- Tiểu Tiên là tông chủ của Tam Cực Tông, danh sách đệ tử và tài vật của môn phái đều mang ở trên người, có thể hiến cho triều đình, về phần thu thuế, bây giờ trên người Tiểu Tiên không có mang theo nhiều tài vật như vậy, có thể tạm thời ghi nợ, đợi Tiểu Tiên trở lại tông môn, lấy ra đầy đủ tiền thuế, ba ngày sau nhất định sẽ hai tay dâng, đưa đến Tĩnh Tiên Ti.
- Ngươi đã nói như thế, triều đình cũng không phải người không hiểu tình lý, ngươi đi đi.
Lâu Bái Nguyệt vung tay, nhận lấy quyển sách:
- Ba ngày sau, chính ngươi đi Tĩnh Tiên Ti nộp thuế, hoặc phái đệ tử đến cũng được, sau khi nộp thuế, tông môn của ngươi có quyền thu đồ đệ, bất quá khi thu đồ đệ, nhất định phải được đối phương đồng ý, đồng thời còn phải đến Tĩnh Tiên Ti đăng ký tạo sách.
- Vâng vâng.
La Tu vội vàng trả lời.
- Chúng ta đi thôi.
Lâu Bái Nguyệt bay lên, tiến vào hạch tâm của Mai Cốt chi địa.
Cổ Trần Sa và lão Tứ theo sau.
- Bái Nguyệt, ta xem La Tu kia căn bản sẽ không chịu phục, ba ngày sau chỉ sợ sẽ không thật đưa thuế đến, nên hạ cấm chế ở trên người hắn.
- Không cần, coi như hạ cấm chế, hắn đi nhờ người cũng có thể cởi bỏ.
Lâu Bái Nguyệt phất tay:
- Huống hồ triều đình làm việc, quá tiểu xảo cũng không nên, lần này hắn phạm vào tội lớn, tạm thời ghi nhớ, nếu lại nuốt lời, vậy tội càng thêm tội, đến lúc đó lấy tông môn của hắn khai đao. Huống hồ ta xem Kim Tùy Ba kia đã thuyết phục được hắn nộp thuế.
- Ngươi nói Kim Tùy Ba rút cuộc muốn làm gì?
Cổ Trần Sa tự hỏi:
- Ta luôn cảm thấy hắn không trung tâm với lão Thất, đối với chúng ta, cũng không phải muốn quy thuận, về phần trung tâm với triều đình, vậy thì càng vô nghĩa.
- Bất luận hắn nghĩ như thế nào, Tĩnh Tiên Ti chúng ta cũng cần người như hắn đi thuyết phục các tiểu tông môn, Thất Thập Nhị Huyền Môn có tôn nghiêm của mình, tạm thời không có khả năng thần phục triều đình, chúng ta cũng không có cách nào động bọn hắn, chỉ có thể trước quét sạch những tông môn nhỏ kia.
Lão Tứ cũng có ý nghĩ của mình:
- Nhưng ta cảm thấy cưỡng ép thu thuế, chỉ sợ sẽ gây ra bắn ngược, trước nên cho bọn hắn một ít chỗ tốt, ân uy tịnh thi.
- Bây giờ nội tình của chúng ta nông cạn, không có cái gì để cho nha.
Lâu Bái Nguyệt nhíu mày:
- Việc này ta sẽ cân nhắc, trong Tiên đạo cũng không yên ổn, môn phái và môn phái tranh đấu lẫn nhau, có lẽ có thể từ phương diện này ra tay.
- Đúng vậy, ta cảm thấy triều đình có thể nhúng tay vào ân oán giữa các tông môn Tiên đạo.
Cổ Trần Sa nói:
- Những tông môn nhỏ yếu kia, chúng ta ra tay trợ giúp, bọn hắn tự nhiên sẽ quy thuận triều đình.
- Điều này cũng hay.
Ánh mắt của Lâu Bái Nguyệt sắc bén:
- Nói cho cùng vẫn bởi vì thực lực của Tĩnh Tiên Ti chúng ta quá yếu, đi thôi, cướp lấy Bất Chu Cung! Nếu tu vi của ta lại đột phá mấy biến, tu luyện tới Nguyên Thần Xuất Khiếu, thì coi như là Thất Thập Nhị Huyền Môn, cũng có thể đi nhìn một lần.
