- Keng keng keng…
Lúc này, trong tay Hình Thiên Thần Kỷ Ninh đã xuất hiện hai thanh thần kiếm, khi thì kiếm quang đột nhiên biến mất, khi lại hùng hổ, chém xuống một nhát… Hắn đang ra sức tru sát con Độc Khuyết Giao Long đầu trắng. Thông Hợp Thiên Tiên bên cạnh chốc chốc lại ra tay trợ giúp. Hai người bọn họ liên thủ, hoàn toàn đủ sức kiềm chế Giao Long.
Độc Khuyết Giao Long hét to:
- Rút lui!
Vù vù vù…
Một đám thân ảnh cao vạn trượng lập tức tụ họp.
Đám người Kỷ Ninh nhìn về phía xa.
- Rút thôi!
Kỷ Ninh truyền âm hạ lệnh.
Bảy Hình Thiên Thần, năm Thiên Thần Khôi Lỗi lập tức biến mất, trở về Bát Long Vân Thành.
Bên trong Bát Long Vân Thành.
Bảy đại quân đoàn lần lượt giải tán, phần lớn các Thiên Tiên, Tán Tiên cũng bay về doanh trại của mình. Chỉ có bảy đại tướng lĩnh thì bay đến tường thành trên Bát Long Vân Thành.
Hô!
Bảy đại tướng lĩnh ngồi bên trên tường thành.
Phong Điên Thiên Thần vừa cười to vừa nói, trong mắt thoáng qua nét buồn:
- Nào, hôm nay hãy uống thử rượu ngon của ta. Đây chính là rượu ta lấy trong lần tham gia hội bàn đào Thượng Cổ lần trước. Bây giờ chỉ còn chút đỉnh thế này thôi nhưng cũng đủ rồi. Hôm nay có rượu hôm nay say. Nào, nào, cạn!
Lúc này Kỷ Ninh đang cầm trên tay một hồ lô, nói lớn:
- Rượu của Phong Điên, thật không tệ chút nào!
Những người khác cũng vừa cười vừa uống.
Ngày trước chiến tranh giữa Đại Hạ và Vô Gian Môn vừa nổ ra, chín đại tướng lĩnh đều thống nhất với nhau sau mỗi lần chiến đấu sẽ tụ tập, ngẫm lại hồi đại chiến ban nãy để rút kinh nghiệm. Có điều trải qua trăm trận sinh tử, đám người Kỷ Ninh dường như không còn gì để rút kinh nghiệm nữa, bây giờ bọn họ đã phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Vì vậy sau một hồi giết chóc chỉ quây quần uống rượu cùng nhau, cũng ba năm rồi, sớm đã xem nhau như huynh đệ tỷ muội ruột thịt.
- Tập Thủy.
- Thiên Châm.
Kỷ Ninh khẽ thầm trong lòng.
Tình cảm Kỷ Ninh dành cho Tập Thủy Thiên Tiên cũng không quá sâu đậm. Chiến tranh vừa nổ ra được nửa năm thì Tập Thủy đã chết, giữa Kỷ Ninh và hắn mặc dù có tình huynh đệ nhưng cũng không đến mức không thể chia lìa.
Nhưng đối với Thiên Châm Tiên Tử…
Dù là Kỷ Ninh hay Thông Hợp, Phù Trần, trong lòng đều rất đau đớn, còn người khổ sở nhất là Phong Điên Thiên Tiên.
Chiến tranh kéo dài sẽ càng có nhiều Tiên Nhân chết đi, đám người Kỷ Ninh sớm đã chuẩn bị tâm lý. Bốn người trong chín người điều khiển Hình Thiên Thần lúc trước đã bị đánh cho tơi tả. Trận chiến vừa mở màn thì Tập Thủy Thiên Tiên bị đãnh cho ngã ngựa, còn Thông Hợp Thiên Tiên qua tháng thứ hai cũng bị đánh lên bờ xuống ruộng, dù sao lão vẫn còn sống, quân đội cũng được thêm vài Tiên Nhân đến bổ sung.
Chiến tranh nổ ra được nửa năm, Tập Thủy Chân Nhân lại bị trọng thương. Lần này đã không còn may mắn như lần trước, hắn bị chém chết ngay trên chiến trường. Các Thiên Tiên, Tán Tiên khác cũng chết vô cùng nhiều.
Thông Hợp quân đoàn đến viện trợ bổ sung lần trước đã khiến lực lượng Thiên Tiên, Tán Tiên dự bị không còn nhiều nữa. Vì thế lần này không được bổ sung. Chín đại quân đoàn nay cũng trở thành tám đại quân đoàn.
Sau này Vạn Thú Thiên Tiên quân đoàn bị đánh nhừ tử, cũng may Vạn Thú nhanh trí sống sót.
Người thứ tư bị trọng thương chính là Thiên Châm Tiên Tử.
