại trong Thần Miếu, chuyên môn bồi dưỡng để ám sát, lực sát thương rất mạnh, hơn nữa cực kỳ tà ác.

Cổ Trần Sa nói:

- Năm đó chưa xây dựng Vạn Lý Trường Thành, rất nhiều quan viên của triều đình là bị Ảnh Tế Ti ám sát, mỗi khi Man tộc muốn tiến công vùng nào, sẽ phái Ảnh Tế Ti đi ám sát quan viên trọng yếu trước, khiến cho nhân tâm hỗn loạn, liền có cơ hội để lợi dụng.

- Bọn hắn đến gần.

Nghĩa Minh thầm nói:

- Bất quá vẫn chưa phát hiện chúng ta, chủ nhân, chúng ta có xuống tay trước hay không.

- Đương nhiên.

Cổ Trần Sa cười lạnh:

- Mỗi Ảnh Tế Ti có thể nói nợ máu chồng chất, ta ngược lại muốn nhìn, lần này tới giết ta là nhân vật gì, ngươi rời đi trước, để cho ta đơn độc đọ sức với bọn hắn.

- Chủ nhân, sẽ rất nguy hiểm.

Nghĩa Minh nghiêng tai lắng nghe:

- Lần này Ảnh Tế Ti tới không phải chuyện đùa, chủ nhân giết chết bốn đại ma đầu và Nguyên Soái, phá huỷ Thần Miếu, Man tộc khẳng định nhận được tin tức, sắp xếp ra Ảnh Tế Ti ám sát ngài tuyệt đối trên cấp bậc Nguyên Soái.

- Không sao cả, ta có Đại Long Khải, muốn công phá phòng hộ của ta, cũng không phải việc đơn giản, hiện tại ta đối chiến cao thủ, sẽ rất có lợi cho đề thăng tu vi.

Cổ Trần Sa quan sát bốn phía, lại chưa phát hiện được động tĩnh.

- Lại nói ngươi ẩn núp trong bóng tối, cũng có thể xuất kỳ bất ý. Ta gọi ngươi đi ra, ngươi liền động thủ.

- Vâng!

Thân thể Nghĩa Minh lắc lư, ẩn giấu vào rừng sâu.

Cổ Trần Sa tùy ý đi lại, làm bộ hái dược, không thể không nói, trong rừng rậm Man Hoang dược liệu cực kỳ phong phú, tùy ý tìm kiếm, hắn liền tìm được mấy loại dược liệu trân quý, giá trị không dưới ngàn nguyên.

Đương nhiên, đây là trong rừng sâu, cho dù Đạo cảnh nhất biến nhị biến đến đây, cũng chưa chắc ngăn cản được độc trùng mãnh thú, hái dược là sự tình cực kỳ nguy hiểm.

Xùy!

Thời điểm hắn làm bộ làm tịch hái dược, từ trong rừng sâu, có bóng dáng xuất hiện, cái bóng kia cách hắn mấy trăm bước, nhẹ nhàng điểm một cái. Một đạo khí kình sắc bén như điện quang kích xạ mà tới.

Tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn mũi tên gấp bội, tùy tâm sở dục, căn bản khiến người ta không có bất kỳ phản ứng nào, cho dù là Cổ Trần Sa cũng không thể né tránh, bị lực lượng mạnh mẽ điểm trúng ngực.

Ầm!

Cả người hắn như bị búa lớn va chạm, tung bay ra ngoài, ở trong rừng rậm một đường lui về phía sau, đụng gãy ba bốn cây đại thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.