- Chủ nhân đã luyện Đại Long Khải thành Vương Long Khải?
Nghĩa Minh quan sát, phát hiện chỗ khác thường trên người Cổ Trần Sa. Tu vi của hắn cực kỳ cường đại, nhìn ra áo giáp biến hóa, không ngừng hấp thu linh khí, hơn nữa cường độ phun ra nuốt vào cực kỳ to lớn, cơ hồ không thua trên trăm cao thủ Đạo cảnh đồng thời cưỡng ép thu nạp.
- Tinh thần lực thật mạnh, dù bảo bối đã có linh tính, hấp thu linh khí, cũng không có khả năng hấp thu mạnh như thế, dù là tinh thần lực của ta cũng không bằng.
Nghĩa Minh càng xem càng kinh hãi.
Vèo!
Cổ Trần Sa bay lên, rời khỏi thành bảo, ra đến trên không rừng rậm bên ngoài Man Hoang, chậm rãi đáp xuống ngọn một cạy đại thụ.
Nghĩa Minh cũng đi theo, tốc độ lại không bằng Vương Long Khải.
- Ta dung nhập Thiên Ma Xá Lợi vào trong giáp.
Cổ Trần Sa nói:
- Ngươi không nên hỏi dung hợp như thế nào, chỉ cần biết ta dung hợp là được.
- Thì ra là thế.
Nghĩa Minh gật đầu:
- Cho dù Thiên Ma Xá Lợi là mảnh vỡ, lực lượng tinh thần cũng hơn xa ta, mà cường độ hấp thu linh khí lại xem tinh thần của mình lớn nhỏ, ta xem khải này mỗi ngày hấp thu linh khí là gấp hai lần ta, khải này của chủ nhân mạnh hơn Vương Long Khải bình thường rất nhiều.
- Kiếm này cũng như thế.
Cổ Trần Sa lấy ra Hàng Ma Chi Nhận:
- Ta khổ tâm tế luyện lâu như vậy, rốt cục đã có thành quả, dựa vào chúng, đã không sợ lão Thất và lão Đại.
- Chủ nhân phải cẩn thận, tử tu vi của Thất hoàng tử, Đại hoàng còn trên ta không nói, khẳng định cũng có bảo bối ẩn giấu, Pháp gia và Hằng gia là đại tộc mấy ngàn năm, nội tình hùng hồn, không thể xem thường.
Nghĩa Minh khuyên bảo.
- Cái này ta biết, cho nên mới phải thí nghiệm, hiểu rõ năng lực của mình.
Cổ Trần Sa dựng thẳng kiếm, đột nhiên phát động, một kiếm đâm tới Nghĩa Minh.
Nghĩa Minh mãnh liệt trảo, vòng xoáy cương khí xuất hiện ở trước mặt, vòng xoáy này lớn chừng vạc nước, bất luận kim thiết núi đá nào bị cuốn vào trong đó cũng hóa thành bột phấn.
Kiếm cương của Cổ Trần Sa vừa tiếp xúc đến vòng xoáy, lập tức trời đất quay cuồng, giống như gặp phải phong bạo, căn bản không có biện pháp ổn định lại thân thể của mình.
- Vương Long chi lực, Định Hải Chi Thần!
Tâm ý của hắn thúc dục Vương Long Khải, ầm ầm! Lực lượng khổng lồ từ trong đó bạo phát ra, lại không sợ vòng xoáy phong bạo, ngạnh sanh vượt qua, Hàng Ma Chi Nhận đánh ra một kích Toái Tinh, Phá Không, Diệt Ma.
Cự Linh Thần Công, ba thức hợp nhất.
Thân hình Nghĩa Minh lướt ở trên không trung, giống như chim én nhẹ nhàng tránh thoát công kích của Cổ Trần Sa, sau đó ra quyền, tiên thiên cương khí hóa thành mũi khoan, hung hăng đâm vào Vương Long Khải.
Dùng tu vi Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân của Nghĩa Minh, thi triển ra tiên thiên cương khí, cho dù là thiết sơn cũng bị đánh thủng.
