Lạc Vũ giảng giải cho Cổ Trần Sa, thuận tiện còn có rất nhiều cao thủ hạch tâm trong phủ Trần Quận Vương.
Lạc Vũ là đệ tử của huyền môn chính tông, hơn nữa còn là chân truyền, tự nhiên tinh thông phương pháp bồi dưỡng đệ tử của môn phái.
Cổ Trần Sa cần phải học hỏi nhiều hơn, hấp thu tri thức trong đó, đồng thời thỉnh giáo các loại thủ đoạn luyện chế pháp bảo và tu hành.
Vốn Nghĩa Minh xuất thân từ Ma Ha Thần Miếu, tri thức khá phong phú, nhưng hắn đi Tà Đạo, tín ngưỡng Ma Ha Tà Thần, hơn nữa Tà Đạo chú ý hiến tế, không mở trí tuệ, hết thảy đều là Tà Thần cho, hệ thống giáo dục kém xa Tiên đạo.
Chính bởi vì như thế, Man tộc qua vài vạn năm vẫn đốt rẫy gieo hạt, ăn tươi nuốt sống, không biết xây dựng, chỉ biết giết chóc tế tự.
Lúc này Cổ Trần Sa nghe giảng, lòng có hiểu ra, đối chiếu với kiến thức hắn học được, thu hoạch rất nhiều.
Liên tiếp hơn mười ngày, hắn khổ đọc điển tịch, lại theo Lạc Vũ học tập, thái độ chăm chỉ làm cho Lạc Vũ giật mình, nàng vốn cho rằng Cổ Trần Sa thân là hoàng tử, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút ngạo khí, không ngờ thái độ của hắn rất thành khẩn, hầu như không chút kiêu ngạo, cũng không che giấu mình vô tri, gặp vấn đề không hiểu liền hỏi thăm, sau đó suy nghĩ.
Tinh thần học tập như vậy, ở trong Tiên đạo cũng ít thấy.
Tiên đạo chú ý đốn ngộ và tư chất, không đề cao chăm chỉ, hơn nữa Tiên đạo thu đồ đệ, đều là tìm tư chất thiên tài, tư chất thượng đẳng chỉ có thể đi làm việc vặt.
Lạc Vũ là kỳ tài cái thế, nàng chỉ biết mình học cái gì liền biết cái đó, căn bản không cần cố sức, gặp bình cảnh khó đột phá, cũng chỉ hơi chút vận công liền đột phá, chưa nhận thức qua người bình thường khó khăn.
Nhưng nàng nhìn Cổ Trần Sa tu hành, lại có chút hiểu ra, tinh thần của con người có thể nước chảy đá mòn.
- Thánh Nhân thượng cổ, chú ý nhân gian chi đạo, không giống Tiên đạo chúng ta, thế nhưng Thánh Nhân lại cường đại hơn Tiên đạo chúng ta rất nhiều, ngay cả Thần cũng phải tránh lui, mới có câu cửa miệng Thánh Nhân giữa đường, không Quỷ không Thần.
Lạc Vũ suy nghĩ:
- Tu vi của Thiên Phù Đại Đế mạnh như vậy, là từ trong nhân gian hồng trần ngộ ra?
Lúc này, nàng nghe được tiếng đọc sách của Cổ Trần Sa.
- Cố bất tích khuể bộ, vô dĩ chí thiên lý; bất tích tiểu lưu, vô dĩ thành giang hải. Kỳ ký nhất dược, bất năng thập bộ; nô mã thập giá, công tại bất xá. Khiết nhi xá chi, hủ mộc bất chiết. Khiết nhi bất xá, kim thạch khả lũ. Dẫn vô trảo nha chi lợi, cân cốt chi cường, thượng thực ai thổ, hạ ẩm hoàng tuyền, dụng tâm nhất dã. Giải lục quỵ nhi nhị ngao, phi xà thiện chi huyệt vô khả ký thác giả, dụng tâm táo dã... (*thiên thư là có thật nha các đạo hữu)
Nàng nghe nghe, chợt có cảm ngộ, mãnh liệt bay ra, đến bên người Cổ Trần Sa:
- Đây là văn chương gì?
