Long Phù

Chương 291: Chương 291: Bảo Minh Nhi (1)




- Ta chỉ là ngẫu nhiên đạt được kỳ ngộ.

Cổ Trần Sa không tiện nói chi tiết, trong nội tâm lo lắng, thiên hạ to lớn, luôn có thế hệ bí quá hoá liều, nhưng hắn lại không có cách nào che giấu, Huyền Vũ Bảo Bảo hấp thu tiên khí nhiều như vậy, ở đâu cũng sẽ bị phát hiện.

- Còn có kiếm và khải trên người Vương gia, đều là bảo bối có được linh tính, ở trong Tiên đạo cực kỳ khó được, ta cũng luyện chế không ra. Thủ pháp luyện bảo của Vương gia nhất định rất cao, có thời gian chúng ta trao đổi nhiều hơn mới được.

Ánh mắt của Bảo Minh Nhi lợi hại, rất nhạy cảm với bảo bối, Cổ Trần Sa ở trước mặt nàng quả thật không có bao nhiêu bí mật.

- Không hổ là đệ tử kiệt xuất của Đa Bảo Huyền Môn.

Trong nội tâm Cổ Trần Sa khẽ động:

- Tiên Tử có nguyện ở trong thái ấp của ta mở học viện, truyền thụ thuật luyện bảo hay không?

- Cũng không phải không có khả năng, bất quá Thất hoàng tử, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử đều mời qua, ta cũng phải suy nghĩ kỹ càng.

Bảo Minh Nhi cười cười, nhìn về phía đan điền của Cổ Trần Sa, đột nhiên hai mắt lóe lên:

- Bất quá nếu như Vương gia và Lạc Vũ giao hảo, ta và Lạc Vũ lại là khuê mật, có việc tự nhiên sẽ ưu tiên.

- Vậy thì đa tạ.

Cổ Trần Sa nghiêm nghị, hắn cảm thấy tựa hồ Bảo Minh Nhi phát hiện Hóa Long Tháp ở trong đan điền của hắn.

- Không thể tưởng được trong phủ Vương gia lại có thật nhiều bảo bối.

Mục Dã Tiếu cũng âm thầm quan sát.

- Nơi đây vốn là vùng khỉ ho cò gáy, hiện tại biến thành nơi địa linh nhân kiệt, đợi một thời gian sẽ là nhân gian tiên cảnh.

- Núi không cần cao, có Tiên tức danh, nước không cần sâu, có Long thì linh.

Cổ Trần Sa nói:

- Nơi này có Huyền Vũ Thần Thú tọa trấn, cũng không phải công lao của ta, nếu mấy vị có thể tới chỗ này mở phân viện, ta sẽ chuyển địa mạch, cung cấp tiên khí cho chư vị.

- Chỗ của ngươi đúng là có ưu thế, Huyền Vũ Thần Thú theo thời gian tăng trưởng sẽ dần dần mạnh mẽ, đến trưởng thành thậm chí có thể vặn vẹo thời không, kiến tạo Thần tổ, có thể so sánh với Thần, đáng tiếc bọn chúng lớn lên cần mấy vạn năm.

Mục Dã Tiếu hít sâu một hơi:

- Không biết Vương gia là làm sao ấp được trứng Thần Thú này?

- Ta nào có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ là công lao của triều đình.

Cổ Trần Sa nói dối:

- Phụ hoàng có lực lượng khiến cho Thần Thú này nhanh chóng phát triển.

- Huyền Vũ Thần Thú là một trong Tứ Tượng, thậm chí vượt qua Thần Thú khác, bất quá lấy tu vi của Thiên Phù Đại Đế...

Mục Dã Tiếu vốn không tin, nhưng ngẫm lại tu vi của Thiên Phù Đại Đế, lại không dám vọng luận.

- Đúng rồi, phân viện của ta đã xây dựng được không sai biệt lắm, nhưng trước mắt còn thiếu rất nhiều tô điểm, hôm nay mời bốn vị tới, cũng là vì giúp ta bố trí trận pháp.

Lạc Vũ nói.

- Lạc Vũ, chúng ta là bằng hữu nhiều năm, không cần khách khí như vậy. Chúng ta đi giúp ngươi làm.

Mục Dã Tiếu đứng dậy:

- Đa tạ lễ vật của Vương gia, đợi phân viện của Lạc Vũ hoàn thành, chúng ta lại cùng Vương gia thương lượng sự tình Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu.