Hiện tại Lâu Bái Nguyệt là Đạo cảnh thập nhất biến Linh Hồn Xúc Tu, còn phải vượt qua thập nhị biến Nhiếp Hồn Đoạt Phách, thập tam biến Thôn Ma Thực Quỷ, thập tứ biến mới là Nguyên Thần Xuất Khiếu.
Chỉ có tu luyện tới Nguyên Thần Xuất Khiếu, mới hoàn toàn vận dụng được lực lượng nguyên thần, lực sát thương của Đại Đồ Thần Pháp sẽ tăng lên gấp mười lần.
Chỉ sợ một ít cường giả Đạo cảnh nhị thập biến trở lên cũng không làm gì được nàng.
Hơn nữa nàng có thể hoàn toàn thúc giục Hạo Thiên Kính, Huyền Hạo Long Chu, Vạn Lý Phi Vân Kỳ, còn có một ít bảo bối trên người.
Bây giờ Lâu Bái Nguyệt đã là nhân vật khủng bố, nhìn nàng trực tiếp đánh bại La Tu, thì có thể nhìn ra lực chiến đấu của nàng mạnh như thế nào.
Giờ khắc này, La Tu và Kim Tùy Ba còn dừng tại nguyên chỗ, nhìn ba người đi xa.
Trên mặt La Tu hiện ra hận ý.
- Kim huynh, lời ngươi nói ta đã hiểu, chẳng lẽ tông môn Tiên đạo thật phải thần phục triều đình, triều đình thu thuế Tiên đạo, quả thực là mới nghe lần đầu, Cổ Thiên Tử cũng không dám làm như vậy.
- Cổ Thiên Tử tính là gì? Cộng hết lại cũng không bằng Thiên Phù Đại Đế, chúng ta tạm thời thần phục cũng không thiệt thòi.
Ánh mắt của Kim Tùy Ba lưu chuyển:
- Kim huynh, những năm này ta xem như nhìn rõ ràng, năm đó chúng ta là hảo hữu, sợ ngươi chịu thiệt, ta biết ngươi bế quan trăm năm, công lực tiến nhanh, nhưng căn bản không thể nào là đối thủ của Lâu Bái Nguyệt.
- Đại Đồ Thần Pháp thật lợi hại như vậy?
La Tu không phục.
- Vừa rồi là ta khinh thường, rất nhiều thủ đoạn còn chưa thi triển ra.
- Coi như ngươi thi triển ra cũng uổng công, chỗ lợi hại của Đại Đồ Thần Pháp ngươi còn chưa được chứng kiến, tất cả công pháp đều có cực hạn, tiên thiên cương khí không có khả năng vô cùng vô tận, nhưng Đại Đồ Thần Pháp là vĩnh viễn không suy kiệt chân chính.
Kim Tùy Ba nói:
- Lâu Bái Nguyệt là truyền nhân chính thức của Thiên Phù Đại Đế, chỉ có nàng tu thành Đại Đồ Thần Pháp, ngươi không phải đối thủ của nàng cũng rất bình thường.
- Chẳng lẽ ta thật phải nộp thuế?
Trong nội tâm La Tu lại dâng lên tà hỏa.
- Đương nhiên, nếu ngươi không nộp thuế, bọn hắn sẽ dám giết tới sơn môn, để ngươi diệt môn, hơn nữa sẽ không có tông môn Tiên đạo nào dám ra tay can thiệp, Thiên Địa Huyền Môn và Vạn Long Sào đều bị đánh cho khuất nhục, bọn hắn còn chịu đựng, ngươi lại không thể chịu đựng sao, hơn nữa nhịn một chút, nói không chừng tương lai Thiên Địa Huyền Môn hủy diệt, Tam Cực Tông của ngươi chưa hẳn không có cơ hội quật khởi, ngươi cũng là thế hệ tu vi thâm hậu, chẳng lẽ nhìn không ra, thiên địa đại biến, thời đại mới lại tới sao?
Kim Tùy Ba nói.
- Vậy theo Kim huynh, ta nên làm như thế nào?
La Tu nghi ngờ hỏi:
- Ta biết Kim huynh âm thầm che giấu, đã luyện thành rất nhiều đạo thuật của Vô Cực Thiên Thư. Ta sẽ tôn ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
- Không dám nhận.
Kim Tùy Ba nói:
- Bây giờ ngươi cần làm, là quy thuận Tĩnh Tiên Ti, triệt để quy thuận, phụ thuộc triều đình, lớn mạnh bản thân.