- Đã như vậy, thì lui ra đi.
Ba người vội vàng lui ra ngoài, rời khỏi hành cung.
- Ngươi không phải có chuyện muốn nói với ta sao?
Lâu Bái Nguyệt dừng lại nhìn Cổ Trần Sa.
- Nơi đây không tiện nói chuyện.
Cổ Trần Sa nhìn Cổ Hoa Sa nói:
- Tứ ca, mọi người cùng nhau thương nghị đi, ta chủ yếu là muốn nói, nếu phụ hoàng đột nhiên xảy ra vấn đề gì, chúng ta làm sao ứng đối, vừa rồi phụ hoàng tìm chúng ta cũng kể rõ việc này.
- Đi phủ đệ ta rồi hãy nói.
Lâu Bái Nguyệt vẫy vẫy tay.
Ba người tiến vào trong phủ đệ của Lâu Bái Nguyệt.
Đây là đại viện nàng mới tu kiến, tầm mấy chục mẫu, mặc dù không tính lớn, nhưng tầng tầng lớp lớp, có vài phần thâm u, phong thủy thuần túy là tụ tập linh khí, ở trong phủ nuôi rất nhiều Võ Sĩ.
Mấy người ngồi xuống, Cổ Trần Sa mở miệng:
- Chúng ta phải có sách lược vẹn toàn.
- Việc này không có biện pháp gì.
Cổ Hoa Sa là kỳ tài, nhưng đối với cái này cũng vô kế khả thi.
- Hiện tại thiên hạ có thể nói thế như cưỡi hổ, chỉ có phụ hoàng mới có thể áp chế, thao túng càn khôn, nếu phụ hoàng biến mất, cho dù là Thần Linh đến, cũng không trấn áp được cục diện.
- Việc cấp bách, là ba người chúng ta phải đoàn kết nhất trí.
Lâu Bái Nguyệt nhíu mày, mặc dù nàng tâm cao tận mây xanh, cũng biết mình ở trước mặt đại thế chỉ là con sâu cái kiến:
- Hoàng thượng một mình triệu kiến ba người chúng ta cũng vì như thế.
- Đúng vậy, lẫn nhau hợp tác, không còn nghi kị.
Cổ Trần Sa lấy ra hai cái bình màu vàng:
- Đây là Thất Thánh Luyện Tâm Đan ta từ trong Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu đạt được, phân biệt đưa tặng Tứ ca và Bái Nguyệt, để tu vi các ngươi tăng lên.
- Đã như vậy, ta sẽ không khách khí.
Lâu Bái Nguyệt và Cổ Hoa Sa nhìn nhau, đều cảm giác được thành ý của Cổ Trần Sa, nhận lấy Thất Thánh Luyện Tâm Đan.
Lâu Bái Nguyệt mở bình, trực tiếp nuốt đan dược.
Kim mang lập loè, trong mắt nàng lại có màu hỗn độn âm dương.
- Không tệ, đạo vận của Thất Thánh Nhân không phải chuyện đùa, ta từ trong đó cảm ngộ được rất nhiều chí lý mà bình thường chưa từng tìm hiểu ra.
Tay nàng trảo một cái, trong cơ thể có trên trăm tiếng nổ mạnh vang dội, tiên thiên cương khí từ lòng bàn tay tuôn ra.
Trong nháy mắt, vách tường xuất hiện một lỗ thủng, vô thanh vô tức.
Tiên thiên cương khí xuyên qua vách tường, không có chút hao tổn nào, bay về phía hòn non bộ, hòn non bộ cũng bị đánh xuyên, sau đó lại đánh thủng một bức tường, lúc này mới biến mất.
- Tiên thiên cương khí.
Cổ Hoa Sa giật mình:
- Uy lực lại lớn như thế, chẳng lẽ cái này là Đại Đồ Thần Pháp của phụ hoàng?
- Không sai.
Lâu Bái Nguyệt gật đầu:
- Ta chậm chạp không đột phá được cửa ải này, linh khí trong cơ thể tụ tập hùng hồn, nhưng không cách nào ngưng kết, vừa rồi lắng nghe Thất Thánh giảng đạo, cuối cùng tìm hiểu ea.
Cổ Trần Sa cũng kinh hãi, uy lực của tiên thiên cương khí hắn biết rõ, vách tường này là sắt thép hỗn hợp gạch nung xây thành, cực kỳ kiên cố, tuy tiên thiên cương khí có thể đánh xuyên, nhưng sẽ tiêu hao không ít.
Hơn nữa tiên thiên cương khí đánh ra ngoài, tính chất là bạo tạc, sẽ trực tiếp nổ phá bức tường, nhưng tiên thiên cương khí của Lâu Bái Nguyệt lại hòa tan vách tường, loại lực ngưng tụ này đã đến cảnh giới không thể tưởng tượng.
Uy lực như thế, chỉ sợ Đạo cảnh thất biến bát biến cũng không phải đối thủ của nàng.
Huống hồ vừa rồi nàng chỉ tùy ý một kích, dùng ba bốn thành lực lượng, nếu như toàn lực, không biết sẽ mạnh như thế nào.
- Bái Nguyệt, ngươi toàn lực thi triển tiên thiên cương khí, có thể đánh mấy kích?
Cổ Hoa Sa hỏi.
Đây mới là điểm mấu chốt nhất.
Người mới vào Đạo cảnh lục biến, ngưng tụ cương khí có thể đánh ra vài kích, nhưng không cao hơn mười kích. Mà những kỳ tài trời sinh kia, kinh mạch mạnh mẽ, có thể đánh ra mấy chục kích, thậm chí trăm kích.
- Vô cùng vô tận.
Lâu Bái Nguyệt nói ra bốn chữ.
- Không có khả năng!
Cổ Trần Sa và Cổ Hoa Sa đồng thanh nói.
Cổ Hoa Sa lắc đầu:
- Huyệt khiếu và đan điền của con người chứa đựng có hạn, cho dù là Thánh Nhân trời sinh cũng không thể phát ra tiên thiên cương khí vô cùng vô tận. Theo ta biết, Pháp Vô Tiên kia là Thánh Nhân trời sinh, hắn ở Đạo cảnh lục biến cũng chỉ có thể đánh ra hơn nghìn kích.
- Pháp Vô Tiên tính là cái gì?
Lâu Bái Nguyệt cười lạnh:
- Hắn so với hoàng thượng chênh lệch cách xa vạn dặm, Đại Đồ Thần Pháp quét ngang vô địch, chỗ tinh diệu trong đó, Thần cũng không thể lý giải. Từ xưa đến nay, Thánh Nhân không thiếu, nhưng hoàng thượng chỉ có một.
Cổ Hoa Sa ngẫm lại cũng phải, Thiên Phù Đại Đế có thể nói là người mạnh nhất từ xưa đến nay, hắn sáng tạo ra công pháp, Thánh Nhân, Thần Linh gì kia làm sao có thể so sánh được?
Nhưng tiên thiên cương khí vô cùng vô tận, hắn vẫn không thể nào lý giải.
- Vũ trụ Thứ Nguyên, vô hạn vô tận, nhân thể chỉ là một thông đạo mà thôi.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Giống như đường ống liên tiếp hồ nước, chỉ cần trong hồ có nước, thì sẽ liên tục không ngừng.