Tôi chìm vào trong giấc ngủ dài sau khi hít khi gây mê.
Trong mơ, tôi đã gặp lại Nhật.
_Mỹ Anh, sao cậu lại ở đây?- cậu ta nhìn và bước đến bên tôi. Tôi không hiểu ý cậu ấy là sao?
_ý cậu là gì?- tôi hỏi cậu ta lòng đầy thắc mắc.
_Cậu không thể chần chừ được nữa Mỹ Anh à!- Nhật thở dài. Rồi đưa một tay lên vén mái tóc của tôi nhìn tôi với một ánh mắt tràn đầy yêu thương- mình muốn nói rằng hiện tại nếu cậu không trốn ra khỏi đây thì mọi thứ sẽ chấm dứt.
Và thế là tôi bừng tỉnh. Một mùi hôi thối bỗng xộc vào mũi tôi. Nhưng đáng tiếc đây không phải là nhà kho bỏ hoang mà đây là… tầng hầm của nhà Thanh Nhã. Tôi thở dài. Không có một tí ánh sáng lọt khe chỉ có một cái bóng đèn lắc lư phía trên đỉnh đầu. Tay chân bị trói chặt. Đồ đạc bị tháo dỡ hết ra. Tôi chẳng thể làm được cái gì nhiều. Cơ hội thoát ra khỏi đây có vẻ là 5%. Quá ít ỏi. Chẳng biết liệu tôi có bị bỏ đói nữa không đây là điều làm tôi vô cùng băn khoăn và suy nghĩ.
Tôi ngồi một lúc lâu, rốt cuộc thấy chán quá. Tay chân tôi quá vô dụng chỉ hi vọng có thể được mọi người cứu sống càng nhanh càng tốt. Do vậy tôi quyết định… đánh một giấc rồi tính sau.
Trong cơn mơ tôi gặp lại một cảnh tượng khi xưa. Có một ông thầy bói từng nói với tôi rằng:
_Con bé này số phúc. Nó gặp rất nhiều vận may.
Tôi thở dài và chìm đắm trong giấc mơ của mình.
Chắc tôi sẽ ổn thôi!
Thế nhưng có vẻ tôi không được buông tha một cách dễ dàng như vậy.
Trong cơn mơ này, tôi gặp lại Thanh Nhã, tôi thấy cô ta cầm theo con dao đến gần tôi. Nhìn thấy điều này, tôi đã cố chạy trốn. Nhưng khi tôi vừa nhấc đôi bàn tay của mình lên, tôi không cử động được. Khi tôi cố nhấc chân lên thì chân tôi như bị động cứng lại. Cậu ta thì ngày cang đến gần tôi. Khi tôi nhìn lại đôi bàn tay và bàn chân của mình thì tôi lại phát hiện ra tôi bị gỗng xích kìm hãm. Tôi cố tháo những chiếc khóa đó ra nhưng càng khóa thì nó lại càng thít chặt và ngăn cho tôi không cử động. Tôi sợ đến phát hoảng và tự hỏi mình sẽ kết thúc như thế này ư?
Khi tôi nhìn ra bốn phía xung phanh thì tôi thấy những người bạn học cùng lớp với tôi. Họ ra sức cổ vũ động viên Thanh Nhã tiến về phía tôi. Một số người cười đùa, còn một số người thì lại năng nổ quay lại cảnh tượng thú vị này.
Tôi lại tìm kiếm hình bóng của Khải. Nhưng sao cậu ấy lại đứng ở đấy. Tôi giương ánh mắt cầu xin, tôi hét lên nhưng có vẻ cậu ấy không nghe thấy. Tôi phải làm sao bây giờ?
Tôi hét khản cả cổ nhưng xung quanh chỉ có tiếng cười.
Tôi nhìn về phía trước thì tôi thấy Thanh Nhã đang đứng tại chỗ nhìn tôi. Cậu ta cười và…
Tôi ngập mình trong bóng tối.
Tôi không còn thấy gì nữa.
Lòng tôi đau đớn.
Và….
Tôi tỉnh giấc. Một giấc mơ kinh khủng… Liệu nó có phải là điềm báo trước tương lai không?