- Thiên Châm…
Kỷ Ninh thở dài một tiếng. Thiên Châm vừa qua đời cách đây một tháng. Thiên Châm Tiên Tử ngày thường có chút lãnh khốc, nhưng ba năm liền kề vai chiến đấu, tình cảm của bọn họ đã rất sâu đạm. Thậm chí qua lần đó bọn họ mới biết Phong Điên Thiên Tiên hóa ra vẫn theo đuổi Thiên Châm Tiên Tử bao nhiêu năm nay nhưng vẫn chưa thành công.
Cùng nhau chiến đấu, vào sinh ra tử với nhau, tình cảm của Phong Điên Thiên Tiên và Thiên Châm Tiên Tử ngày càng nồng nàn. Đám người Kỷ Ninh còn hay trêu chọc họ.
Ai ngờ rằng…
Trận chiến ấy…
Trận chiến ấy Thanh Hồ Chân Tiên, Tam Dương Thiên Thần, Khí Thú Thiên Thần đồng thời ra trận. Kỳ thực hai bên giao đấu, Thiên Thần Chân Tiên cũng thường đích thân xuất thủ, nhưng Thanh Hồ Chân Tiên là lần đâu tiên. Hơn nữa, Thanh Hồ Chân Tiên vừa là Thiên Thần lại có bổn thể là Thần Thú, cảnh giới đạo pháp cao. Nàng ta lần đầu ra trận hiển lộ thực lực vượt xa dự kiến của đám Kỷ Ninh. Thậm chí Hạ Hoàng còn đích thân ra tay.
Đáng tiếc chiến trường không ngừng biến hóa!
Hình Thiên Thần bị đánh tan nát, Thiên Châm Tiên Tử tử trận tại đương trường.
Phong Điên trở nên vô cùng điên cuồng, đám người Kỷ Ninh cũng đỏ mắt chém giết. Nhưng há có biện pháp sao? Sau khi đối phương phá hủy được một Hình Thiên Thần, lập tức rút lui.
Đau!
Nữ tử lạnh lùng đó đã bao phen cùng họ vào sinh ra tử, tán gẫu với Phong Điên lại lộ ra bộ dáng tươi cười duyên dáng. Vậy mà… chết rồi.
- Bắc Minh, ngươi ở đây là nhỏ nhất, dĩ nhiên là lão Bát. Lại đây, gọi một tiếng Nhị tỷ.
Lúc trước Thiên Châm Tiên Tử còn hay trêu ghẹo Kỷ Ninh. Nhưng hắn vẫn có thói quen gọi nàng ấy là Thiên Châm. Sau khi chiến tranh được phát động một năm, sau cái chết của Tập Thủy, dần dần tình cảm của bọn họ ngày càng sâu đạm, kết bái huynh đệ thề nguyện sống chết.
Kỷ Ninh nhỏ nhất, trở thành lão Bát.
- Thiên Châm…
Kỷ Ninh liếc mắt nhìn Phong Điên.
Phong Điên Thiên Tiên đã kết bái làm đạo lữ với Thiên Châm. Cái chết của Thiên Châm khiến Phong Điên bị đả kích vô cùng, hắn thậm chí còn chẳng điên điên khùng khùng như trước nữa.
- Nếu người chết là Dư Vi, ta có chấp nhận được sao?
Kỷ Ninh tự hỏi lòng, hắn không thể tưởng tượng được, nghĩ đến đã thấy hoảng sợ đừng nói chi là chấp nhận.
- Đã đến lúc trở về rồi!
Kỷ Ninh ngửa đầu uống cạn rượu trong hồ lô, không còn sót lại giọt nào.
- Phải, về thôi!
- Ngủ một giấc thật ngon, quay tới quay lui lại phải chiến đấu!
Ba năm ác chiến đã khiến bọn hắn thay đổi không ít, bây giờ càng ưa thích ngủ hơn trước, giấc ngủ có thể xóa tan sự mệt mỏi trong tâm hồn bọn họ. Không những thế, đám người Kỷ Ninh cũng chẳng còn phong thái Thiên Tiên, ngược lại ngày càng trở nên thô lỗ, tự do tự tại.
Sau khi tách ra khỏi bảy vị huynh trưởng, tỷ tỷ, Kỷ Ninh trở lại doanh trại của mình.
- Tướng Quân.
- Tướng Quân
Trên đường đi, sự tôn kính các Thiên Tiên Tán Tiên dành cho Kỷ Ninh là xuất phát từ tận đáy lòng. Ba năm qua, quân đoàn Bắc Minh chưa từng sứt đầu mẻ trán đều nhờ công của vị thiếu niên trước mặt, chưa tu luyện đến trăm năm đã trở thành Thiên Tiên tuyệt thế.
Kỷ Ninh về tới “nhà” Như mọi lần, Dư Vi đã chuẩn bị một bàn thức ăn chờ sẵn.
Dư Vì mỉm cười:
- Xem kìa, cả người đệ toàn mùi rượu.