Những đệ tử Tiên đạo kia cao cao tại thượng, rất có khí tức cuồng sĩ.
Cổ Trần Sa từ nhỏ được hoàng thất giáo dục, có môn học chiêu hiền đãi sĩ, giảng thuật đúng là làm sao mời chào những cuồng sĩ này.
Từ xưa đến nay có rất nhiều điển tịch ghi chép, ví dụ về Đế Vương nhiều lần mời chào những dị nhân này.
Đã từng có Hoàng Đế tay trói gà không chặt dùng quyền mưu chi thuật, lại để cho người trong Tiên đạo khăng khăng một mực bán mạng.
Cổ Trần Sa thành tâm đối đãi người, lòng dạ rộng lớn, tăng thêm tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật lâu ngày, dần dần cũng dưỡng thành khí độ, sau khi nói vài câu, những đệ tử Tiên đạo kia cũng có chút ít lau mắt mà nhìn.
Vốn đệ tử Tiên đạo nhìn hắn bất quá chỉ là một hoàng tử nho nhỏ mà thôi.
- Thiên Phù Đại Đế đã hạ chỉ, để cho Trần Quận Vương mời chào tông môn tiên đạo.
Lạc Vũ nói:
- Trước mắt tình huống thay đổi, triều đình đại thịnh, nếu chúng ta có thể làm việc cho triều đình, sẽ được không ít chỗ tốt, ví dụ như lập xuống công lao, có thể xin triều đình ban thưởng, trước đó vài ngày Nguyệt Phù Quận Chúa đã viết tấu chương, nói nếu đệ tử Tiên đạo đạt được công lao, có thể lấy công đổi thưởng, đã được Thiên Phù Đại Đế đồng ý, Đại Đế phê chỉ thị, thiên cho cái gì, trẫm cũng có thể cho. Ví dụ như trước đó không lâu, Đại Đế đồng ý Pháp gia, nếu có thể đánh hạ Ma Ha Thần Miếu, sẽ ban thưởng một trái Hồng Mông Quả.
- Hồng Mông Quả!
Dù hai nam hai nữ kia tâm cao tận mây xanh, kiến thức rộng rãi, nghe thấy vật ấy, cũng cực kỳ khiếp sợ.
Cổ Trần Sa quan sát biểu lộ của bọn hắn, thời điểm bọn hắn nghe được Thiên Phù Đại Đế, thần sắc có chút bất đắc dĩ. Biết những người này kỳ thật rất e ngại triều đình, nhưng muốn hợp tác với triều đình lại kéo không được mặt mũi.
- Phụ hoàng mở yến hội là giết gà dọa khỉ, để cho các tông môn tiên đạo bị chấn nhiếp không nhẹ.
Cổ Trần Sa phỏng đoán tâm ý của những người này.
Ngày đó hắn thấy Thiên Phù Đại Đế hời hợt đánh nát hư không, đại thủ trảo một cái, quét rơi vô số Tiên Nhân, từ trong sơn môn ngoài ức vạn dặm, dưới tầng tầng trận pháp bảo vệ bắt đi Vong Cơ trưởng lão.
Xích Tiêu Huyền Môn cũng là quái vật khổng lồ, vô số Tiên Nhân kinh tài tuyệt diễm kinh doanh vài vạn năm, cao thủ nhiều như cá diếc sang sông, nhưng ở trước mặt Thiên Phù Đại Đế lại giống như con kiến.
Lạc Vũ rõ ràng là đang nói giúp hắn, hắn tự nhiên cũng nghiêm túc:
- Chư vị Tiên Nhân, ta đúng là chấp chưởng quyền hành thay triều đình liên lạc với Tiên đạo, gặp phải sự tình có quyền tấu thẳng, nếu chư vị ở trên việc tu luyện cần cái gì, ta có thể thượng tấu triều đình.
- Đa tạ.