Nhưng tiên thiên cương khí đánh vào Vương Long Khải, chỉ phát ra tiếng nổ mạnh rung trời. Thanh âm đi qua, thì không có vấn đề gì, hoàn toàn hóa giải một kích băng sơn liệt thạch kia.
- Thiên La Địa Võng.
Một kích này vô dụng, hai tay Nghĩa Minh thi triển, tiên thiên cương khí hóa thành tơ nhện, rậm rạp chằng chịt bố trí ở trên bầu trời, hắn tựu như Tri Chu Tinh dệt lưới, muốn bao phủ Cổ Trần Sa lại, khiến cho hắn hành động gian nan.
- Phá!
Hàng Ma Chi Nhận thi triển tuyệt chiêu, chém ra tầng tầng tơ nhện, ý đồ tới gần Nghĩa Minh.
Nhưng chân khí tơ nhện của Nghĩa Minh càng ngày càng nhiều, tầng tầng quấn quanh, rậm rạp đầy trời, cho hắn lực cản cực lớn, những tiên thiên cương khí kia ma sát với Vương Long Khải, lại phát ra ánh lửa, nếu như là người sớm đã bị cắt thành vô số khối, nhưng không làm gì được Vương Long Khải.
- Chuyết Quyền.
Thấy không cách nào công phá tầng tiên thiên cương khí kia, Cổ Trần Sa thi triển ra quyền pháp uy lực lớn nhất của mình, lại dùng Hàng Ma Chi Nhận làm quyền, chém ra một kích.
Một kích này càng ngày càng ngốc, như lão thái thái mắt mờ, ở dưới ánh đèn run rẩy may vá quần áo cho con cháu, mỗi kim mỗi chỉ đều là yêu thương.
Phốc!
Một kích bình thường như vậy, lại phá vỡ toàn bộ tiên thiên cương khí, thẳng đánh tới trước mặt Nghĩa Minh.
Nghĩa Minh giật mình, tiên thiên cương khí nhanh chóng áp súc, ngưng tụ ở trên nắm tay, cương khí đùng đùng phát ra thanh âm như lôi đình bạo tạc.
Quyền kiếm va chạm.
Ầm ầm!
Cổ Trần Sa bị chấn từ trên cao rơi xuống mặt đất, nện ở trong rừng, ném ra cái sâu hố thật to, may mắn có Vương Long Khải bảo hộ, chỉ hơi váng đầu, lại không có bị thương.
Nghĩa Minh từ phía trên hạ xuống.
- Chủ nhân, Vương Long Khải này quả nhiên thần kỳ, vừa rồi ta thi triển Minh Vương Tử Triệu Sát trong Ma Ha Trấn Ngục Kinh, lại không đánh bại được khải này phòng ngự.
- Ngươi công kích nhiều mấy lần, tuy khải này không phá, nhưng ta ở trong đó đã bị chấn chết rồi.
Cổ Trần Sa đầy bụi đất:
- Một kích vừa rồi, tuy Vương Long Khải hóa giải đại bộ phận chấn động, nhưng vẫn có dư ba truyền lại lên người ta.
- Nếu chủ nhân đột phá Đạo cảnh tam biến và tứ biến, trong ngoài thuần túy, chấn động lại lớn cũng không làm gì được, phối hợp Vương Long Khải, thật đúng là có cơ hội đánh bại ta.
Nghĩa Minh nói.
- Hiện tại thực lực của chủ nhân, tối đa có thể từ trong tay cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân đào tẩu, muốn chiến thắng lại không có bất kỳ hi vọng, đương nhiên nếu như gặp cao thủ thất bát biến, thì vẫn có cơ hội đánh bại thậm chí giết chết đối phương.
- Có thể như vậy đã không tệ.
Cổ Trần Sa phủ bùn đất trên người.
- Tư chất của ta thật quá kém, nếu là Long Tại Phi, chỉ sợ đã sớm tu thành tiên thiên cương khí rồi.
Cổ Trần Sa một đường tu hành, không biết tiêu hao bao nhiêu tài nguyên, vô số Thiên Lộ, Hóa Long Dịch, Thất Thánh Luyện Tâm Đan, những thứ này dùng cho thiên tài, người nọ tuyệt đối không chỉ Đạo cảnh nhị biến.