- Lạc Vũ Tiên Tử ở trong thái ấp của ta mở phân viện là đại sự, ta nên ra sức ủng hộ, nhưng gần đây luôn bế quan tu hành, hơi có thất lễ, vừa vặn chư vị Tiên Nhân đến chỗ này, ta cũng muốn học tập một chút thủ đoạn của chư vị.

Cổ Trần Sa muốn nhìn xem thủ đoạn của những người này như thế nào.

- Vậy chúng ta liền bêu xấu.

Bảo Minh Nhi giống như có chút hứng thú với Cổ Trần Sa, đôi mắt đẹp lưu chuyển, không ngừng dò xét.

Vèo!

Mọi người bay lên, mấy hơi sau đã rời thành trì, đi tới trong núi ở phụ cận.

Giữa hai ngọn núi, cung điện khổng lồ được xây dựng, những Huyền Kim Khôi Lỗi kia vẫn còn không ngừng bận rộn, phá đá, chuyển gỗ, trồng cây, làm đường... Trừ cái đó ra, còn có rất nhiều công tượng bận rộn, những công tượng này đều là Cổ Trần Sa thuê tới, có một số việc Huyền Kim Khôi Lỗi căn bản không làm được, dù sao cũng chỉ là Khôi Lỗi, trí tuệ chưa đủ.

Chung quanh có ba ngọn núi được gọt mở, tạo hình thành ba người ngồi ngay ngắn, ba người này là nữ tử, làm ra tư thế vũ đạo, lại như thủ ấn, thể hiện ra tư thái thiên nữ tán hoa.

Ba núi vây quanh chín cung điện, chính giữa có người tạo dòng sông quanh co khúc khuỷu, giống như trường long thập bát khúc, phát ra thanh âm róc rách.

Mà ở trong chín cung điện, có cái ao thật lớn, nước ao thanh tịnh thâm u, sâu không thấy đáy. Không ngừng có sóng nước ngưng tụ thành vòng xoáy, tựa hồ hấp thu lấy cái gì.

Chín cung điện này cộng lại còn lớn hơn thành trì của hắn, có hiệu quả tụ linh.

Cổ Trần Sa nhìn ra, bố cục này là Cửu Tinh Phi Hồng, mà pho tượng Tam Sơn kia, là Tam Tiên Luyện Đan, mượn nhờ Tam Sơn bố cục, rèn luyện phong thủy, chuyển hóa ác địa thành linh địa.

Lạc Vũ không hổ là đệ tử của huyền môn chính tông, tri thức bố cục phong thủy vượt xa hắn.

- Áo giáp này của ngươi thật không tệ.

Bảo Minh Nhi trông thấy Cổ Trần Sa lơ lửng ở trên không trung, Vương Long Khải bao vây toàn thân, khí lưu vờn quanh, vững vàng đương đương, áo giáp kia do rất nhiều phù văn tạo thành, lẫn nhau biến hóa, sâu trong phù văn loáng thoáng có con rắn vờn quanh.

- Làm sao so được thủ đoạn của Đa Bảo Huyền Môn.

Cổ Trần Sa không dám ở trước mặt Bảo Minh Nhi bày ra quá nhiều thực lực.

- Này cũng không phải, Đa Bảo Huyền Môn ta ở phương diện luyện chế bảo bối tạo riêng một phái, nhưng lấy tu vi của ta, là không thể nào luyện chế ra áo giáp này được.

Đột nhiên Bảo Minh Nhi im lặng, nhưng có ý niệm vang vọng ở trong đầu Cổ Trần Sa:

- Không thể tưởng được Vương gia lại nhận được Hóa Long Tháp, còn luyện hóa kích hoạt tháp này, ta có thể cùng Vương gia một mình trao đổi hay không? Đây là Linh Hồn Xúc Tu của ta, dùng tâm truyền tâm.

- Xem ra cái gì cũng không giấu giếm được Tiên Tử.

Cổ Trần Sa âm thầm kinh ngạc.

- Thật ra ngươi còn không biết vận dụng Hóa Long Tháp, tác dụng chính thức của tháp này vô cùng huyền diệu, mấu chốt là có thể thu nạp linh khí, chuyển hóa thành long khí, long khí này đối với bất luận bảo vật đan dược gì cũng có tác dụng đào tạo to lớn, nếu ngươi vận dụng tháp này hợp lý, tu vi sẽ tăng lên gấp mười lần.

Bảo Minh Nhi có chút không thể chờ đợi được.

- Ta cũng muốn thỉnh giáo Tiên Tử vài điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.