Mục Dã Tiếu chắp tay:
- Triều đình lệnh tông môn chúng ta về sau thu đệ tử nhất định phải được quan phủ đồng ý, còn phải mở phân viện ở trong thế tục, hơn nữa coi như thu được đệ tử, sau khi thành tài, phải xuống núi làm việc cho triều đình mấy năm, Thiên Phù Đại Đế ra lệnh chúng ta không thể không tôn, về sau giao tiếp còn nhiều, đến lúc đó xin Vương gia chiếu ứng nhiều hơn.
- Không dám nhận.
Cổ Trần Sa nghe ra oán khí rất lớn, cũng có thể lý giải, nếu mình là người trong Tiên đạo, nghe được mệnh lệnh này cũng sẽ oán hận:
- Phụ hoàng muốn chém hết Tà Thần, trước mắt đã phong kín thông đạo giữa thần quốc và thế tục, nếu chư vị có thể thay triều đình lập công, bảo tàng trong những quốc gia Tà Thần kia, khẳng định có phần của chư vị.
- Đây là một trận thịnh yến.
Lạc Vũ mở miệng.
- Đã có nguy hiểm, cũng là cơ hội.
- Ta nghe nói Vương gia muốn diệt Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu?
Một nữ tử mặc váy màu hồng, trên người không có trang sức hỏi.
Nàng là Đa Bảo Huyền Môn Bảo Minh Nhi.
Xưng Đa Bảo Huyền Môn, bảo bối khẳng định rất nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác không có bất luận bảo vật gì bên người, hai tay trống trơn, Cổ Trần Sa biết đây mới là chỗ lợi hại, chân bảo bất lộ tướng.
- Cũng không phải tiêu diệt, chỉ là tấn công mà thôi.
Cổ Trần Sa quan sát bốn người một lần:
- Chư vị có thể giúp ta một tay được không?
- Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu có rất nhiều cao thủ, Viên Sát Sinh sâu không lường được. Trừ cái đó ra còn có vài Ma Viên tu hành hơn nghìn năm, mỗi cái đều lợi hại hơn chúng ta, đánh hạ là tạm thời không có khả năng.
Bảo Minh Nhi ăn ngay nói thật:
- Huống hồ ta nghe nói, có chút bảo bối trong Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu đã rơi vào trong tay Vương gia...
- Vì sao nói lời ấy?
Trong nội tâm Cổ Trần Sa hơi kinh.
- Ví dụ như trong phủ, lại có Thần Thú tọa trấn, hấp thu tiên khí kết hợp địa mạch, dần dà chính là tiên cảnh.
Bảo Minh Nhi giống như cười mà không phải cười:
- Có thể có loại Thần Thú này đều là cự phách, đừng nói chúng ta, coi như trưởng lão trong môn cũng không thể hàng phục Thần Thú, chỉ có mấy vị lão tổ làm được. Nếu ta suy đoán không sai, Thần Thú này chính là Huyền Vũ. Ta biết trong Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu có một quả trứng Huyền Vũ viễn cổ, nhưng một mực không thể ấp, xem ra chính là nó rồi, Vương gia lại có thể ấp ra, thật là rất bất phàm. Thần Thú vừa mới nở, chưởng giáo tiên ma lưỡng đạo đều thèm chảy nước miếng. Nếu không phải ngươi là Vương gia, sau lưng có Thiên Phù Đại Đế, chỉ sợ nơi đây đã bị vô số thế lực san thành bình địa.
Cổ Trần Sa cũng biết giá trị của Thần Thú Huyền Vũ, nếu bị người trong Tiên đạo đạt được, tối đa chỉ là nuôi dưỡng, nhưng người trong Ma đạo và Yêu đạo đạt được, vậy thì có thể hấp thu hồn phách, cướp lấy thân thể, thậm chí có thể dùng các loại bí pháp luyện thành thân ngoại hóa thân, nguyên thần thứ hai, tu vi tăng nhiều.
Huyền Vũ Thần Thú trưởng thành, bọn hắn sẽ không làm gì được.
Bảo Minh Nhi nói rất chính xác, nếu không phải cố kỵ Thiên Phù Đại Đế, Cổ Trần Sa đã bị các lộ cao thủ giết chết mấy ngàn lần rồi.