- Đây là Thiên Phù Đại Điển mới nhất, do phụ hoàng viết, khích lệ học tập. Chú trọngngười bất luận tư chất, chỉ cần có tâm, thì có thể học thành.
Cổ Trần Sa nói.
- Con giun không có nanh vuốt, toàn thân mềm nhũn, nhưng có thể trên ăn bùn đất, dưới uống hoàng tuyền. Con cua nanh vuốt sắc bén, nhưng không thể tự mình đào hang.
Lạc Vũ nhấp nháp từng chữ, đột nhiên trên mặt xuất hiện nụ cười:
- Thì ra là thế, thì ra là thế, đạo ở nhân gian, ta hiểu ra rồi...
Khi cười, đột nhiên khí tức của Lạc Vũ quy về bình thường, không còn là Tiên Tử cao cao tại thượng, mà giống như tiểu thư khuê các, khí chất nhanh chóng chuyển đổi, từ tiên biến thành phàm.
Nhưng Cổ Trần Sa phát hiện khí tức của nàng cực kỳ mạnh mẽ, quả thực là vô biên vô hạn, trước kia nàng giơ tay nhấc chân đều có tiên khí, nhưng lại lộ ra ngoài, hiện tại thâm trầm như vực, như thay đổi hoàn toàn.
- Chúc mừng Tiên Tử ngộ đạo.
Cổ Trần Sa biết đối phương có lĩnh ngộ, đây là tâm tình và nguyên thần biến hóa.
- Cái này phải cảm ơn ngươi.
Lạc Vũ nói:
- Về sau ta sẽ ở lại nhân gian, vì nhân gian vui mừng, vì nhân gian phẫn nộ, vì nhân gian lo lắng, vì nhân gian đau buồn, vì nhân gian oán hận... Giờ khắc này, ta mới cảm thụ được ý chí của Thiên Phù Đại Đế, vạn cổ bất diệt, trước đó chưa từng có.
Cổ Trần Sa nghe nàng nói, cảm thụ ý cảnh trong đó, cũng có chút lĩnh ngộ.
- Gần đây tu vi của ngươi như thế nào?
Lạc Vũ hỏi thăm.
- Đang củng cố căn cơ, rèn luyện Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt, chậm rãi dùng linh khí cường hóa lục phủ ngũ tạng, hy vọng có thể luyện thành tứ biến Thôn Kim Hóa Thạch.
Cổ Trần Sa tu luyện Nhật Nguyệt Long, muốn ngưng tụ thành Nhật Nguyệt Long Tâm, Nhật Nguyệt Long Tràng... tuyệt đối không phải một sớm một chiều, cần linh khí rất mạnh, siêu việt cao thủ bình thường gấp trăm ngàn lần, còn phải mượn nhờ Nhật Nguyệt Tế Đàn chiếu xạ mới có thể luyện thành.
- Ngươi tu luyện quá tạp, có Cự Linh Thần Công, Ma Ha Trấn Ngục Kinh, Hỗn Thế Ma Điển, còn có tuyệt học thượng cổ, uy lực cực lớn, có lẽ là bí điển hoàng gia trân tàng, nhưng nguyên nhân chính vì như thế, công pháp không đồng nhất, ý cảnh bất đồng, cao thấp hỗn loạn, rất khó đi chính đạo. Bất quá ngươi tìm hiểu ra được quyền pháp của mình, đây là chuyện đáng mừng, đáng tiếc thời gian quá ngắn, muốn thành tựu một môn võ công, không có mấy chục năm tìm hiểu, hầu như không có khả năng, Chuyết Quyền kia, chẳng qua là thủ đoạn công kích, còn không có phương pháp thổ nạp, thiên văn địa lý, thời không minh tưởng... căn bản không thể gọi là quyền.
Lạc Vũ nói.
- Ta cũng biết, đáng tiếc thời gian quá ngắn.
Cổ Trần Sa cũng không vội, chỉ có thể từ từ sẽ đến:
- Gần đây ta khổ đọc điển tịch, hỏi thăm Tiên Tử, cũng dần dần tạo thành hệ thống.
- Như thế rất tốt.
Đột nhiên Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời:
- Có cao thủ thi triển Thiên Nhãn dòm ngó chúng ta, khí tức cực kỳ tà ác bá đạo, mang theo hương vị của Hỗn Thế Ma Viên.